Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 1: Chương 1: Nguyên nhân




Phí thị và Cố thị là 2 tập đoàn tài chính nổi tiếng nhất Lạc Thành, hai nhà gần như độc quyền tất cả kinh tế Lạc Thành.

Phí thị nổi tiếng gần xa không chỉ là vì nó giàu có không người vượt qua, mà càng bởi vì tổng giám đốc đương nhiệm Phí Trạch Dương.

Tại Lạc Thành, tên tuổi của Phí Trạch Dương, từ trẻ con đến người già không ai không biết.

Phí Trạch Dương ở Lạc Thành đã trở thành kỳ tích, sự lớn mạnh của Phí thị không thể tách rời Phí Trạch Dương này.

Mười năm trước, Phí thị chỉ là quán rượu và hộp đêm, quán bar các loại, mười tám tuổi, sau khi cha mẹ cho Phí Trạch Dương tiếp quản, Phí thị từ từ bắt đầu chuyển mình, việc gì cũng làm, từ từ hình thành một tập đoàn quốc tế.

Phí Trạch Dương, năm nay 28 tuổi, chưa lập gia đình, tướng mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn, giơ tay nhấc chân đều phát ra sức quyến rũ và quý khí vô tận.

Ngày gần đây, truyền thông Lạc Thành đột nhiên tuyên bố Phí Trạch Dương và Cố Yên Nhiên trong giới chính trị quyền quý sắp bước trên thảm đỏ.

Một đôi kim đồng ngọc nữ xuất hiện ở trên màn ảnh, người đàn ông là Phí Trạch Dương, thân tây trang màu đen, khiến khuôn mặt anh càng góc cạnh rõ ràng; người phụ nữ chính là Cố Yên Nhiên, trên thân là áo khoác len sơn dương (loại len dệt bằng lông sơn dương) màu xám, phía dưới là quần dài, đoan trang tú lệ, tóc dài mềm mại, cả người nhìn qua khí chất nhã nhặn lịch sự, là mẫu phụ nữ mà đàn ông muốn cưới.

Cố Yên Nhiên nhỏ xinh đứng bên người Phí Trạch Dương cao lớn, một nhu một cương, nhìn qua cực kỳ xứng đôi.

Phí Trạch Dương luôn luôn khiến người ta cảm thấy cường thế, bao phủ người chung quanh, làm cho người ta vô hình cảm giác áp bách.

Nội thành phồn hoa, trong một ngôi nhà trọ tầng cao nhất, một cô gái trong tay trái một ly kem, tay phải một thìa sắt, ngắm màn hình, tiêu hóa tin tức cả kinh kia.

Anh muốn kết hôn rồi? Nhưng cô dâu lại không phải mình?

Trong đầu đột nhiên xuất hiện hai câu này, cô cảm thấy thật sự là châm chọc, nhưng vì sao tim, lại vẫn ẩn ẩn cảm giác đau đớn.

Không phải đã sớm biết sẽ có kết cục như vậy sao?

Tới cùng lại vẫn thua --- -----

Nhíu nhíu đầu mày, trong phòng khách chuông điện thoại vang lên một tiếng, nhưng một chút ý muốn tiếp nghe cũng không, cô vẫn như cũ vừa xem tv vừa ăn kem, hương vị ngọt ngào trong miệng lại khiến trong lòng nổi lên vị chát.

Người gọi điện thoại kia hình như là đoán được cô không muốn nghe vậy, vẫn vang không ngừng, một lát sau, lại một trận đất rung núi chuyển, cô có chút ảo não đứng lên, đi về phía điện thoại trên bàn trà bên sofa màu trắng.

Mới vừa nhấc lên, còn không có hé răng, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giống như có chút không vui, "Vừa rồi cô đi đâu, vì sao không nghe điện thoại của tôi?"

Có thể tưởng tượng, giờ phút này vẻ mặt của anh ta nhất định là rất tức giận, chờ đợi phát tiết, đáng tiếc khoảng cách quá xa xôi, mà thúc thủ vô sách (bó tay), chỉ có thể nói lời châm chọc với cái điện thoại lạnh lẽo.

"Đang xem tivi, mới vừa nhìn thấy anh, chúc mừng anh sắp bước vào mộ phần." Dừng một chút, môi cô gợi lên nụ cười, cúi đầu nói: "Anh trai của tôi."

Điện thoại bên kia, người đàn ông hơi sững sờ, tiếp theo khóe môi cũng gợi lên một nét cười lạnh, "Buổi tối tôi qua, chuẩn bị tốt bữa tối."

"Chẳng lẽ anh quên hôm nay dì Trương xin phép về với ông bà sao? Con của dì bị bệnh, có vẻ như anh cũng đồng ý rồi."

Cô gái tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhướng mày, có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Chẳng lẽ cô quên trước khi dì Trương xin phép về với ông bà, người nào đã nói với gì bảo dì yên tâm trở về vài ngày, buổi tối chính cô sẽ nghĩ cách, dù sao khi đó tôi về nhà, nhất định phải ăn."

