Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 333: Chương 333: Lời của anh




Cho đến khi xe dừng lại, một tấm thảm đỏ trải dài từ xe cho đến lâu đài ở cách đó không xa, chút cảm giác chân thật này của cô không biết bay đi đâu mất trong nháy mắt.

Cô trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn về phía Hoắc Hải Phong: “Hải Phong, anh, sao anh lại làm hôn lễ ở chỗ này?”

Lâu đài này là một nơi tương đối lớn, cực kỳ xinh đẹp, tọa lạc ở nơi này, phong cách thời Trung cổ tương đối rõ ràng.

Loại địa phương này cho dù là thuê, giá cả cũng đắt đỏ đến mức căn bản gia đình bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ tới. “Anh đã mua lại chỗ này rồi, nếu như em thích thì chúng ta có thể trực tiếp dọn vào ở luôn. Chẳng qua là thiết bị hiện đại ở bên trong không hoàn thiện lắm, có thể sinh hoạt sẽ không được thuận tiện cho lắm.” “Từ từ, Hải Phong, anh nói đây không phải là thuê, là anh mua lại rồi sao?”

Giơ tay chặn lại lời nói của Hoắc Hải Phong, cả người

Tô Quỳnh Thy thiếu chút nữa ngã lên trên người anh.

Chuyện vì kết hôn mà mua lại cả một lâu đài như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không biết phải làm sao. “Đúng vậy, anh muốn đem hết tất cả mọi thứ tốt nhất cho em, chỉ là một lâu đài mà thôi, nếu như em không thích, để đó hoặc là em muốn bán đi, anh đều sẽ nghe theo em.” Anh giúp cô vén tóc qua sau tai.

Hoắc Hải Phong mở cửa xe rồi đi xuống, vòng qua đầu xe, kh người mở cửa xe ra giúp Tô Quỳnh Thy, anh vươn tay đặt trước mặt cô, ý cười trong mắt rõ rệt.

Trong nháy mắt lúc bàn tay được đưa tới, Tô Quỳnh Thy đột nhiên nở nụ cười, tất cả cảm giác không đúng trước kia, tất cả sự mê mang đều bị tiêu tán toàn bộ trong nháy mắt.

Chỉ là lập gia đình mà thôi, hay là gả cho người mà cô yêu nhất, có cái gì đáng thấp thỏm cơ chứ? Chuyên tâm tiếp nhận là được rồi. “E rằng người ở bên trong phải đợi đến sốt ruột rồi, cô dâu của anh, em có muốn đi cùng anh vào trong không?” Thấy cô chậm chạp không vươn tay ra, vẻ tươi cười trên mặt cô lại càng lúc càng sáng lạn.

Hoắc Hải Phong sợ run một chút, anh tiến sát vào bên tại cô mà nói. “Tất nhiên là phải đi xuống rồi, chú rể của em, anh cần phải nắm thật chặt tay của em đó nha.” Tới giờ khắc này rồi ngược lại cô lại không khẩn trương nữa.

Cô híp mắt nắm lấy tay của Hoắc Hải Phong, dựa theo lực của anh bước xuống từ trên xe, nhấc làn váy bước lên thảm đỏ.

Từ cửa lớn của lâu đài trở vào là một vườn hoa tương đối lớn, lúc này đã được tu bổ thành bãi cỏ, mặt trên bãi cỏ được bày một dàn ghế dựa màu trắng, lúc này đã đầy người ngồi rồi.

Có bạn bè trên trường của Tô Hướng Minh, có người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Tô hơn mười năm mà trước kia Tô Quỳnh Thy không nỡ rời xa được, còn có ông cụ Hoắc cũng bất thình lình xuất hiện ở trong nhóm người, một nhóm người được Hoắc Hải Phong đặc biệt đi đón.

