Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 307: Chương 307: Biện pháp




“Con mẹ mày có chết hay không chẳng quan hệ gì đến tạo, cho dù con mẹ mày chết vì không được đi chữa kịp thời, chẳng phải chúng tao còn có mày sao? Chính mày cũng vừa nói đó, chỉ cần mày vẫn ở trên tay tao, tao muốn cái gì cũng có thể đạt được.” Nói xong, Trần Tuấn Tú kéo Tô Hướng Minh đi ra ngoài. “Hay là đợi đến ngày mai rồi hãy đi qua đó? Hiện tại bên ngoài trời đã tối rồi, từ chỗ chúng ta đến căn nhà gỗ kia cũng không gần, rừng rậm vào buổi tối không an toàn, hơn nữa thời tiết bây giờ sắp sang mùa đông rồi.”

Trong lòng Dương Thừa Húc cảm thấy có chút không thoải mái khi nhìn thấy Trần Tuấn Tú đối xử với Tô Hướng Minh như thế này, anh ta thả củ khoai lang nướng trên tay xuống mặt đất, đứng lên giang hai tay đen xì bởi vì vừa bóc vỏ khoai lang ngăn ở trước mặt Trần Tuấn Tú, biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên. “Nói thế mà cậu vẫn muốn bảo vệ đứa trẻ này hả? Xem ra Dương Minh Hạo nuôi dạy cậu khá tốt đấy nhỉ, đã lớn như thế này rồi vậy mà vẫn còn có lòng đồng tình rộng lớn quá ha.”

Không thèm để ý đến Dương Thừa Húc, Trần Tuấn Tú lách qua người Dương Thừa Húc, một tay giơ bỏ đuốc, một tay kéo Tô Hướng Minh đi ra bên ngoài.

Không thể cản lại Trần Tuấn Tủ, mà ngược lại còn bị Trần Tuấn Tú mắng cho một trận, Dương Thừa Húc quay đầu nhìn về phía Trần Mộc Châu, đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, ỉu xìu đạp chân vài cái rồi ngồi xuống chỗ vừa nãy. Lúc này anh ta không nhắc lại những lời muốn giữ người ở lại nữa, nhặt lên khoai lang nướng của mình, ăn từng miếng.

Trần Mộc Châu nhắm hai mắt, không muốn để ý tới người đàn ông đột nhiên tràn ngập lòng đồng tình vớ vẩn, cúi đầu nhìn kỹ người phụ nữ đang nằm ở trên giường.

Nhìn thế này mới cảm thấy số mệnh đúng là một thứ có thể khiến người khác không ngờ đến, rõ ràng đều là con người nhưng có người sống hạnh phúc thích gì được nấy, có người lại phải chật vật vì miếng ăn. Mười mấy năm trước, nhà họ Tô phá sản trở nên thấp kém hơn nhà họ Trần, thế nhưng cho tới bây giờ, tất cả những gì cô ta muốn đến mức thậm chí còn phải liều mạng cũng không chiếm lấy được vào tay, vậy mà Tô Quỳnh Thy lại có thể dễ như trở bàn tay đạt được. Số mệnh thật sự đúng là châm chọc biết bao. “Cô nói xem, nếu như tôi xé nát khuôn mặt này của cô, Hoắc Hải Phong có còn thích cô nữa không?”

Tay phải của Trần Mộc Châu dịu dàng vuốt ve lên mặt Tô Quỳnh Thy. Trần Mộc Châu híp mắt chạm lên làn da của Tô Quỳnh Thy, quả nhiên làn da rất nõn nà. Cho dù lúc này Tô Quỳnh Thy yếu ớt nằm ở trên giường, xúc cảm trên tay cũng tốt hơn nhiều so với lúc cô ta tự sờ lên mình, khó trách Hoắc Hải Phong lại thích con ả này. “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ nhân cơ hội này làm tất cả những gì mình muốn làm, dù sao loại cơ hội như này cũng không dễ dàng có được đâu.” Hai mắt vẫn chưa mở ra, tuy rằng giọng điệu có chút suy yếu, nhưng quả thật là câu nói này được phát ra từ miệng của Tô Quỳnh Thy. “Hóa ra là đã sớm tỉnh, giả vờ ngủ có thấy thú vị không?” Nhanh chóng thu về bàn tay của mình, Trần Mộc Châu lùi lại một bước, khẽ cười nói. “Tất nhiên là khá thú vị, ít nhất thì hiện tại tôi đã biết được rốt cuộc các người muốn làm cái gì.” Mở to mắt nghiêng đầu nhìn về phía Trần Mộc Châu, Tô Quỳnh Thy cười mỉa mai một tiếng, cơn đau đớn từ phần eo khiến cô không có cách nào ngồi dậy, cho nên cô chỉ có thể nằm ngang, không dám động đậy. “Mộc Châu, em có muốn nghỉ ngơi trước một lát không, anh đẩy cô Thy nhích vào bên trong, em lên giường nằm một hồi đi.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Ăn xong khoai lang nướng trong tay mình, Dương Thừa Húc vỗ vỗ hai tay đứng lên tiến tới gần chỗ giường, cánh tay khoác hờ lên vòng eo của Trần Mộc Châu. “Em không muốn ngủ chung với loại người này, lỡ như cô ta có ý đồ gây rối đối với em, nửa đêm đánh em thì em biết làm sao bây giờ.” Ngả người về phía sau, nép vào vòng tay của Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu quay người ôm lấy thân thể của anh, ánh mắt lại liếc về phía Tô Quỳnh Thy.