Người đang ông trầm thấp để lộ ra uy hiếp, ánh mắt sắc bén trừng mắt trợ lý vừa mới bước vào.

Trợ lý có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, dường như không nghe thấy, chờ đợi tổng giám đốc nói chuyện xong, lúc đó mới trình lên văn kiện ký tên.

Cô gái há to mồm, đang muốn phản bác, điện thoại bị bịch một tiếng cắt đứt.

Cô thuận thế chôn cả người vào sô pha, trên màn hình này một đôi nam nữ đã sớm biến mất, đổi thành chương trình giải trí.

Tâm trạng không khỏi hoảng hốt, suy nghĩ tự nhiên về tới mười ba năm trước --- -----

*****************************************

Mười ba năm trước, Phí Nhất Tiếu không phải tên là Phí Nhất Tiếu, mà tên là Âu Dương Nhất Tiếu, theo họ mẹ.

Mẹ Âu Dương Nhất Tiếu tên là Âu Dương Lan Lan, lúc trước là ca sĩ nổi tiếng ở Lạc Thành, làm việc tại một hộp đêm trên danh nghĩa của Phí thị, trong lúc vô ý, bị ba của Phí Trạch Dương Phí Trì Nguyên nhìn trúng và trở thành tình nhân của ông.

Sau khi bị vợ phát hiện, Phí Trì Nguyên lại không muốn để cho Âu Dương Lan Lan rời đi, ngược lại khuyên vợ ngầm đồng ý sự tồn tại của Âu Dương Lan Lan.

Vợ của Phí Trì Nguyên Hàn Tử Lạc, là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Hàn, của hắc đạo, Phí Trì Nguyên vốn đang nhờ thế lực nhà vợ, nhưng sau khi Hàn Tử Lạc gả đi được bốn năm năm thì nhà họ Hàn đi xuống, nhà họ Hàn rốt cuộc không thể dậy nổi sóng gió,Phí Trì Nguyên liền dựa vào điểm này, không xua đuổi Âu Dương Lan Lan, ngược lại càng thêm sủng lên tận trời.

Vợ ông ta thân thể vốn mảnh mai, trong cơn tức giận, luẩn quẩn trong lòng cắt cổ tay tự sát.

Ngày mà vợ ông ta cắt cổ tay tự sát đó, là thời điểm đêm khuya yên tĩnh, nửa đêm Phí Trạch Dương dậy uống nước, lại nghe thấy trong phòng mẹ có âm thanh tí tách, vừa vào cửa liền thấy, thực ra là máu tươi chảy theo dòng, từ cổ tay mẹ anh ở trên giường chảy nhỏ giọt xuống, màu máu diêm dúa lòe loẹt, nhuộm đỏ chiếc chăn màu vàng nhạt, nhìn thấy ghê người đến cực hạn.

Nhìn thấy cả người mẹ máu tươi đầm đìa, sau khi Phí Trạch Dương chấn kinh qua đi, dò xét hơi thở của mẹ anh, phát hiện mẹ đã đi, mà bên gối đầu, lưu trữ một tấm di thư, mỏng mà ngắn gọn, phía trên ghi mấy chữ, "Phí Trì Nguyên, dưới hoàng tuyền, Hàn Tử Lạc tôi sẽ không để ông dễ chịu."

Mấy lời ít ỏi, lại thể hiện rõ yêu hận tình thù của Hàn Tử Lạc đối với Phí Trì Nguyên .

Phí Trạch Dương cực kỳ trấn định, từ khi ra đời anh đã biết anh là trưởng tôn của Phí thị, muốn có được Phí thị, phải mạnh mẽ.

Mặc dù mới vừa nhìn thấy mẹ chết, trong lòng anh nổi lên một chút thương cảm đau khổ, cũng bị anh dùng lạnh lùng che dấu.

Anh gọi điện thoại thông báo ba trở về, vậy mà Phí Trì Nguyên lại nói ngày mai mới có thể trở về, điều này làm cho Phí Trạch Dương thất vọng triệt để, đối với Phí Trì Nguyên cũng nổi lên hận ý.

Dù cho ông có không yêu mẹ anh đi chăng nữa, thì lúc biết được tin dữ cũng phải nhanh chóng trở về, đây là trách nhiệm của một người đàn ông.

Về sau, Phí Trạch Dương mới biết được ngày mẹ anh chết đó, người tình của Phí Trì Nguyên Âu Dương Lan Lan mới vừa có bầu, trong lúc đó Phí Trì Nguyên lại nhận được tin vợ chết nhưng ông lựa chọn người đó, điều này làm cho Phí Trạch Dương đối với sinh mệnh vô tội kia nổi lên oán hận.

Mười ba năm trước, Âu Dương Nhất Tiếu năm tuổi được Phí Trì Nguyên dắt tay, đi vào nhà họ Phí, chính thức trở thành một thành viên của nhà họ Phí.

Bởi vì mẹ Âu Dương Nhất Tiếu được quang minh chính đại gả cho Phí Trì Nguyên, nên từ khi năm tuổi Âu Dương Nhất Tiếu cũng không theo họ mẹ nữa.

