Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 113: Chương 113: Tô Kiến Định tới cửa




“Em thật sự không sao, anh ơi anh mau đi thôi” Tô Quỳnh Thy biết Tô Kiến Định vô cùng lo lắng cho mình nên cô mỉm cười cười đẩy anh ấy ra, rồi đứng một bên vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cứng ngắc của mình sau đó khẽ nói.

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ lời nói của Tô Quỳnh Thy, nhưng anh ấy không lại nói thêm gì nữa mà liếc nhìn cô đầy ẩn ý rồi xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy bóng lưng dần rời xa của Tô Kiến Định, nụ cười trên khuôn mặt của cô từ từ biến mất, mãi cho đến khi cánh cửa được đóng lại, cô mới suy sụp ngồi xuống một đầu của ghế sô pha với hai mắt trống rỗng, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ mà trái tim từng đợt đau nhói.

Không nghĩ tới chính mình chỉ mới trở về một khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi chuyện lại đã bị phát hiện, vốn dĩ còn tưởng rằng có thể lại giấu diếm lâu hơn một chút.

Cô thân thờ dựa lên ghế, trong lòng rối bời không biết phải làm sao, chỉ muốn dẫn Hướng Minh rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng rõ ràng bây giờ không phải là cơ hội tốt, Tô Quỳnh Thy cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy đôi chân của mình rồi bật khóc nức nở.

Tô Kiến Định đi xuống lầu với vẻ mặt u ám, anh ấy suy nghĩ một chút rồi vẫn nói với quản gia: “Từ nay về sau, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không thể để cho bất kỳ ai bước chân vào biệt thự “Anh ấy nói xong mím môi rồi bước ra ngoài, bản thân cần phải nhanh chóng giải quyết tất cả mọi chuyện rồi sau đó dẫn Quỳnh Thy rời khỏi.

Hoắc Hải Phong quay trở lại Tập đoàn Sunrise, lúc này anh đang ngẩn người đứng trước cửa sổ, mới đầu khi Quỳnh Thy nói với mọi người rằng cô mất trí nhớ và đã kết hôn sinh con, anh đã nghĩ đến vô vàn khả năng nhưng lại chưa từng nghĩ tới hết thảy mọi chuyện đều là giả.

Nghĩ đến Quỳnh Thy và Hướng Minh, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Hải Phong bỗng hiện lên sự yêu chiêu nồng đậm, anh nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm trạng không khỏi trở nên vô cùng vui vẻ, anh còn có cơ hội mọi chuyện vẫn còn kịp.

“Chủ tịch Hoắc, Chủ tịch Tô đến rồi „ Lâm Tiến Quân bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, quả nhiên điều gì đến sẽ phải đến, muốn tránh cũng tránh không được.

Hoắc Hải Phong thở dài, xoay người đi tới sô pha sau đó ngồi xuống: “Mời anh ấy vào đây rồi pha hai tách ^” trà.

“Dạ vâng thưa Chủ tịch” Lâm Tiến Quân cúi gập người rồi đáp lại một tiếng với vẻ mặt bình thản, sau đó quay người bước ra ngoài.

Khi Tô Kiến Định bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt của Hoắc Hải Phong cũng ngày càng trở nên nặng nề hơn, rồi đưa tay ra hiệu mời anh ấy ngôi xuống.

“Chủ tịch Hoắc có muốn giải thích một chút vê chuyện ngày hôm nay hay không” Vốn Tô Kiến Định không hề muốn để ý tới Hoắc Hải Phong tí nào nên vừa gặp đã trực tiếp nói thẳng. . truyện ngôn tình

“Quả thật chuyện ngày hôm nay là do tôi không đúng, nhưng Chủ tịch Tô, nếu như Hướng Minh đã là con của tôi vậy thì cũng nên để cho thằng bé quay lại nhận lại họ hàng tổ tiên chứ nhỉ, dù gì Hướng Minh cũng mang họ Hoắc” Anh đứng dậy rồi đi tới bên cạnh Tô Kiến Định với nụ cười trên gương mặt và giọng điệu đầy khách sáo.

