Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 114: Chương 114: Xảy ra chuyện




“À, đúng rồi, nhân tiện nhớ nói một tiếng với Lê Quốc Nam nhé”

Người như Trần Tuấn Tú không thể để lại, nhất định phải nhanh chóng xử lý.

“Chủ tịch, không ổn rồi”

Lâm Tiến Quân gõ cửa xông vào, vẻ mặt hơi tái nhợt, trên trán rơi đầy mồ hôi.

“Nói đi” Lâm Tiến Quân đã ở bên mình nhiều năm, Hoắc Hải Phong vẫn là lần đầu thấy dáng vẻ hoảng sợ thế này của anh ta.

“Người nhảy lầu từ sân thượng lần trước, bây giờ lại chết trước cổng công ty, chúng ta đã báo cảnh sát, chủ tịch, có cần…”

Lâm Tiến Quân càng nói thì biểu cảm càng không tốt, chuyện này rõ ràng đã được giải quyết trước đó, ai dè chưa được bao lâu thì người kia lại đột ngột chết trước cổng công ty, việc này, chỉ sợ là Sunrise khó thoát tội.

Lâm Tiến Quân vừa dứt lời, ngay lập tức Hoắc Hải Phong quay đầu nhìn Tô Kiến Định, vẻ mặt của anh ngày càng âm trầm, tàn nhẫn.

“Trước tiên đến nhìn tình hình”

Việc chết người có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, lần này tập đoàn Sunrise e rằng phải khốn đốn một trận.

Tô Kiến Định cũng quay đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt không được tốt lắm, giết người chiếm đoạt tài sản, đám người này thật sự đáng chết.

Hoắc Hải Phong khế gật đầu, sau đó đứng dậy, dẫn đầu đi xuống tầng.

Họ vừa mới xuống tầng thì đã nhìn thấy cửa ra vào của cả ba tâng lầu đã bị mọi người vây kín xem náo nhiệt, thậm chí có vài người trong đó không ưa Sunrise từ trước, bèn giơ tay chỉ trỏ nhân viên bên trong, rồi tụm năm tụm ba, ghé đầu thảo luận với nhau.

“Nói bảo vệ giải tán các nhân viên đang đứng xung quanh đi, sai người lên sân thượng kiểm tra kĩ càng, và mở camera ra xem đến cùng là người này lặng lẽ đi lên sân thượng bằng cách nào!”

Từ chuyện lần trước có người nhảy tầng gây hỗn loạn, cửa lên sân thượng đã bị Hoắc Hải Phong yêu cầu khóa lại, không có chìa khóa, vậy ông cụ này đi lên kiểu gì.

Vũng máu đỏ tươi dưới đất rất chói mắt, Lâm Tiến Quân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc, dựa theo kết quả điều tra thì ông cụ này cũng chẳng phải người không kêu một tiếng đã tự nhảy xuống dưới, nói không chừng chuyện này do Trần Tuấn Tú đang giở trò phía sau.

“Vẫn chưa có ai gọi cấp cứu sao?”

Tô Kiến Định nhíu mày nhìn xung quanh, lâu như vậy còn chưa có ai đến, người chết vẫn đang nằm trên đất, e rằng ngày hôm nay Sunrise ngay cả cửa cũng không ra được, các bảo vệ cơ bản là không có biện pháp đuổi toàn bộ mọi người đi.

“Đã gọi rồi, có lẽ vài phút sau mới đến” Biểu cảm của Lâm Tiến Quân rất khó nhìn, tuy anh ta đã đi bên cạnh Hoắc Hải Phong nhiều năm như vậy, lá gan của anh ta quả thật rất lớn, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thế này, rốt cuộc trong lòng vẫn hơi hốt hoảng.

“Tô Kiến Định, anh nghĩ người này tự nhảy xuống hay bị người khác đẩy?”

Hoắc Hải Phong đút hai tay vào túi quần, anh đứng cách đó không xa, đôi mắt mở to nhìn chăm chú ông cụ nằm dưới đất, giọng anh nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi nghiêng về vế sau nhiều hơn, nhưng mà cứ đợi cảnh sát tới điều tra rồi khẳng định, việc này e rằng không

đơn giản như vậy đâu.

Đột nhiên xảy ra cuộc hỗn loạn, Tô Kiến Định suy nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra được, đến cùng là Trần Tuấn Tú muốn làm gì, dính dáng đến tính mạng con người cũng không dễ thoát tội, e rằng sẽ đổ tội lên đầu Hoắc Hải Phong.

