Ngày hôm sau, Phí Trạch Dương thật sự không có về nhà, sau khi Phí Nhất Tiếu về nhà, cũng không biết cảm giác được sống chúng với anh trai là như thế nào, chỉ có chủ nhật tình cờ có thể nhìn thấy Phí Trạch Dương vội vàng trở về, vội vàng rời đi.
Phí Trạch Dương mười lăm tuổi bởi vì ưu tú, sớm nhảy lớp lên lớp 11, Phí Trạch Dương học ở Kỳ Dương là trường học tốt nhất Lạc Thành.
Kỳ Dương cũng không phải trường học công lập, mà là trường học tư nhân, là một phần của tập đoàn Cố thị.
Tại Lạc Thành, đề cập đến tập đoàn Cố thị, mọi người đều nói chuyện say sưa đó là giáo dục Cố thị .
Tổng giám đốc Cố thị đối với giáo dục đầu tư đều rất coi trọng.
Kỳ Dương không phải chỉ có trung học, Kỳ Dương cũng có vườn trẻ, trường tiểu học, trường trung học, trường đại học, không chỉ có ở Lạc Thành, tất cả giáo viên đều là số một trong nước.
Phí Trạch Dương bởi vì ưu tú mà trở thành hội trưởng hội học sinh, trở thành ngọn cờ đầu của Kỳ Dương, Phí Nhất Tiếu cũng bởi vì tâm nguyện của mẹ mà chuyển trường vào vườn trẻ Kỳ Dương, vui vẻ tiếp tục học tập.
Bởi vì vườn trẻ và trung học vẫn cách nhau một trường tiểu học, cho nên Phí Nhất Tiếu ra vào trường học rất ít khi gặp được Phí Trạch Dương.
Phí Nhất Tiếu vui vẻ sống trong vườn trẻ, cũng không bởi vì Phí Trạch Dương là anh trai mình mà bị ảnh hưởng.
Sống trong vườn trẻ vô ưu vô lự, Phí Nhất Tiếu như cá gặp nước, dựa vào diện mạo đáng yêu như búp bê, mà được rất nhiều bạn nam mến mộ, cô được tôn sùng là công chúa vườn trẻ.
Cuối cùng Phí Nhất Tiếu cũng tám tuổi được vào tiểu học, mà Phí Trạch Dương mười tám tuổi dựa vào thành tích ưu việt đã vào được đại học. Trong lúc học đại học, anh vẫn như cũ không phụ sự mong đợi của mọi người đảm nhiệm chức hội trưởng hội học sinh đại học Kỳ Dương.
Trừ bài vở và bài tập, Phí Trạch Dương cũng bắt đầu từ từ tiếp xúc với sản nghiệp Phí thị.
Ngày đầu tiên Phí Nhất Tiếu tiến vào tiểu học, Phí Trì Nguyên và Âu Dương Lan Lan bởi vì ra ngoài ăn mừng kỷ niệm, mày bay bị tai nạn mà cùng tử vong, thi thể cũng không còn.
Khi đó Phí Nhất Tiếu vừa ra khỏi cổng trường, trước của trường học có xuất hiện một chiếc Lamborghini, Phí Trạch Dương nghiêng người dựa vào cửa xe, vẫy vẫy tay với cô.
Phí Nhất Tiếu nhu thuận đi tới, ngây ngốc trong nhà họ Phí ba năm, Phí Trạch Dương chưa từng làm khó dễ cô, cô cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Phí Trạch Dương chán ghét cô là bởi vì cô cướp ba của anh.
Cô nghĩ: Hôm nay Phí Trạch Dương vậy mà trực tiếp tới đón cô về nhà, chẳng lẽ là ba có việc, dù sao ba và mẹ ra ngoài du lịch, trong nhà lái xe cũng không có đúng giờ xuất hiện.
Phí Nhất Tiếu ít nhiều vẫn có chút vui sướng, Phí Trạch Dương xuất hiện, có phải chứng tỏ anh đã chấp nhận người em gái này hay không?
Mười tám tuổi, Phí Trạch Dương càng thêm anh tuấn, mà Phí Nhất Tiếu tuổi còn nhỏ.
"Về nhà."
Phí Trạch Dương nhìn thấy Phí Nhất Tiếu mặc một bộ váy màu trắng viền hoa nhăn nhúm, môi mỏng gợi lên trào phúng.
Mặt trời chiều ngã về tây, ráng màu vàng làm nổi bật, phất phới tay áo màu trắng chói mắt.
Phí Nhất Tiếu ngoan ngoãn ngồi trên ghế lái phụ, tháo túi xách xuống đặt ở trên đầu gối, môi của cô trơn bóng, gắt gao nhếch lên.
"Anh trai, là ba gọi anh tới đón em về nhà à?"
Ánh mắt cô trong suốt mở rất lớn, đợi Phí Trạch Dương trả lời.
"Không phải”.
Phí Trạch Dương ý tứ hàm xúc liếc mắt nhìn cô một cái, không có nói nhiều.