“Nó tên là Tô Hướng Minh và là con cháu nhà họ Tô chúng tôi, có liên quan gì đến Hoắc Hải Phong cậu chứ?” Tô Kiến Định quay đầu lại nhìn về phía anh với ánh mắt sắc bén, vẻ mặt trở nên u ám, hai tay đưa ra sau lưng và khí thế bức người khiến người ta phải sợ hãi.

“Rốt cuộc Hướng Minh có phải là con trai của tôi hay không thì chắc hẳn anh là người rõ ràng nhất, chuyện năm đó quả thật là sai lầm của tôi, nhưng mà chẳng lẽ anh không suy xét một chút vê tương lai của Quỳnh Thy và Hướng Minh hay sao?” Anh đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Kiến Định, khí thế trên người cũng không hề thua kém anh ấy.

Tô Kiến Định khẽ cúi đầu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng một người cậu như anh ấy lại không có cách nào thay thế được vị trí người bố của cậu bé, tuy đứa trẻ không nói ra nhưng Hướng Minh thật ra vẫn luôn mong muốn có bố.

“Tô Kiến Định, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cho Quỳnh Thy mãi chìm đắm, không thoát khỏi bóng ma quá khứ hay sao?” Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ấy, hai mắt của Hoắc Hải Phong chợt sáng ngời, quả nhiên dù có nói nhiều đến đâu đi chăng nữa thì anh ấy chắc chắn sẽ tỉ mỉ cân nhắc vê những chuyện có liên quan đến hạnh phúc của Quỳnh Thy và Hướng Minh.

“Trong khoảng thời gian này tôi không muốn cậu lại xuất hiện bên cạnh Quỳnh Thy và Hướng Minh, tôi quả thật cũng mong muốn em gái mình có thể sống hạnh phúc, nhưng nếu như bản thân em ấy muốn có một cuộc sống như bây giờ, thì tôi nhất định sẽ không để người khác tới quấy rầy em ấy”

Tô Kiến Định ngước mắt nhìn Hoắc Hải Phong với ánh mắt sắc bén, anh ấy cũng thật sự mong muốn Hướng Minh có một người bố, nhưng dù thế nào mọi chuyện cũng đều phải suy xét đến Quỳnh Thy trước.

“Nếu anh đã nói như vậy thì tôi chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng nhờ anh chuyển lời đến Quỳnh Thy giúp tôi”

Hoắc Hải Phong biết rằng mình sẽ không thể vượt qua cửa ải của Tô Kiến Định ngay được,vì vậy dứt khoát đồng ý với điều kiện mà anh ấy đưa ra một cách gọn lẹ.

“Nói đi” Dù gì Hoắc Hải Phong cũng là người lớn lên cùng mình, cho nên cũng hiểu biết đôi chút về cách làm người và tính cách của anh, tuy anh đã làm ra rất nhiêu chuyện khó mà tha thứ nhưng khi đó do tình thế ép buộc, anh ấy cũng không thể nói gì được, nếu như nhất định phải nói thì Hoắc Hải Phong đúng là một ứng cử viên sáng giá.

“Giúp tôi chuyển lời tới Quỳnh Thy, nếu như chúng tôi đã có Hướng Minh thì mong rằng cô ấy có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, lần này tôi chắc chắn sẽ không phụ cô ấy nữa”

Năm năm trước Quỳnh Thy bị bắt nhảy xuống biển, đó là giây phút anh tuyệt vọng nhất trong cuộc đời. Anh không muốn chịu đựng thêm nỗi đau đớn như vậy một lần nào nữa, vì vậy lần này dù có dùng cách gì gì đi chăng nữa, anh nhất định sẽ giữ cô lại bên mình bằng mọi giá.