“Sợ là người giật dây còn con át chủ bài chưa lộ ra, chuyện lần này có lẽ không dễ giải quyết, để đề phòng ngộ nhỡ, Tô Kiến Định, nếu chuyện này dính dáng đến em, em không thể bảo vệ tập đoàn Sunrise, vậy phiền anh giúp em chăm nom một hai”

Nếu có mỗi vậy thì nỗi hiầm nghỉ cũng dễ giải quyết, nhưng chỉ sợ người phía sau màn sẽ đổ tất cả mọi chuyện lên người anh. Nếu thật sự như thế, muốn thoát khỏi sẽ rất khó khăn.

Nhưng mà đây vẫn chưa phải phương án giải quyết tốt nhất, Hoắc Hải Phong quay đầu nói với Lâm Tiến Quân: “Ngộ nhỡ tôi gặp chuyện ngoài ý muốn nên không thể ra mặt, vậy Lâm Tiến Quân anh hãy giúp tôi trông nom Sunrise, có vấn đề nào không xử lý được hãy tìm đến Tô Kiến Định”

Bọn họ đang nói chuyện, tiếng còi cảnh sát bỗng vang lên, xe cấp cứu cũng theo sát mà đến, rất nhanh thôi, ông cụ trên mặt đất đã được khiêng đi.

Hoắc Hải Phong đứng bên phối hợp toàn bộ quá trình hành động. Dự tính xấu nhất cũng không xảy ra, sau một hồi tra xét, cuối cùng kết luận là nhảy tầng tự tử. Hoắc Hải Phong đến lúc này quả thật vẫn chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc thì người giật dây đang diễn trò xiếc gì.

Cảnh sát đến nhanh, đi cũng nhanh. Dưới đại sảnh của Sunrise rất nhanh chỉ còn lại ba người Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định và Lâm Tiến Quân, ngay cả vũng máu trên mặt đất đều được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn như mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác.

“Chủ tịch à, anh nói mọi việc có thật sự đơn giản như vậy không?”

Đến lúc này, Lâm Tiến Quân còn có chút mơ màng, bối rối.

“Tô Kiến Định, anh cảm thấy thế nào?” Anh luôn cảm giác mọi việc không hề đơn giản, cố ý cho người tự tử ở Sunrise, còn phí sức lực dàn xếp chuyện này, cuối cùng lại không liên quan đến Sunrise. Nói kiểu gì đi nữa thì anh cũng không tin đơn giản như vậy.

“E rằng còn chiêu sau, trước tiên cứ đợi xem tình hình, chờ bọn họ lộ ý đồ ra đã, bây giờ chúng ta còn chưa có chỗ để xuống tay”

Đang chuẩn bị ra tay với tập đoàn Phước Sơn thì Sunrise lại xảy ra chuyện này, người giật dây đằng sau, anh dám khẳng định chắc chắn là Trần Tuấn Tú.

Xảy ra chuyện, bây giờ Sunrise hành động có thể nói là bó chân bó tay, càng không nói đến đối phó tập đoàn Phước Sơn.

“Tạm thời như vậy đi, anh sẽ điều tra tiếp. Hoắc Hải Phong, tốt nhất là hãy em chuẩn bị sẵn sàng, Trần Tuấn Tú sẽ không dễ dàng bỏ qua Sunrise X. -đ} đâu.

Thủ đoạn âm hiểm đến thế mà cũng lấy ra được, vậy mấy hành động tiếp theo sợ là càng không có giới hạn, Hải Phòng e rằng đã không an toàn.

“Bản thân anh cũng cẩn thận nhé, nhắc Quỳnh Thy yên tâm chờ ở nhà một thời gian, bên này có kết quả rồi em sẽ thông báo cho anh ngay.’ Theo như tính cách của Trần Tuấn Tú, không chừng sẽ bắt Quỳnh Thy để uy hiếp, vì vậy anh nhất định phải nghĩ biện pháp phản kích.

Hai người nhìn nhau, gật nhẹ rồi quay người, tách nhau ra để hành động riêng.

“Bố, mọi chuyện đã làm xong, khi nào chúng ta tung tin tức ra?” Trân Hiền đứng khom người trước Trần Vỹ, trên mặt anh ta nở nụ cười, hiển nhiên tâm trạng hiện tại rất tốt.

