Nghe thấy lời nói của Trần Bình, trên gương mặt của Sư Chấn Thiên cũng không có thêm biểu cảm gì khác, gân như không hề cảm thấy hứng thú với thứ được gọi là bí bảo này một chút nào.
“Nơi này có thứ gì thì tôi hoàn toàn không tò mò.
Thứ duy nhất mà tôi muốn có được chính là con chim thối kia!”
Anh ta mở miệng nói một cách dữ tợn, chỉ hận không thể trực tiếp xé xác con chim đó thành vạn mảnh.
Trân Bình nghe được lời này, không nhịn được mà nở nụ cười, không ngờ thù hận giữa bọn họ lại sâu như vậy.
“Không nhìn ra được anh lại ghét con chim thối đó đến vậy đây, nhưng nơi này chắc chắn có bí bảo hạng nhất hạng nhì, bằng không sao lại sắp xếp thần thú tới bảo vệ bí bảo này cơ chứ?”
Trân Bình lạnh lùng mở miệng nói, anh dường như đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
“Thần thú bảo vệ bí bảo sao?”
Trong mắt của Sư Chấn Thiên lóe lên một tia kinh ngạc.
“Ừm, chúng ta tạm thời đừng ra tay với nó, nếu anh muốn thu phục con chim thối đó, vậy cũng cân phải đợi đến khi chúng ta lấy được thứ đó rồi lại nói sau”
Trân Bình dặn dò một câu, anh cũng sợ Sư Chấn Thiên không kiêm chế được cơn giận trong lòng mà trực tiếp đi báo thù rửa hận.
Nghe được lời này, anh ta gật đầu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta chỉ sợ Trân Bình không bằng lòng đi gây sự với thần thú trong truyền thuyết đó.
Anh ta cực kỳ hận con chim thối tha đó.
Trần Bình vốn còn định trêu đùa anh ta vài câu, nhưng ngay khi anh quay đầu lại và nhìn thấy hang động phủ đầy xương trắng khắp nơi kia, trong nháy mắt đã không còn tâm trạng để trêu đùa nữa.
Trực giác của anh nói cho anh biết, nơi này nhất định có nguy hiểm.
“Người kia ngược lại rất thú vị nhé, vậy mà lại chọn nơi này để ở.
Nếu là tôi, nơi này vừa thối vừa buôn nôn, cũng chỉ có những thứ ăn xác chết mới có thể sống được thôi.
Theo tôi thì chúng ta đi tìm thuộc hạ của cậu trước đi, rồi lại lòoanh quanh ở nơi này”
Nhìn thấy xương trắng dày đặc ở nơi này, Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Anh ta cũng không muốn vô duyên vô cớ bỏ mạng mình ở đây.
Điều quan trọng hơn cả là nơi đây quả thực quá mức đáng sợ, ai biết sẽ có thứ gì đang đợi mình trong bóng tối chứ? Nghe được lời nói của đối phương, lại nhìn thấy bộ dáng vô cùng sợ hãi của anh ta, Trân Bình không nhịn được mà cười lạnh trong lòng.
“Vậy mà anh còn tự xưng là vương giả yêu tộc nữa cơ đấy, lá gan nhỏ như vậy, quả thực là làm mất mặt yêu tộc các anh!”
Trần Bình trực tiếp lên tiếng chế nhạo đối phương.
Nghe được lời này, trên gương mặt của Sư Chấn Thiên cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Quả thực anh ta có chút sợ hãi đấy.
“Khu khụ...
thực ra tôi không có ý đó, ý của tôi là...
Anh ta còn muốn nói, thì Trần Bình đã trực tiếp duỗi tay kêu anh ta im lặng.
- ------------------