Không muốn nhìn màn âu yếm cay mắt của hai người này, Tô Quỳnh Thy nhắm hai mắt lại, vốn dĩ cô bị mất máu quá nhiều, quần áo mặc trên người cũng không dày, đến bây giờ cô mới biết được rừng rậm vào ban đêm trong thời tiết cuối thu lạnh như thế nào. Cơ thể cô khẽ run rẩy vì gió lạnh, cổ họng khô khốc cực kỳ khó chịu.

Tô Quỳnh Thy chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra sau lưng giờ đang dính vào quần áo, gió thổi từ khe cửa cuốn đến bên người khiến cô có cảm giác cơ thể mình sắp bị đông cứng, sau đó cô cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ở phía khác, Trần Tuấn Tú kéo theo Tô Hướng Minh đi thẳng một đường vào sâu trong rừng, bó đuốc chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một khu vực nhỏ, hôm nay mây đen bao phủ bầu trời, vì vậy cũng không có chút ánh trăng nào, khắp nơi đều là bóng tối đen kịt, những cành cây trông giống bàn tay của một con quái vật đang giương nanh múa vuốt nhánh uốn éo người theo cơn gió lạnh lẽo.

Kèm theo tiếng gió vang lên nghe giống như tiếng than khóc của người phụ nữ, đứa trẻ từ nãy đến giờ vẫn không ngừng vùng vẫy ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Ánh mắt của Trần Tuấn Tú liếc thoáng qua một cái về phía đằng sau, cười tủm tỉm cẩn thận dò đường đi, mục đích vẫn còn hơi xa chỗ bọn họ. Đi được gần hai mươi phút, lúc này hai người mới nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ nhìn qua có vẻ sẽ đổ sập bất cứ lúc nào. Bước đến gần căn nhà gỗ càng có thể nhìn ra nó tồi tàn đến mức nào, lớp gỗ mốc đen như mực lộ ra bên ngoài, cánh cửa bị gió thổi tạo ra tiếng “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”, kết hợp với bầu trời tối đen khiến căn nhà gỗ trông giống như một con quái vật đáng sợ mọc ra cái miệng to đen xì không đáy.

Cho dù Tô Hướng Minh thành thục thông minh như thế nào thì cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi mà thôi, bị khung cảnh trước mặt dọa sợ đến mức giật nảy mình một cái, suýt chút không nhịn được mà ôm lấy đùi của Trần Tuấn Tú. Tô Hướng Minh nơm nớp lo sợ bị dắt đi vào trong, mãi cho đến khi một ngọn lửa ở bên trong lò sưởi nằm ở giữa chiếu sáng cả căn nhà gỗ nhỏ, sự lo lắng bất an của Tô Hướng Minh mới được giảo bớt một chút, nhưng trong đầu cậu bé vẫn chứa đầy những con ma quỷ đáng sợ, bị dọa sợ đến nỗi khuôn mặt trở nên tái nhợt. “Có muốn đi ngủ không” Kết cấu của căn nhà gỗ này phức tạp hơn căn nhà gỗ trước một chút, bên trên giường có một hàng cây được xếp ngay ngắn, tuy rằng không đến mức có thể che hết toàn bộ, nhưng vẫn che khuất hơn phân nửa, điều này cũng dẫn đến việc phía bên trong tối đen như mực.