“Tốt lắm, hai ngày sau hãy tung tin ra, mấy hôm nay để Hoắc Hải Phong thư giãn một chút, rồi đánh nó không kịp trở tay”

Mưu đồ vài chục năm, che giấu vài chục năm, chẳng bao lâu sau thì toàn bộ Hải Phòng chính là địa bàn của ông ta. Trần Tuấn Tú cười to đứng dậy, từ sau bàn đi đến vỗ vai Trần Hiền, tâm trạng của ông ta cực kì tốt.

“Còn một chuyện bố ạ, nhân lực phái đi tìm người trước đó đã trở về toàn bộ, tìm được mẹ rồi, nhưng mà..”

Sáng nay Trần Hiền vừa nhận được tin tức, anh ta xiết chặt bàn tay, mồ hôi lưng liên tục vã ra, không dám nhìn vào mắt Trần Tuấn Tú, nuốt nước bọt rồi nói: “Nhưng mà, người, người đã chết rồi. Khi tìm được thì thi thể của mẹ đã không hoàn chỉnh, bây giờ thi thể đang đặt trong tầng hầm ngầm. Bố có muốn đi nhìn không?”

Trần Hiền nói một mạch, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Đều là một lũ rác rưởi, rác rưởi Xéo, mau cút ra ngoài cho tao.”

Gương mặt vốn dĩ tươi cười của ông ta thu lại trong nháy mắt, trên mặt đan xen vẻ hối hận, đôi mắt ông ta trợn tròn, đưa tay chỉ vào người Trần Hiền, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Có thể rời đi, Trần Hiền cầu còn không được. Anh ta vội vàng cúi người rời khỏi, từng giọt mồ hôi nhễ nhại chảy xuống khóe mắt cũng không dám đưa tay lau.

Trong phòng chỉ còn mỗi Trần Tuấn Tú, ông ta chán nản ngồi bệt dưới đất, tất cả hy vọng của ông ta đều tan vỡ rồi.

Trần Tuấn Tú nhớ đến bà ta còn nằm trong tâng hầm, bèn cuống quýt đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về biệt thự nhà họ Trần. Sau đó, ông ta giống như một con ruồi không đầu, cứ thế xông vào dưới tâng hâm ngầm.

Ở chính giữa phòng, cả người Vũ Tuyết Phương ướt đẫm nước, cho dù làn da trên mặt và cơ thể đã bị cá ăn thủng lỗ chỗ, Trần Tuấn Tú chỉ cần liếc mắt đã nhận ra bà ta.

Chương 114: Xảy ra chuyện “À, đúng rồi, nhân tiện nhớ nói một tiếng với Lê Quốc Nam nhé”

Người như Trần Tuấn Tú không thể để lại, nhất định phải nhanh chóng xử lý.

“Chủ tịch, không ổn rồi”

Lâm Tiến Quân gõ cửa xông vào, vẻ mặt hơi tái nhợt, trên trán rơi đầy mồ hôi.

“Nói đi” Lâm Tiến Quân đã ở bên mình nhiều năm, Hoắc Hải Phong vẫn là lần đầu thấy dáng vẻ hoảng sợ thế này của anh ta.

“Người nhảy lầu từ sân thượng lần trước, bây giờ lại chết trước cổng công ty, chúng ta đã báo cảnh sát, chủ tịch, có cần…”

Lâm Tiến Quân càng nói thì biểu cảm càng không tốt, chuyện này rõ ràng đã được giải quyết trước đó, ai dè chưa được bao lâu thì người kia lại đột ngột chết trước cổng công ty, việc này, chỉ sợ là Sunrise khó thoát tội.

Lâm Tiến Quân vừa dứt lời, ngay lập tức Hoắc Hải Phong quay đầu nhìn Tô Kiến Định, vẻ mặt của anh ngày càng âm trầm, tàn nhẫn.

“Trước tiên đến nhìn tình hình”

Việc chết người có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, lần này tập đoàn Sunrise e rằng phải khốn đốn một trận.

Tô Kiến Định cũng quay đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt không được tốt lắm, giết người chiếm đoạt tài sản, đám người này thật sự đáng chết.

Hoắc Hải Phong khế gật đầu, sau đó đứng dậy, dẫn đầu đi xuống tầng.

Họ vừa mới xuống tầng thì đã nhìn thấy cửa ra vào của cả ba tâng lầu đã bị mọi người vây kín xem náo nhiệt, thậm chí có vài người trong đó không ưa Sunrise từ trước, bèn giơ tay chỉ trỏ nhân viên bên trong, rồi tụm năm tụm ba, ghé đầu thảo luận với nhau.

“Nói bảo vệ giải tán các nhân viên đang đứng xung quanh đi, sai người lên sân thượng kiểm tra kĩ càng, và mở camera ra xem đến cùng là người này lặng lẽ đi lên sân thượng bằng cách nào!”

