Mặc dù không muốn mạo hiểm, thế nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn muốn đến đó nhìn qua.
Lần này Loan Lão dẫn theo thuộc hạ tỉnh nhuệ nhất, bảo đảm cho sự an toàn của mình.
Ngoại trừ những nhân vật lớn bên ngoài Hoàng Thành, những người khác gần như không biết Loan Lão.
Ngày thường ông ta ru rú trong nhà, không lộ diện.
Cho dù có người đến cửa thăm hỏi cũng đều là cách rèm nói chuyện.
Chứ đừng nói đến đám người muốn hẹn trước để lấy đan dược, ngay cả mặt mũi của luyện đan sư cũng không được thấy, chỉ cần đưa nguyên liệu, nói ra yêu cầu của mình là có thể đi.
Bởi vì danh tiếng của luyện đan sư thất phẩm ở bên ngoài, cho nên bọn họ cũng không lo lắng đến việc đối phương sẽ tham nguyên liệu của mình.
"Các người ước lượng thử xem, bây gið chúng ta xuất phát thì khi nào có thể đến thành Nhật Nguyệt?”
Loan Lão cách rèm hỏi thăm một câu.
Nghe ông ta hỏi như thế, một đám thuộc hạ suy tính một lượt, sau đó đưa ra một khoảng thời gian đại khái.
“Ước chừng xế chiều ngày mai thì chúng ta có thể đến thành Nhật Nguyệt.”
Một người đàn ông mặc áo đạo bào đen ở trong đó cung kính báo cáo.
Rõ ràng câu trả lời của đối phương không khiến cho Loan Lão thỏa mãn.
Trong giọng nói của ông ta cũng xen lẫn với một chút nóng nảy.
“Trước buổi sáng ngày mai phải đến được thành Nhật Nguyệt."
Sau khi nói xong những lời này, một bình đan dược trực tiếp từ trong kiệu bay ra.
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đen kia nhân lấy bình đan dược này, anh ta mở ra xem, lập tức vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
Nếu như bọn họ phải hao hết sức lực đề đi đường, như thế rất tốn nguyên khí.
Một khi nguyên khí bị tiêu hao sạch sẽ thì cũng chỉ giống như người bình thường, dùng tốc độ bình thường đề đi.
Có lẽ Loan Lão cũng biết chuyện này, cho nên mới cho bọn họ đan dược khôi phục nguyên khí.
Những đan dược này có đầy đủ số lượng, đảm bảo cho bọn họ lấy được tốc độ nhanh nhất đến thành Nhật Nguyệt.
Người đàn ông mặc áo đạo bào đen chắp tay với Loan Lão, ngay sau đó bắt đầu phân phát đan dược.
“Xuất phát!”
Anh ta dặn dò một tiếng, đoàn người nhanh chóng đưa theo Loan Lão ra khỏi Hoàng Thành.
“Thành Nhật Nguyệt, hy vọng mi đừng khiến tao thất vọng.”
Trong mắt Loan Lão cũng lóe lên vẻ mong chờ, sống nhiều năm như thế, ông ta chưa từng kích động và khẩn trương như thế.
Chẳng biết vì sao ông ta luôn cảm giác tòa