Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 332: Chương 332: Khúc dạo đầu vui mừng




“Ai.” Sau khi ngồi dậy thì lại không nghe thấy tiếng động gì nữa, Tô Quỳnh Thy cau mày rồi quát khẽ một tiếng. Giọng nói vừa rơi xuống, cửa “xoẹt” một tiếng vang nhỏ vang lên, xem ra là đang đóng cửa.

Mới sáng sớm rốt cuộc là ai đến chứ?

Đang định rời giường đi xuống nhìn xem, ở chỗ rẽ, một người lại một người nối tiếp nhau đi vào, trong tay còn mang theo vali cùng với quần áo, nhìn qua giống như là muốn tạo hình cho người khác vậy.

Mười mấy người chen chúc nhốn nháo tiến vào, đứng thành một đoàn trước giường của Tô Quỳnh Thy.

Cũng may là phòng của cô cũng đủ lớn, nhiều người tiến vào như vậy cũng không hoảng sợ, chỉ là cả chục người đồng nghìn nghịt đứng thành một chùm, nhìn thấy vẫn có chút khiến cho trong lòng người ta hốt hoảng. “Cô chủ, cậu chủ bảo chúng tôi tạo hình cho cô, buổi chiều cậu Hoắc sẽ tới đón cô ra ngoài.”

Người đi đầu nói chuyện chính là người giúp việc đã dẫn Tô Quỳnh Thy lên lầu ngày hôm qua. Lúc nói chuyện, cô ấy còn không quên nháy mắt ra hiệu về phía Tô Hướng Minh. “Buổi chiều đi, vậy thì các người cũng rất gấp. Mẹ ơi, đừng thất thần nữa, con xuống dưới lấy bữa sáng giúp mẹ” Nhận được tín hiệu của người giúp việc, Tô Hướng Minh từ từ ngồi dậy từ trên giường, vỗ lên bả vai của Tô Quỳnh Thy rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Tô Quỳnh Thy một câu cũng chưa kịp nói, còn chưa hiểu được hoàn toàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cô đã bị stylist đẩy vào một căn phòng còn lớn hơn, bên trong bày đầy đủ các loại lễ phục rực rỡ muôn màu. Chưa đợi cô nhìn kỹ đã bị đẩy mạnh vào trong phòng tắm. Trong phòng tắm, bồn tắm siêu lớn đã được đổ đầy nước, được thả tinh dầu cùng với nước tắm màu hồng phần vào trong, mùi đậm nhạt vừa phải, nhìn qua tương đối tốt. Đầu bị khí nóng hun nóng, Tô Quỳnh Thy đuổi người hầu ra ngoài, còn bản thân thì lại bước vào trong bồn tắm lớn.

Ngâm trong khoảng gần nửa tiếng, lúc cô thiếu chút nữa ngủ quên mất thì bị tiếng kêu của người giúp việc gọi dậy từ trong bồn tắm.

Cô híp ánh mắt sạch sẽ lại, vội vã mặc áo khoác tắm đi ra.

Hướng Minh đã bưng bữa sáng lên tới từ lâu rồi, vừa ăn vừa chờ.

Sau khi đi ra khỏi nhà tắm rồi ăn một chút đồ ăn đơn giản, Tô Quỳnh Thy giống như một con búp bê hình người loại lớn, thay nhau bị stylist lắc lư qua lại. Mắt thấy mặt trời ở bên ngoài đã lên cao một chút mới chỉ làm xong được một bộ trang điểm và bảo dưỡng cơ thể cơ bản nhất. Chẳng qua nhìn trong gương hình như làn da của cô đã trắng lên không ít, sờ lên mịn màng, giống như là sữa vậy.

Cô hài lòng gật đầu, lúc đang chuẩn bị thay quần áo thì Hướng Minh đã đem cơm trưa lên. Tô Quỳnh Thy cũng không nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm trưa xong, bị ép ngủ trưa một lúc. Lúc cô còn đang mơ màng thì lại bị người khác mặc lễ phục lên người.

Còn chưa nhìn rõ trong gương xem rốt cuộc mình đang mặc cái gì thì cô đã bị cậu bạn nhỏ Tô Hướng Minh nắm lấy tay rồi dẫn ra ngoài, dẫn tới một căn phòng đang trang trí theo tông hồng khác.

Lúc này, cuối cùng cô mới phát giác ra một chút điểm không thích hợp.

Loại tơ lụa màu trắng này, bỏ hoa lớn, còn có lễ phục tơ lụa màu tuyết trắng buông dài xuống trên người, cái này vừa nhìn là thấy không giống như đi chơi.

Vốn cô vẫn còn chút buồn ngủ nhưng lúc này không biết đã bay đi đâu hết.

Tô Quỳnh Thy nhướn mày túm lấy cậu nhóc tới trước mặt mình, hai mắt cô nhìn thẳng vào cậu bé cứ luôn không nói lời nào.

Bị mẹ dùng loại ánh mắt này nhìn, cả người cậu đều ngứa ngáy.

Tô Hướng Minh xoa xoa cánh tay của mình, cậu cúi đầu quật cường không nhìn cô.

Chuyện cũng đã đến nước này rồi, thật ra có giấu hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Nhưng cậu không muốn trật đường ray ở ngay chỗ này, bố còn nửa tiếng nữa mới tới được, nhất định niềm vui phải đến đúng giờ, tự mình mở ra mới tính. “Hướng Minh...”