Từ chuyện lần trước có người nhảy tầng gây hỗn loạn, cửa lên sân thượng đã bị Hoắc Hải Phong yêu cầu khóa lại, không có chìa khóa, vậy ông cụ này đi lên kiểu gì.

Vũng máu đỏ tươi dưới đất rất chói mắt, Lâm Tiến Quân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc, dựa theo kết quả điều tra thì ông cụ này cũng chẳng phải người không kêu một tiếng đã tự nhảy xuống dưới, nói không chừng chuyện này do Trần Tuấn Tú đang giở trò phía sau.

“Vẫn chưa có ai gọi cấp cứu sao?”

Tô Kiến Định nhíu mày nhìn xung quanh, lâu như vậy còn chưa có ai đến, người chết vẫn đang nằm trên đất, e rằng ngày hôm nay Sunrise ngay cả cửa cũng không ra được, các bảo vệ cơ bản là không có biện pháp đuổi toàn bộ mọi người đi.

“Đã gọi rồi, có lẽ vài phút sau mới đến” Biểu cảm của Lâm Tiến Quân rất khó nhìn, tuy anh ta đã đi bên cạnh Hoắc Hải Phong nhiều năm như vậy, lá gan của anh ta quả thật rất lớn, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thế này, rốt cuộc trong lòng vẫn hơi hốt hoảng.

“Tô Kiến Định, anh nghĩ người này tự nhảy xuống hay bị người khác đẩy?”

Hoắc Hải Phong đút hai tay vào túi quần, anh đứng cách đó không xa, đôi mắt mở to nhìn chăm chú ông cụ nằm dưới đất, giọng anh nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi nghiêng về vế sau nhiều hơn, nhưng mà cứ đợi cảnh sát tới điều tra rồi khẳng định, việc này e rằng không A,,”

đơn giản như vậy đâu.

Đột nhiên xảy ra cuộc hỗn loạn, Tô Kiến Định suy nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra được, đến cùng là Trần Tuấn Tú muốn làm gì, dính dáng đến tính mạng con người cũng không dễ thoát tội, e rằng sẽ đổ tội lên đầu Hoắc Hải Phong.

“Sợ là người giật dây còn con át chủ bài chưa lộ ra, chuyện lần này có lẽ không dễ giải quyết, để đề phòng ngộ nhỡ, Tô Kiến Định, nếu chuyện này dính dáng đến em, em không thể bảo vệ tập đoàn Sunrise, vậy phiền anh giúp em chăm nom một hai”

Nếu có mỗi vậy thì nỗi hiầm nghỉ cũng dễ giải quyết, nhưng chỉ sợ người phía sau màn sẽ đổ tất cả mọi chuyện lên người anh. Nếu thật sự như thế, muốn thoát khỏi sẽ rất khó khăn.

Nhưng mà đây vẫn chưa phải phương án giải quyết tốt nhất, Hoắc Hải Phong quay đầu nói với Lâm Tiến Quân: “Ngộ nhỡ tôi gặp chuyện ngoài ý muốn nên không thể ra mặt, vậy Lâm Tiến Quân anh hãy giúp tôi trông nom Sunrise, có vấn đề nào không xử lý được hãy tìm đến Tô Kiến Định”

Bọn họ đang nói chuyện, tiếng còi cảnh sát bỗng vang lên, xe cấp cứu cũng theo sát mà đến, rất nhanh thôi, ông cụ trên mặt đất đã được khiêng đi.

Hoắc Hải Phong đứng bên phối hợp toàn bộ quá trình hành động. Dự tính xấu nhất cũng không xảy ra, sau một hồi tra xét, cuối cùng kết luận là nhảy tầng tự tử. Hoắc Hải Phong đến lúc này quả thật vẫn chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc thì người giật dây đang diễn trò xiếc gì.

Cảnh sát đến nhanh, đi cũng nhanh. Dưới đại sảnh của Sunrise rất nhanh chỉ còn lại ba người Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định và Lâm Tiến Quân, ngay cả vũng máu trên mặt đất đều được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn như mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác.

“Chủ tịch à, anh nói mọi việc có thật sự đơn giản như vậy không?”

Đến lúc này, Lâm Tiến Quân còn có chút mơ màng, bối rối.

“Tô Kiến Định, anh cảm thấy thế nào?” Anh luôn cảm giác mọi việc không hề đơn giản, cố ý cho người tự tử ở Sunrise, còn phí sức lực dàn xếp chuyện này, cuối cùng lại không liên quan đến Sunrise. Nói kiểu gì đi nữa thì anh cũng không tin đơn giản như vậy.

