Hai người này ai cũng cho là mình phải. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vậy mà cho dù bọn họ thương lượng như thế nào cũng không đạt được ý kiến chung. Hoắc Hải Phong trơ mắt nhìn thời gian trôi đi nhưng vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào thích hợp, không biết anh đã túm tóc của mình khiến mái tóc trên đầu rụng rơi mất bao nhiêu sợi, những sợi máu màu đỏ cũng sớm đã bò lên trên hai mắt anh. Khi trời vừa hửng sáng, hai người vẫn giữ nguyên dáng ngồi như cũ, bọn họ ngồi nghiêm túc ở trên ghế sô pha nhưng vẫn có thể thấy được tinh thần của bọn họ đang sa sút như thế nào, dáng vẻ ngồi im không nhúc nhích giống như là hai pho tượng. “Tôi sẽ dẫn theo người của mình lên trên núi tìm kiếm, tìm người dẫn đường quen thuộc với ngọn núi này, chắc chắn trên núi sẽ có nhà gỗ do thợ săn hoặc là kiểm lâm ở nơi này xây nên. Mấy ngày nay thời tiết không tốt, không phải đổ mưa thì là gió thổi, ngoại trừ cái chỗ kia, bọn họ không còn chỗ nào khác để trốn.”
Sau khi suy nghĩ cả đêm, Hoắc Hải Phong vẫn quyết định tự mình lên núi nhìn xem, anh nhất định phải chủ động nhanh chóng ra mặt đi giải cứu vợ con mình. “Tôi đã phải người đi tìm cựu kiểm lâm ở nơi này rồi, chắc sẽ có tin tức nhanh thôi, cậu chịu khó chờ thêm một lát đi.” Tô Kiến Định thở dài, không tiếp tục ngăn cản Hoắc
Hải Phong nữa. Tay phải của Tô Kiến Định nắm chặt chiếc điện thoại di động, người bị bắt cóc là em gái cùng với cháu trai của anh ấy, người nằm trong bệnh viện vì bị thương nghiêm trọng là ông ngoại anh ấy, người một nhà lần lượt bị thương, đúng là không để anh vào trong mắt một chút nào...
Từ trước đến nay mọi người đều nói thời gian chờ đợi là khoảng thời gian dài đằng đẳng lâu nhất trên thế giới này, chính vì vậy mà trong lúc chờ đợi tin tức của kiểm lâm, Hoắc Hải Phong phải đứng lên đi vài vòng mới có thể miễn cưỡng kiềm chế được cơn tức giận vì nôn nóng đang bùng cháy trong người mình.
Kim giây và kim giờ bên trên đồng hồ nhích từng chút một về phía trước, anh giơ tay lên nhìn không biết bao nhiều lần, rõ ràng là anh cảm thấy đã trôi qua một tiếng đồng hồ nhưng thật ra chỉ mới trôi qua nửa tiếng đồng hồ mà thôi. Hoắc Hải Phong thật sự không thể chờ đợi được nữa, xoay người muốn đi ra bên ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay Tô Kiến Định đột nhiên vang lên hai tiếng “Ong ong ong“.
Hai người đều sửng sốt trong chốc lát, sau đó liếc mắt nhìn nhau một cái, Tô Kiến Định cũng không thèm nhìn là ai, nhanh chóng kết nối điện thoại. “Tổng giám đốc, người mà ngài ra lệnh đi tìm đã được tìm thấy, hiện giờ chúng tôi đang trên đường trở về, ước chừng sau nửa tiếng đồng hồ nữa là tới nơi.” Giọng nói hùng hồn đầy uy nghiêm của một người đàn ông vang lên từ bên trong điện thoại di động, Tô Kiến Định mím môi lên tiếng trả lời, mặc dù như vậy nhưng giọng nói của anh ấy vẫn rất lạnh lùng.