Năm tuổi, Phí Nhất Tiếu là một cô bé phấn điêu ngọc trác, đáng yêu xinh đẹp, ngây thơ, vô ưu vô lự.

Phí Nhất Tiếu mới vừa vào nhà họ Phí, là có Phí Trì Nguyên nắm tay dẫn vào cửa, ánh mặt trời phủ trên người cô, giống như tiểu thiên sứ đắm chìm trong một ánh sáng.

Cô cười đến vui vẻ, mà một thiếu niên anh tuấn ngồi nghiêng trên sofa màu trắng gào bằng da, lười biếng nâng mắt nhìn cô một cái, ánh mắt rõ ràng không vui, đáy mắt thâm sâu sắc bén chớp lóe rồi biến mất.

Phí Trì Nguyên chưa phát hiện ánh mắt hung ác nham hiểm đó của anh, nắm tay Phì Nhất Tiếu, cao hứng đi đến bên người con trai độc nhất, cười tít mắt giới thiệu: "Tiếu Tiếu, đây là anh trai con, về sau nơi này chính là nhà của con."

Phí Nhất Tiếu năm tuổi rất ngoan ngoãn nghe lời, trong trường học nhu thuận nghe lời thầy cô, ở nhà nghe mẹ và ba.

Nghe xong ba giới thiệu, bắt đầu đánh giá anh trai trên sofa dung mạo xuất sắc, mắt to ngập nước híp thành một đường ngang, cao hứng hô lên một tiếng, "Anh trai, em là Tiếu Tiếu."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mềm mại, rất êm tai, rất sạch sẽ, người bình thường đều sẽ thích bộ dáng như thiên sứ này của cô, nhưng Phí Trạch Dương thì ngoại lệ.

Anh còn trẻ, biết bé gái trước mắt này đã hại chết mẹ mình, lại làm sao có thể bố thí sắc mặt hòa nhã?

Cho dù bé gái trước mắt này cười đến sáng lạn, bộ dáng nhu thuận, sau khi cô mở miệng gọi anh tiếng anh trai, anh liền thề: Tôi muốn từ từ bẻ gẫy cánh chim của cô, để cho cả đời cô sống trong nước sôi lửa bỏng, ai bảo cô là con gái Âu Dương Lan Lan?

Một gương mặt âm trầm tuấn tú, Phí Trạch Dương mười lăm tuổi lười biếng ngồi trên sofa, duỗi thắt lưng, dứt khoát rời đi, đối với cô cực kỳ khinh thường.

Anh đi vài bước, dừng bước, lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Quên nói, từ ngày mai trở đi, tôi sẽ ở kí tức xá của nhà trường, chủ nhật có thể sẽ trở về."

Phí Trạch Dương quay đầu, ý vị thâm trường liếc Phí Nhất Tiếu một cái, Phí Nhất Tiếu chỉ cảm thấy người anh trai mới trước mắt này không biết vì sao khiến cô sợ hãi không thôi.

Rõ ràng anh so với mấy bạn nam trong trường học của cô đẹp hơn rất nhiều (tất nhiên, mấy cậu nhóc 5, 6 tuổi thì có mùi vị gì chứ), mà còn có khí chất tàn bạo, giống như mấy anh minh tinh đẹp trai trên tivi vậy.

"Anh trai . . . "

Cô tuổi còn nhỏ, chỉ biết là ước nguyện của mẹ là được gả cho ba, mà cô có thể danh chính ngôn thuận gọi ba. Ba nói trong nhà có một người anh trai, cô sẽ có anh trai.

Vì sao, người anh trai này nhìn qua giống như không thích cô?

Chẳng lẽ anh trai là trách mình cướp lực chú ý của ba sao?

Mấy cậu bạn trong vườn trẻ đều cực kỳ thích tan học nhìn thấy ba tới đón mình . . .

"Ba, anh trai giống như không thích con."

Phí Nhất Tiếu mắt to tràn đầy vô tội, cô không biết có phải trong lúc vô ý cô đã đắc tội với anh trai hay không, cảm thấy không hiểu thì phải hỏi, ba là người lớn,khẳng định so với mình hiểu biết nhiều hơn.

Phí Trì Nguyên thở dài một hơi: "Tiếu Tiếu, anh trai không phải không thích con, anh trai là không thích nhìn thấy ba."

"Sao anh trai lại không thích ba? Nhưng Tiếu Tiếu cực kỳ thích ba."

Phí Nhất Tiếu khó hiểu ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn che kín tò mò.

"Bởi vì trước kia ba đã không quan tâm đến anh trai, anh trai là đang tức giận, về sau Tiếu Tiếu tiếp xúc nhiều với anh trai, chỉ cần anh trai thích Tiếu Tiếu, thì sẽ thích ba rồi."

Phí Trì Nguyên không biết giải thích như thế nào với con gái, con trai của mình bởi vì mẹ nó chết mà không tha thứ cho mình.

Phí Trạch Dương nào đâu biết được mẹ anh ba lần bốn lượt luôn lấy cớ này, cho rằng có thể lừa Phí Trì Nguyên về nhà. Nhưng nào ngờ lần đó lại không có tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.