“Tôi sẽ chuyển lời giúp cậu, nhưng kết quả ra sao còn tùy thuộc vào quyết định của em ấy” Tô Kiến Định gật đầu đồng ý với anh.

“Nếu đã đến rồi thì nhân tiện xử lý nốt chuyện của nhà họ Trần thôi. Với thế lực của Trần Tuấn Tú hiện tại dám ngang nhiên khiêu chiến với chúng ta, tôi e rằng có người đứng sau hỗ trợ cho ông ta.” Sắc mặt của Hoắc Hải Phong trở nên nặng nề, trông vô cùng nghiêm túc.

Tô Kiến Định liếc nhìn Hoắc Hải Phong, trên gương mặt chợt thoáng hiện vẻ hung ác, sau đó đi tới ngồi xuống ghế sô pha: “Đúng là bây giờ nhà họ Trần tuy rằng đã lớn mạnh rất nhiều nhưng vẫn còn kém nhà họ Hoắc một khoảng cách nhất định, hơn nữa còn phải cùng lúc đối phó với ba công †Y…

Lúc trước anh ấy cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng hoàn toàn không không có manh mối gì, năm đó nhà họ Tô bị lụi bại một cách nhanh chóng, bây giờ nghĩ lại chắn hẳn cũng có liên quan đến nhà họ Trần, dù sao một công ty tạm thời không có người cầm quyền thì cũng không đến nỗi nói phá sản là phá sản được.

“Mấy năm nay tôi đã điều tra qua, lúc đó hầu hết tài sản của Tập đoàn Á Đông đều bị nhà họ Trần thu mua, chỉ có một bộ phận nhỏ là bị các nhà khác tranh tranh đoạt. Tuy nhiên ban ban đầu nhà họ đã lấy đi một lượng lớn tài sản như vậy lại không thể phát triển lớn mạnh được ngay, ngược lại càng giống như mấy năm nay mới dần phát triển, vậy thì số tiền khổng lồ đó rốt cuộc đã đi đâu..”

Khi mới điều tra, anh chủ yếu chỉ tìm hung thủ mà không hề nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại người đứng phía sau màn kia có lẽ đã đứng sau Trần Tuấn Tú từ mười năm trước từ lâu.

Hoắc Hải Phong nhìn về phía Tô Kiến Định, trong năm năm này anh mới chỉ điều tra ra được một chút manh mối ngoài lê, nếu nhiều hơn sợ sẽ càng khó.

“Không dễ điều tra dòng tiền giao dịch mười năm trước” Tô Kiến Định cau mày lại, thời gian đã trôi đi rất lâu rồi, ước chừng ngay cả việc bắt đầu điều tra từ đâu cũng rất khó, tuy nhiên người đứng phía sau màn này lại có thể khiến Trần Tuấn Tú kiêu ngạo như vậy, có lẽ không phải là một người tâm thường.

“Nhà họ Tô trước đây có từng đắc tội với ai không vậy? Mâu thuẫn trong gia đình hoặc là người làm quan chức?” Trong đầu anh chợt thoáng qua suy nghĩ, có thể yên lặng nuốt chửng tài sản của nhà họ Tô thì khả năng liên quan đến quan chức là rất cao.

“Tôi cũng không rõ lắm về chuyện đã xảy ra với nhà họ Tô vào năm đó, cụ thể có những kẻ thù nào thì tôi còn phải điều tra một chút…” Người làm quan chức…những lời của Hoắc Hải Phong khiến Tô Kiến Định chợt nhớ tới một vài sự việc, nhưng trước khi chưa †ìm được chứng cứ chính xác thì tạm thời không thể nói ra những chuyện đó được.

“Có tin tức gì nhớ lập tức nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ tiếp tục điều tra, ngoài ra tôi còn chuẩn bị đàn áp nhà họ Trần, vì vậy anh cũng nên chuẩn bị sẵn sàng sàng đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.