Giọt nước mắt trong mắt càng tích tụ nhiều hơn, cuối cùng không chịu được gánh nặng mà chảy xuống từ trong hốc mắt, nhưng miệng cô thì vẫn vểnh lên, nở nụ cười sáng lan. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Hoắc Hải Phong xoay người lau nước mắt giúp cô, anh nắm lấy tay cô, bước đi càng thêm kiên định.

Hôn lễ được tiến hành rất thuận lợi, Tô Kiến Định cứ luôn mỉm cười ngồi ở phía dưới không ngừng vỗ tay, hốc mắt lại đỏ lên rất lâu.

Sau lần này, em gái của anh ấy đã thật sự là người của nhà người ta rồi, chẳng qua là có Hoắc Hải Phong ở bên cạnh nên anh ấy cũng rất yên tâm.

Người chủ trì là do công tước Otto tranh thủ thời gian rất lâu mới miễn cưỡng làm cho anh được, như mong muốn mà đi lên phía trước, ông ta cười cực kỳ vui vẻ. “Các vị người nhà, các vị khách mời, vô cùng cảm ơn mọi người có thể đến dự hôn lễ của cậu Hoắc Hải Phong cùng với cô Tô Quỳnh Thy” “Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho dù có giai đoạn đã xảy ra một chút biến cố, nhưng duyên phận là một thứ gì đó rất kỳ diệu, đã để cho hai người lại gặp lại nhau, đến lúc này thì quyết định giao phó nửa quãng đời còn lại cho đối phương, có thể nói là tương đối không dễ dàng gì.” “Hôm nay, xin cho phép tôi đại diện cho những người muốn chúc phúc cho cặp đôi này ở đây, chúc bọn họ có thể vĩnh viễn tương thân tương ái, vĩnh viễn tin tưởng đối phương, cả đời đều vui vẻ trong suốt những tháng ngày còn lại ở tương lai.” “Như vậy thì chiếu theo lệ thường, để chúng ta nghe xem rốt cuộc thì cậu Hoắc Hải Phong có điều gì muốn nói với cô Tô Quỳnh Thy đây!”

Nói xong, công tước Otto lấy một phong thư từ trong túi áo ra, cẩn thận rút tờ giấy ở bên trong ra, bày ra trước mặt: “Quỳnh Thy, chuyện vui sướng nhất đời này của anh chính là đã quen biết nhau từ nhỏ như vậy, thật may mắn khi em có thể yêu anh!”

Cùng lúc đó, âm nhạc vang lên, hai người mới chậm rãi tiến đến trước mặt cha sử. “Không có em, có lẽ ư đời này của anh cũng giống như rất nhiều người khác, tới tuổi rồi cưới một người mà có thể là gặp anh cũng chưa từng gặp về nhà. Có thể tình cảm của hai người bất hòa, có thể sẽ xuất hiện các chuyện ngoài ý muốn giống như bố mẹ anh vậy, sau đó cả thế giới cũng chỉ còn lại một mình anh. Có em, cả thế giới của anh hoàn toàn bị em thay đổi, là em đã dạy cho anh biết yêu là gì, thế nào gọi là yêu.”

Hoắc Hải Phong nghe được một nửa thì nghiêng đầu kề tại nói nhỏ với Tô Quỳnh Thy: “Sớm biết phải đọc ra thì anh đã miêu tả trọng điểm rốt cuộc Quỳnh Thy của chúng ta có bao nhiêu đáng yêu, khiến cho anh mê muội bao nhiêu, làm cho anh không thể kiềm chế được cỡ nào, em nói có đúng không?”

Sắc mặt Tô Quỳnh Thy đỏ lên, cô lặng lẽ vươn tay ra, hung hãng nhéo một cái vào hông anh: “Anh... suốt ngày anh chỉ biết giở mấy trò xấu, trường hợp quan trọng như vậy, có thể an phận một chút được không? Nếu như bị người khác nghe được thì phải làm sao?” “Nghe được thì sao chứ, nghe được thì càng tốt.”