Tô Hưởng Minh sửng sốt trong chốc lát, cắn răng liếc nhìn khu vực tối đen bên trái rồi lại nhìn sang bên phải miễn cưỡng vẫn được tính là sáng. Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng nhụt chí thất vọng cúi đầu, nhìn về phía Trần Tuấn Tú, lắc đầu: “Tôi không muốn ngủ. “Tạo chỉ cho mày một cơ hội, nếu như lúc này mày chọn không ngủ, về sau mày sẽ không được ngủ trên giường nữa đâu.” Biểu cảm và hành động của đứa trẻ quá mức thú vị, Trần Tuấn Tú không hiểu sao đột nhiên nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn thắng oắt con này. Một tay ông ta cầm lấy nhánh cây để khều đám lửa, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở chỗ thằng oắt con để xem phản ứng của nó. “Không cần, nếu như ông muốn nghỉ ngơi thì ông cứ đi nghỉ đi, tôi đã hiểu qua sơ bộ tình hình bên ngoài rồi, tôi sẽ không ngu ngốc tới nỗi chạy trốn trong lúc đêm hôm khuya khoắt như này” Quan trọng nhất vẫn phải nghĩ đến tính mạng của mình, tốt nhất là có thể chạy thoát, nhưng nếu như không chạy được thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Tô Hưởng Minh nghĩ rằng mình có thể tìm thấy cơ hội để chạy thoát một cách an toàn vào một ngày nào đó khi mình tích lũy đủ sức mạnh. “Nếu mày kiên trì như vậy, tao cũng không bắt buộc mày nữa.” Hai người lúc nào cũng tạo nên bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, không ngờ lúc này chung đụng với nhau lại có vẻ hòa hợp đến bất ngờ. Trần Tuấn Tú cúi đầu dựa vào cây cột ở phía sau, hai tay vắt vào nhau vòng qua sau đầu, nhìn qua dáng vẻ của ông ta có vẻ như sắp đi vào giấc ngủ.

Mặc dù hoàn cảnh không được tốt lắm, nhưng đảm lửa trước mặt vẫn giữ có thể miễn cưỡng truyền được một chút ấm áp cho cơ thể. Sau khi phải trải qua một ngày đầy lo lắng và mệt mỏi, cậu bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Một đám người canh giữ ở bên ngoài rừng rậm, lúc này đang vây thành vòng tròn ở trong biệt thự ban đầu của Trần Hiền, thương lượng biện pháp.

Điện trong biệt thự đã được nối lại, tất cả đèn đều được bật hết lên, trong đêm tối nhìn rất dễ thấy. “Xông thẳng vào trong chắc chắn không phải biện pháp tốt, ngọn núi quá lớn, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc thì không thể tự tiện hành động.”

Đã thảo luận ra vô số biện pháp nhưng đều không khả thi, lúc này lông mày của Tô Kiến Định vặn chặt, ngồi ở trên ghế sa lon bác bỏ ý kiến. “Chúng ta không còn nhiều thời gian để tìm ra giải pháp, lãng phí một giây, khả năng Quỳnh Thy và Hướng Minh gặp phải nguy hiểm sẽ cao hơn một phần. Tuy rằng ngọn núi rất lớn, nhưng bọn họ dẫn theo một đứa trẻ năm tuổi là Hướng Minh cộng thêm một người bị thương là Quỳnh Thy, cho dù bọn họ muốn chạy thì cũng không thể chạy xa!” “Huống chi nếu như bọn họ muốn dùng hai mẹ con Quỳnh Thy để uy hiếp, sau khi bị phát hiện chắc chắn bọn họ sẽ không chạy mà lựa chọn giằng co với chúng ta, chỉ cần có thể tìm được tung tích, tôi sẽ có biện pháp giải cứu hai mẹ con Quỳnh Thy!”

Từ trên ghế sô pha đứng lên, phần thái dương trên mặt Hoắc Hải Phong nổi đầy gân xanh, chúng giật giật không ngừng khiến anh đau đầu. “Hoặc Hải Phong, lỡ như Trần Mộc Châu muốn đồng quy vu tận thì sao? Nếu như chúng ta hơi liều lĩnh một chút, cô ta sẽ làm gì sau khi chúng ta rút dây động rừng, chẳng lẽ cậu thật sự không biết sao? Lòng dạ của người phụ nữ đó đen tối tàn nhân như thế nào, không phải cậu chưa từng nhìn thấy qua!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.