Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 196: Chương 196: Nghĩ tới con




Tắm rửa xong cũng tỉnh táo nhiều, cô không buồn ngủ nữa, tiện tay câm máy tính qua, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh anh.

Vừa tắm xong, càng lộ ra vẻ môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn ẩn hiện trong ánh đèn, đẹp mắt khiến người ta muốn ngo ngoe hành động.

Từ khi cô bước ra, hai mắt Hoắc Hải Phong đã không rời khỏi người cô, nhìn một cách quang minh chính đại không che đậy.

Lần trước bọn họ thân thiết như thế này đã hơn năm năm rồi, bây giờ ngồi bên nhau thế này, anh nóng lòng muốn ăn cô.

Có điều đã chờ nhiều năm như vậy, có thêm một khắc cũng không sao, vết thương còn chưa lành, thân dưới khó có thể dùng sức được.

Càng nhìn lại càng khát vọng, hai tay kìm nén không được ôm eo cô, chậm rãi siết chặt, khóe mắt anh đỏ lên, cuối cùng không ức chế được, nghiêng người đặt cô lên giường, hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô.

Giường cứ như vậy trở nên lộn xôn, thậm chí ngay cả chăn mền cũng bị đạp trên mặt đất, hai người quấn lấy nhau, máy tính bị ném tới giường nhỏ cách đó không xa, phát ra một tiếng rầm, nhưng không ai để ý.

Giường bệnh không lớn, một người nằm thì vừa, hai người nằm lại chật, cả hai đều vừa mới tắm xong, tóc của Tô Quỳnh Thy vẫn còn ẩm ướt, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, giống như hương hoa hồng vậy.

Hoắc Hải Phong vừa lòng thỏa ý, lúc này tâm trạng vô cùng tốt, vòng qua hai cánh tay cô, níu lấy mái tóc đen của cô chơi đùa, xúc cảm không tệ, sợi tóc lành lạnh, quấn trên ngón tay, giống như đeo nhẫn.

Ngón tay trắng nõn tương phản với màu tóc đen tuyền, dục vọng càng thêm âm ỉ.

Cả người cô chui vào trong lòng anh, ngoan ngoãn đáng yêu, gương mặt ngây thơ, giống như một đứa nhỏ chưa trưởng thành, hết lần này tới lần khác bị cám dỗ, trong sáng và quyến rũ, bất cứ lúc nào cũng có thể đòi mạng anh.

“Chờ anh xuất viện, chúng ta cùng tới TQT được không, anh nói xem bao giờ anh trai về, đã là ngày thứ tư rồi, anh ấy nói qua bên một tuần thôi mà.

Hải Phong, hình như Sunrise sắp không ổn rồi, anh có muốn về thương lượng với ông không, dù sao ông cũng…

Ông nội Chánh đã lớn tuổi rồi, lại còn có bệnh tim, để mình ông quản lý Sunrise, cô cũng không yên lòng.

“Yên tâm, ông nội có chừng mực, huống chỉ còn có nhà họ Lê ở phía sau giúp đơ, mấy ngày trước ông cụ nhà họ Lê đã tỉnh, bây giờ đang tiếp quản nhà họ Thịnh lần nữa, tin rằng ông ấy sẽ biết làm thế nào”

Mặc dù anh không chú ý nhưng tình hình Sunrise anh vẫn có thể biết, sở dĩ vẫn luôn không hành động cũng là chờ ông cụ nhà họ Lê ra tay thôi, Trần Tuấn Tú hại ông cụ một lần, sao ông cụ có thể dễ dàng bỏ qua.

“Ông nội Lê tỉnh rồi? Sao em lại không biết.” Tô Quỳnh Thy nghiêng đầu, bất mãn đạp anh một cái, chuyện quan trọng như vậy lại giấu cô, đã một thời gian dài như vậy cô vẫn chưa thể đi xem, đúng là đáng ghét.

Hoắc Hải Phong biết cô nghĩ gì, không nói tiếp, ôm cô nằm trên giường: “Dọn dẹp một chút rồi chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai em còn phải về TQT nữa, có thể thấy mấy người kia cho có ý xấu gì với em, chờ anh khỏe rồi, sẽ cùng em đến TQT quyết định”

Tô Quỳnh Thy: “…

Cô nhanh chóng tránh ánh mắt của anh, ho nhẹ một tiếng: “Đã vậy thì em đi ngủ đây, còn chưa có kết hôn mà, ngủ chung với nhau cũng không ổn, vì thanh danh của mình, em nghĩ đành phải để anh chịu tủi ngủ một mình rồi!”