Nhưng thật ra từ phía bên này có thể nhận ra ánh mắt của Tô Kiến Định trở nên dịu dàng hơn lúc nãy một chút, anh ấy cúp điện thoại nhìn về phía Hoắc Hải Phong: “Nghe được chứ? Người cần tìm sắp được đưa đến đây rồi, cậu đã không ngủ suốt một đêm, tranh thủ thời gian đi nghỉ ngợi trước một lúc đi. Muốn đi tìm người thì ít nhất cậu cũng phải có đủ tinh thần, trong lúc chờ cậu nghỉ ngơi trước khi xuất phát, tôi sẽ đến bệnh viện thăm người thân.“. đam mỹ hài
Bận rộn trong việc đi tìm người, suốt cả một đêm này Tô Kiến Định vẫn chưa trở về thăm ông ngoại, không biết hiện tại ông ngoại như thế nào rồi. Mặc dù thật ra ngay từ đầu anh ấy hơi không thích ứng được với việc đột ngột có thêm người thân, thậm chí còn có chút bài xích, nhưng sau quãng thời gian ở chung với nhau, anh ta phát hiện ra rằng mặc dù là người có chức vị Công tước nhưng thật ra ông ngoại chỉ là một ông lão có tính tình dễ cáu kỉnh giống như trẻ con mà thôi. Hơn nữa ông ngoại còn đối xử với anh ấy rất tốt, cho nên tất nhiên là anh ấy dần dần đặt ông ngoại vào trong lòng mình. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Nói cho cùng chuyện lần này cũng là do hai anh em bọn họ liên lụy đến ông ngoại, bởi vậy anh ấy có chút băn khoăn. “Anh cứ đến bệnh viện thăm Công tước Otto đi, nếu như Quỳnh Thy biết chuyện, cô ấy cũng sẽ lo lắng.” Nghĩ đến Công tước Otto vẫn đang nằm ở trong bệnh viện không biết tình hình lúc này tốt hay xấu, Hoắc Hải Phong thở dài, đi đến gần chiếc ghế sa lon, nằm lên trên ghế, nhắm hai mắt lại.
Leo lên núi là một quá trình mệt mỏi, tiêu hao cực kỳ nhiều thể lực, hơn nữa anh còn không ngủ cả một đêm, cho nên bây giờ anh phải tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi dưỡng sức nạp năng lượng.
Nhìn thấy Hoắc Hải Phong đã bắt đầu nghỉ ngơi, sự lo lẳng lơ lửng không yên trong lòng Tô Kiến Định cũng được buông xuống một chút. Tô Kiến Định nhíu mày nhìn về phía nơi ngọn xa xa bị bao phủ bên trong sương mù màu trắng, sương mù dạy đặc đến mức không thể nhìn thấy rõ hình dáng của ngọn núi. Tô Kiến Định thở dài, cuối cùng anh ấy đứng lên đi ra bên ngoài.
Sương mù vẫn chưa tan, chắc chắn không thể lên núi trong tình hình này được, thời gian hiện tại còn sớm, chắc hẳn đi bệnh viện một chuyến rồi trở lại vẫn còn kịp.
Cảm nhận được những người xung quanh đã đi hết, Hoắc Hải Phong xoay người đối mặt với chỗ tựa lưng trên ghế sô pha, hai tay khoanh lại để trước ngực, con mắt đột nhiên đỏ lên.
Cảm xúc bị kìm nén trong lòng suốt một ngày cuối cùng cũng bắt đầu bộc phát, anh không thể biểu hiện ra một chút yếu mềm nào ở trước mặt Tô Kiến Định, ở trước mặt địch nhân thì lại càng không thể để lộ ra chút xíu yếu đuổi nào, gắng gượng chống đỡ quãng thời gian dài như vậy, anh sắp không thể nhịn được nữa rồi.
Muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ có thể nằm nhằm mắt dưỡng thần, trong đầu Hoắc Hải Phong không ngừng hiện lên dáng vẻ máu thịt be bét của Tô Quỳnh Thy khi nằm trong những mảnh vụn thủy tinh sắc nhọn. Lúc đầu anh đã tự mình đưa cô ấy vào trong phòng giải phẫu, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã không thấy người đâu nữa, điều này khiến anh không thể chịu đựng được...
Sau khi nhớ lại về những chuyện xảy ra gần đây trong tình trạng mơ mơ màng màng, thời gian dần trôi qua, anh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, đang lúc anh sắp ngủ thiếp đi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân không có quy luật, xen lẫn trong tiếng bước chân là giọng nói đã được cố ý đè thấp, những âm thanh đó từ đẳng xa chậm rãi tiến gần lại đây.
Hoắc Hải Phong cau mày mở hai mắt ra ngồi dậy, hai tay vẫn khoanh tay trước ngực như cũ, tựa ở trên ghế sa lon nhìn về phía cửa.
Người tới là vệ sĩ thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Tô Kiến Định, người nào quan biết với Tô Kiến Định cũng có thể nhận ra người vệ sĩ này. Thấy người đến là người bên mình, lúc này cơ thể căng cứng của Hoắc Hải Phong mới thả lỏng đôi chút, nghiêng đầu nhìn sang phía anh ta, quả nhiên đi ở đằng sau anh ta là một người đàn ông ăn mặc giản dị trông có vẻ đang lo lắng bất an.