“E rằng còn chiêu sau, trước tiên cứ đợi xem tình hình, chờ bọn họ lộ ý đồ ra đã, bây giờ chúng ta còn chưa có chỗ để xuống tay”

Đang chuẩn bị ra tay với tập đoàn Phước Sơn thì Sunrise lại xảy ra chuyện này, người giật dây đằng sau, anh dám khẳng định chắc chắn là Trần Tuấn Tú.

Xảy ra chuyện, bây giờ Sunrise hành động có thể nói là bó chân bó tay, càng không nói đến đối phó tập đoàn Phước Sơn.

“Tạm thời như vậy đi, anh sẽ điều tra tiếp. Hoắc Hải Phong, tốt nhất là hãy em chuẩn bị sẵn sàng, Trần Tuấn Tú sẽ không dễ dàng bỏ qua Sunrise X. -đ} đâu.

Thủ đoạn âm hiểm đến thế mà cũng lấy ra được, vậy mấy hành động tiếp theo sợ là càng không có giới hạn, Hải Phòng e rằng đã không an toàn.

“Bản thân anh cũng cẩn thận nhé, nhắc Quỳnh Thy yên tâm chờ ở nhà một thời gian, bên này có kết quả rồi em sẽ thông báo cho anh ngay.’ Theo như tính cách của Trần Tuấn Tú, không chừng sẽ bắt Quỳnh Thy để uy hiếp, vì vậy anh nhất định phải nghĩ biện pháp phản kích.

Hai người nhìn nhau, gật nhẹ rồi quay người, tách nhau ra để hành động riêng.

“Bố, mọi chuyện đã làm xong, khi nào chúng ta tung tin tức ra?” Trân Hiền đứng khom người trước Trần Vỹ, trên mặt anh ta nở nụ cười, hiển nhiên tâm trạng hiện tại rất tốt.

“Tốt lắm, hai ngày sau hãy tung tin ra, mấy hôm nay để Hoắc Hải Phong thư giãn một chút, rồi đánh nó không kịp trở tay”

Mưu đồ vài chục năm, che giấu vài chục năm, chẳng bao lâu sau thì toàn bộ Hải Phòng chính là địa bàn của ông ta. Trần Tuấn Tú cười to đứng dậy, từ sau bàn đi đến vỗ vai Trần Hiền, tâm trạng của ông ta cực kì tốt.

“Còn một chuyện bố ạ, nhân lực phái đi tìm người trước đó đã trở về toàn bộ, tìm được mẹ rồi, nhưng mà..”

Sáng nay Trần Hiền vừa nhận được tin tức, anh ta xiết chặt bàn tay, mồ hôi lưng liên tục vã ra, không dám nhìn vào mắt Trần Tuấn Tú, nuốt nước bọt rồi nói: “Nhưng mà, người, người đã chết rồi. Khi tìm được thì thi thể của mẹ đã không hoàn chỉnh, bây giờ thi thể đang đặt trong tầng hầm ngầm. Bố có muốn đi nhìn không?”

Trần Hiền nói một mạch, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Đều là một lũ rác rưởi, rác rưởi Xéo, mau cút ra ngoài cho tao.”

Gương mặt vốn dĩ tươi cười của ông ta thu lại trong nháy mắt, trên mặt đan xen vẻ hối hận, đôi mắt ông ta trợn tròn, đưa tay chỉ vào người Trần Hiền, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Có thể rời đi, Trần Hiền cầu còn không được. Anh ta vội vàng cúi người rời khỏi, từng giọt mồ hôi nhễ nhại chảy xuống khóe mắt cũng không dám đưa tay lau.

Trong phòng chỉ còn mỗi Trần Tuấn Tú, ông ta chán nản ngồi bệt dưới đất, tất cả hy vọng của ông ta đều tan vỡ rồi.

Trần Tuấn Tú nhớ đến bà ta còn nằm trong tâng hầm, bèn cuống quýt đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về biệt thự nhà họ Trần. Sau đó, ông ta giống như một con ruồi không đầu, cứ thế xông vào dưới tâng hâm ngầm.

Ở chính giữa phòng, cả người Vũ Tuyết Phương ướt đẫm nước, cho dù làn da trên mặt và cơ thể đã bị cá ăn thủng lỗ chỗ, Trần Tuấn Tú chỉ cần liếc mắt đã nhận ra bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.