Kéo dài giọng ra gọi tên của cậu bé một tiếng, Tô

Quỳnh Thy cười yếu ớt xoa đầu của cậu bé: “Cho dù con không nói thì mẹ cũng đoán ra được. Nói, từ khi nào mà con biết chuyện này hả? Mẹ nói sao mà sáng hôm nay con bận rộn như thế, chỉ có lúc ăn cơm mới thấy con, có phải là chạy qua đó hỗ trợ rồi hay không? Hay là vẫn còn niềm vui gì đó đang chờ mẹ?”

Bị niềm vui bất thình lình xảy ra nện vào đầu, thật ra trong lòng cô đã kích động đến sắp bùng cháy rồi, chẳng qua thừa dịp bây giờ cậu nhóc vẫn còn đang áy náy, chưa phản ứng lại được thì cô mới muốn giận hờn một chút mà thôi. “Mẹ ơi, mẹ, dù sao thì đến lúc đó mẹ tự xem đi. Con... con đi trước đây.” Nói hết lời, cậu bé giãy ra khỏi hai tay cô, chân không dài nhưng lại chạy rất nhanh.

Hai cái chân ngắn chạy như bay, lập tức biến mất ở trước mắt cô.

Người duy nhất có thể nói chuyện với cô cũng đã đi rồi, Tô Quỳnh Thy mím môi ngồi nghiêm chỉnh trên giường, kéo áo cưới trên người.

Cô họ nhẹ một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vừa rồi đi vội vã, ngay cả hình dáng áo cưới hôm nay cô mặc như thế nào cũng không biết nữa.

Chờ đợi trong lo lắng, âm thanh truyền đến từ bên ngoài hoàn toàn tán loạn, còn lại cũng chỉ có sự khẩn trương.

Hai tay Tô Quỳnh Thy nắm chặt lại, không ngừng hít sâu mới có thể miễn cưỡng đè nén được trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Rõ ràng lúc trước lúc cô chuẩn bị không có khẩn trương như vậy, rõ ràng lúc hôn lễ bị bắt hủy bỏ cô cũng không thấp thỏm như vậy. Bây giờ người còn chưa đến thì đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

Cô lại kiểm tra toàn thân của mình một lần nữa, chắn là không có vấn đề gì.

Chờ đợi mòn mỏi, cửa phòng mới được đẩy ra từ bên ngoài, tư thế của Hoắc Hải Phong có chút cứng ngắc mà đi vào từ bên ngoài.

Thạch cao trên đùi đã được tháo bỏ, nhìn qua tư thế chân đi đường vẫn còn chút vấn đề, nhưng hẳn là không ảnh hưởng quá nhiều.

Tô Quỳnh Thy nuốt một ngụm nước miếng, cô quay đầu sang, nhìn thẳng về phía anh, nước mắt trong mắt đột nhiên rơi xuống.

Hoắc Hải Phong nhìn thấy, anh đi hai ba bước tới, chân bị thương vẫn còn chưa hồi phục lết lết trên mặt đất, nhìn có chút ủy khuất. “Hải Phong...

Tô Quỳnh Thy nghẹn ngào vươn hai tay đứng lên, cô không hề do dự nhào vào trong vòng ôm của anh.

Rõ ràng là một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng hai mắt lại đẫm lệ, nhìn qua khiến cho người ta vừa buồn cười lại vừa đau lòng. “Không phải anh đã đến rồi sao, khóc cái gì chứ? Hôm nay chính là ngày chúng ta kết hôn, khóc nhiều không tốt đầu, chúng ta vui vẻ được không?” Anh cẩn thận lấy khăn tay ra lau nước mắt rơi trên mặt cô, dịu dàng mà an ủi. “Em đây cũng là không nhịn được thôi mà, anh làm gì vậy chứ, đột nhiên như thế này, không thể đề cập trước với em một chút sao? Chẳng lẽ làm cho em cảm động phát khóc thì tốt lắm sao. Lần sau nhớ phải nói trước cho em có biết không?”

Vừa lau nước mắt trên mặt mình, vừa không quên lên án anh.

Tô Quỳnh Thy kéo khăn tay, muốn khóc lại không dám khóc.

Chờ tới khi nhiếp ảnh ở bên ngoài cảm thấy hẳn là bên trong đã ổn thỏa rồi, sau khi kêu stylist đi vào trang điểm lại một chút thì mới khiêng camera nên bước đi vào, vừa đúng lúc này Hoắc Hải Phong cũng nắm tay Tô Quỳnh Thy đi ra bên ngoài.

Tô Kiến Định mang theo Tô Hướng Minh cùng với công tước Otto, tựa vào trên cửa xe, khỏe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười thản nhiên.

Bọn họ đã phân hợp nhiều năm, cuối cùng cũng kết hôn rồi. Không chỉ bọn họ vui mừng mà tất cả mọi người đi theo cùng chứng kiến cũng đều rất vui mừng.

Ngay cả ông cụ Hoắc cũng ngồi máy bay tới đây, lúc này đang trấn giữ trong lâu đài.

Biệt thự cách lâu đài không phải là quá xa, chiếc xe đầu tiên chạy đến nơi thì chiếc xe cuối cùng còn ở biệt thự mới xuất phát.

Cho đến khi ngồi vào trên xe, Tô Quỳnh Thy mới từ từ tìm được một chút cảm giác chân thật, trong đầu cô vẫn có một chút mơ màng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.