Sắc mặt của người đàn ông hơi vàng vọt, vóc dáng không cao, thậm chí có thể nói là hơi lùn. Ông ta mặc bộ quần áo màu xanh đen, trên ống quần còn dính vài vết bùn, mặc trên người chiếc áo bông khá mỏng, nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu rõ ông ta là một người nông dân trung thực. “Tổng giám đốc Hoắc, người mà tổng giám đốc muốn tìm đã được đưa tới đây!” Bước đến trước mặt Hoắc Hải Phong, người vệ sĩ kéo người đàn ông đang nấp sau lưng tới trước mặt Hoắc Hải Phong rồi thông báo với vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta chỉ vào người đàn ông, nói: “Trước kia người này là kiểm lâm trên núi, đã sống ở phía sau ngọn núi khoảng bốn mươi năm, những năm gần đây thân thể không tốt kèm với việc nhớ nhà, cho nên mới chuyển trở về. Ngài gọi ông ta là ông Cổ là được rồi, ông ta biết rõ mọi ngóc ngách trên núi, sẽ giúp ích cho ngài rất nhiều. Vậy ngài trò chuyện với ông ta đi, tôi đi trước.
Sau khi đưa người đến nơi, giới thiệu ngắn gọn lai lịch một lần, người vệ sĩ quay người rời đi, Trần Bắc để lại không gian cho hai người đằng sau nói chuyện. “Trên núi có chỗ nào phù hợp để con người nghỉ chân không? Từ nơi này đi lên, đại khái mất bao nhiêu thời gian mới tới nơi?”
Hoắc Hải Phong không có nhiều kiên nhẫn để tìm hiểu về những thứ khác. Anh đứng lên, hai mắt chăm chú nhìn vào người đàn ông, hỏi thẳng “Xin... Xin chào ngài, dựa vào trí nhớ của tôi thì trên núi có tổng cộng năm căn nhà gỗ, tất cả đều được xây dựng bởi nhiều thế hệ kiểm lâm trước kia, bình thường mọi người đều dùng để nghỉ chân. Nếu như ngài không chắc chắn chỗ nào mới là căn nhà muốn tìm, vậy thì ngài sẽ phải đi kiểm tra từng căn nhà một, nếu vậy sẽ mất thời gian khoảng hai ngày, còn có khả năng mất thời gian hơn thế nữa.”
Nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, cảm giác căng thẳng trước đó của ông Cổ lập tức bị quét sạch sành sanh, chắp hai tay sau lưng, nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn. “Căn nhà gỗ cách nơi này gần nhất ở nơi nào, mau chóng đưa tôi đến đó đi.” Người cần tìm đã đến đây, mặc dù hiện giờ anh vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng trong lúc nguy cấp này, thời gian là sinh mạng, anh không có thời gian để quan tâm tới nhiều thứ khác nữa. “Ngài Hoắc, bây giờ chưa thể lên núi được, sương mù trên núi vẫn chưa tan, nếu cố chấp đi lên núi vào lúc này sẽ dễ mất mạng lắm!”
Hiển nhiên là ông Cổ biết vài điều gì đó, liên tiếp lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía ngọn núi xa xa bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc, nhắm chặt hai mắt lại, nói thế nào cũng không đồng ý dẫn Hoắc Hải Phong đến căn nhà gỗ gần nhất, nhất quyết không bước một bước lên núi.
Không có cách nào khác, muốn tìm một kiểm lâm quen thuộc với đường đi trên núi trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào, Hoặc Hải Phong chỉ có thể kìm nén sự nôn nóng trong lòng mình rồi bắt đầu xử lý chuyện bên phía công ty. Công việc kinh doanh ở nước ngoài hiện đang ở thời khắc mấu chốt, rất nhiều chuyện cần anh tự mình định đoạt, cả ngày hôm qua anh đã bận chuyện gia đình cho nên không có thời gian và tâm tình để xử lý các vấn đề trong công ty, hôm nay không thể tiếp tục mặc kệ được nữa, anh nhất định phải giải quyết xong. ở phía bên khác, Tô Kiến Định đã đi đến bệnh viện. Nhìn thấy phòng bệnh ở khu vực lầu bốn bị bao vây kín kẽ có thể nói là ba tầng trong ba tầng ngoài, Tô Kiến Định ôm cái trán không biết nên nói gì.
Cũng may đảm vệ sĩ nhận ra Tô Kiến Định, không ngăn cản anh ấy, cho nên anh ấy thuận lợi đẩy cửa đi vào.