Cô cúi đầu, nhanh chóng tránh thoát khỏi ngực anh, thoát một cái ẩn nấp xuống giường, nhặt chăn nệm lên, giúp Hoắc Hải Phong đắp kín lại, rồi cười híp mắt vui vẻ.

“Thy! Em vừa nói là phải ngủ cùng, sao có thể lật lọng như vậy!” Anh không thuận theo, nắm ở trên giường nhắm mắt lại, cả người có chút uể oải, nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Hôm nay em giúp anh tắm rửa, coi như là bù trừ rồi, không sao, chờ lần sau anh biểu hiện tốt, em sẽ giúp anh làm ấm giường, dù sao bạn trai thương em, em cũng muốn báo đáp một chút chứ!” Tô Quỳnh Thy nói, cười tửm tỉm chạy về giường mình, núp ở trong chăn: “Đương nhiên biểu hiện tốt thế nào đều phải do em phán, anh không có quyền can thiệp, cho nên nhớ kỹ là phải nói lời dễ nghe một chút, làm nhiều chuyện em thích một chút, không thì sau này chẳng có cái gì hết đâu”

Hoắc Hải Phong: “…

“Cho nên hôm nay tắm rửa là coi như bù rồi, đừng suốt ngày muốn làm việc xấu, chờ khi nào cơ thể anh khỏi rồi hãng nói”

“Anh không…” Đến mức này mà còn có thể phản bác, cũng rất lợi hại!

Tô Quỳnh Thy trâm ngâm: “Vậy được, anh không muốn thì em cũng đi ngủ đây, ngủ ngon, anh yêu!”

Quần áo của anh nhăn đến lợi hại, lúc trước lăn lộn trên giường đến bây giờ khóe mắt vẫn có chút phiếm hồng, cổ áo bị giật ra, một mảng da thịt lớn trần trụi ra bên ngoài, Hoắc Hải Phong dứt khoát giật chăn xuống, làm ra vẻ vò mẻ không sợ rơi.

“Được rồi, tranh thủ thời gian đi ngủ đi, Hướng Minh ở chỗ ông nội chắc cũng không có vấn đề gì! Đã trễ như vậy rồi mà vẫn chưa trở về.”

Chờ sau khi tất cả các vấn đề kết thúc, Tô Quỳnh Thy mới đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, suy nghĩ rất lâu mới nhớ tới, Hướng Minh tới cùng với cô, keeys quả bây giờ còn chưa vê, không biết rốt cuộc làm gì.

“Ông nội thích nó, em cứ yên tâm”

Ghen tuông có lẽ đã làm anh mù quáng, lúc này mà Tô Quỳnh Thy còn nhắc đến người khác.

“Nó là con của anh đấy, Hải Phong, anh nghĩ cái gì vậy! Em đi xem một chút, anh ngoan ngoãn ở đây đi” Mặc dù trong quá khứ có không coi trọng ông cụ, nhưng nói cho cùng cô vẫn có chút lo lắng cho Hướng Minh, không tự mình đi xem thì không yên lòng.

Vén chăn xuống giường, cũng mặc kệ Hoắc Hải Phong, trực tiếp mở cửa ra ngoài.

Cộc cộc cộc!

Thận trọng gõ cửa một cái, Tô Quỳnh Thy chỉnh trang lại quần áo trên người, mỉm cười chờ đợi.

“Mẹ ơi!” Cửa vừa mở ra, cậu nhóc giống như là khỉ con ôm lấy chân cô trèo lên, vẻ mặt đầy ý cười chân thành, nhìn có vẻ chơi rất vui.

“Con chơi với cụ thế nào? Ngày nào mẹ cũng bận, phải đi ngủ sớm một chút, hôm nay Hướng Minh ở chỗ cụ nghỉ ngơi cho tốt nhé!” Ngẩng đầu nhìn qua ông cụ Chánh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, Tô Quỳnh Thy mím môi cười một tiếng, ngồi xổm xuống nói với Tô Hướng Minh.

Cậu bé nghe xong, quay đầu nhìn ông cụ Chánh một chút, nụ cười trên mặt giảm đi mấy phần, chăm chú suy tư hồi lâu, nhẹ gật đầu.

“Được, vậy mẹ về trước, con và cụ chơi vui vẻ, nhớ đi ngủ sớm, chăm sóc thật tốt cho cụ biết chưa?” Xoa đầu cậu bé, Tô Quỳnh Thy thỏa mãn híp mắt cười, gật đầu với ông cụ Chánh, đẩy cậu bé vào trong, thuận tay đóng cửa lại.

Ông cụ thích Hướng Minh, tâm trạng Tô Quỳnh Thy thoải mái hơn nhiều, vui vẻ đi về phòng, ngã nhào lên giường mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.