Lời của anh còn chưa nói xong, công tước Otto đã đọc xong một đoạn ngắn còn lại. Lúc ấy vì muốn giấu Tô Quỳnh Thy nên cũng không nói với cô viết thứ này, cho nên sau khi đọc thư của Hoắc Hải

Phong xong thì trực tiếp nhảy qua đoạn này. “Được, vậy thì tiếp theo mời chú rể đeo nhẫn cho cô dâu.”

Ông ta phất tay, Tô Hướng Minh ở phía sau đã chuẩn bị xong, cậu bé cất bước trầm mà đi ra từ khán đài phía bên trái sân khấu. Cậu nâng hai cái nhẫn kim cương đi lên, đứng ở giữa hai người.

Tô Quỳnh Thy có chút ngơ ngác, cô nhìn cậu nhóc che mặt mở hộp ra, lấy một chiếc nhẫn trong đó ra đưa cho Hoắc Hải Phong: “Cậu Hoắc Hải Phong, anh có nguyện ý cưới cô gái trước mặt này làm vợ của anh hay không? Hẹn ước thiêng liêng với cô ấy cùng chung hoạn nạn, cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khổ hay giàu có, xinh đẹp hay xấu xí, thuận lợi hay thất bại, anh đều nguyện ý yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn kính cô ấy, bảo vệ cô ấy không? Cũng nguyện ý trong cuộc đời của hai người đều vĩnh viễn chung tình không thay đổi với cô ấy không?”

Sắc mặt của Hoắc Hải Phong cũng giống vậy, anh gật đầu nhận lấy chiếc nhẫn trên tay cậu bé: “Tôi nguyện ý”

Cậu bé gật đầu, không nói thêm gì.

Cậu lại cúi đầu lấy một chiếc nhẫn khác ra, Tô Quỳnh Thy vừa nhìn thì nghiêm túc ho nhẹ một tiếng, nhìn cậu nhóc kia, nụ cười bên khóe miệng đều được thu lại, bày ra bộ dạng sẵn sàng đón quân địch mà chờ câu hỏi của cậu.

Không nghĩ tới, Tô Quỳnh Thy vừa mới lên tinh thần xong thì chiếc nhẫn trên tay Tô Hướng Minh trực tiếp nhét vào trong tay cô: “Mẹ, mẹ cứ an tâm mà gả cho bố đi, nếu như bố có ức hiếp mẹ thì con và ông ngoại, còn có cậu nữa đều sẽ làm chỗ dựa cho mẹ” Hai lời nói hoàn toàn đối lập nhau khiến cho Tổ Quỳnh Thy dở khóc dở cười trong nháy mắt.

Sau khi đeo nhẫn cho mình xong thì cô híp mắt nhìn về phía Hoắc Hải Phong đang nhướn mày, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo. “Người chủ trì, xin hỏi tôi đã có thể hôn cô dâu của tôi rồi chứ?” Hoắc Hải Phong cực kỳ lớn mật đánh trả lại, anh nói to về phía công tước Otto.

Mọi người ở đây đều bị anh làm cho ngơ ngác, tất cả đều sửng sốt.

Công tước Otto còn chưa phản ứng lại thì trong đám người ở bên dưới, không biết là ai đã hô to một tiếng: “Đương nhiên là được. Chúng tôi đồng ý rồi.”

Nhận được lời nói của người nọ, Hoắc Hải Phong không quan tâm đến phản kháng nhỏ bé của Tô Quỳnh Thy, anh đè cái gáy của cô, trực tiếp hôn lên.

Khắp hiện trường đều vui mừng một mảnh, những người lớn vội vàng che lấy đôi mắt của mấy đứa trẻ đều mang theo nụ cười trên mặt. “Thật tốt.” Lê Quốc Nam ngồi trên xe lăn, nước mắt trong mắt rơi xuống tí tách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.