Dọc đường đi Phí Trạch Dương im miệng không nói, thi thoảng giương mắt liếc Phí Nhất Tiếu một cái, nhìn chăm chú khiến da đầu Phí Nhất Tiếu run lên, nhưng đây là lần đầu tiên anh trai tới đón cô, thêm tuổi còn quá nhỏ, cô cũng không có nghĩ nhiều.
Phí Trạch Dương trực tiếp lái xe đến khu biệt thự Vịnh Thanh Thủy mà Phí Trì Nguyên đã mua ba năm trước, bởi vì ba năm trước đây Âu Dương Lan Lan nói không thích nhà cũ của nhà họ phí nhiều người ồn ào, ,bọn họ liền chuyển đến lâu biệt thự này.
Đây cũng là nguyên nhân mà trong ba năm nay Phí Nhất Tiếu rất ít khi gặp được Phí Trạch Dương.
Phí Trạch Dương vào phòng khách, lại không coi ai ra gì mà đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy một lon đồ uống rồi quay lại phòng khách, lười biếng tựa vào trên ghế sofa, liếc mắt Phí Nhất Tiếu vẫn như chết đứng ngoài cửa một cái, anh tự tiếu phi tiếu nhếch môi nói: "Qua đây ngồi." Vẫn còn không quên vỗ vỗ chỗ ngồi bên người.
"Anh trai, dì Trương đâu?"
Người hầu dì Trương hôm nay vậy mà không có xuất hiện, có phần khả nghi, ngày xưa luôn luôn đứng ở cửa chờ cô trở về.
"Bị tôi sa thải rồi."
Phí Trạch Dương dung nhan tuấn mỹ trong ánh sáng lại càng mịt mờ khó lường, thời kỳ đổi giọng hơi hơi bén nhọn, nhưng ngữ điệu lười biếng, phảng phất này lại tự nhiên cực kỳ.
"Vì sao anh sa thải dì Trương?"
Phí Nhất Tiếu rốt cục có chút ý thức được bầu không khí trong nhà hôm nay có chút không thích hợp, người anh trai này, căn bản chính là đến để bới móc.
"Không vì sao cả, bởi vì tòa biệt thự này về sau không có người ở, cũng không cần phải giữ người hầu dọn dẹp vệ sinh."
Ánh mắt Phí Trạch Dương hơi hơi nheo lại, im hơi lặng tiếng để lộ ra một cỗ nguy hiểm bức nhân.
Phí Nhất Tiếu còn muốn tranh luận, lại phát hiện đối mặt với Phí Trạch Dương tài trí hơn người, thêm nữa trong ngày thường rất ít cãi lại người khác, cô không nói được lời nào nữa.
Phí Trạch Dương vừa lòng liếc mắt Phí Nhất Tiếu ngây thơ một cái, một tay cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà thủy tinh, trên màn hình TV tin tức chấn động lòng người khiến Phí Nhất Tiếu bị đánh ngã.
Cô đứng ngơ ngác, không dám tin trừng to mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào màn ảnh.
Người dẫn chương trình trong TV nói tiếng phổ thông lưu loát, êm tai nói: "Buổi sáng hôm nay, một chiếc máy bay từ Lạc Thành bay tới Maldives gặp bất trắc, lần này tai nạn trên không, không một người may mắn sống sót."
"Kinh xác nhận, tổng giám đốc Phí Trì Nguyên của Phí thị ở lạc Thành và vợ cũng có trong danh sách người tử nạn."
...
"Phí Nhất Tiếu, bắt đầu từ hôm nay cô trở thành cô nhi, bắt đầu từ hôm nay cô đã không còn người làm chủ cho, nếu cô không muốn đến Cô Nhi Viện, muốn tiếp tục đến trường đọc sách, vậy thì ngoan ngoãn làm người hầu của tôi."
Phí Trạch Dương căn bản không muốn cho Phí Nhất Tiếu thời gian thương cảm, bỏ xuống một câu lạnh lùng.
Anh đứng dậy, đi tới cửa: "Tôi đếm tới ba, cô vẫn còn không theo kịp, vậy thì chứng tỏ cô không muốn đọc sách rồi."
Không đợi đến anh nói xong, Phí Nhất Tiếu lau sạch sẽ khóe mắt nhịn không được tràn ra nước mắt, cô nức nở nói: "Em muốn đọc sách."
Đáy mắt cô, ẩn sâu quật cường khiến Phí Trạch Dương kinh ngạc, nhưng Phí Trạch Dương dù sao cũng nhìn thấy đủ loại người rồi, kinh ngạc qua đi, anh hừ lạnh một tiếng: "Thì ra cũng chỉ như vậy. Tốt lắm, kể từ hôm nay, tôi là người giám hộ của cô." Con gái của Âu Dương Lan Lan, khuất phục dễ dàng như vậy, khiến trong lòng anh sinh ra một chút không vui.
Lúc này Phí Nhất Tiếu mới tám tuổi, sau khi biết được ba mẹ tai nạn máy bay, cô thu liễm toàn bộ cảm xúc, chịu mệt nhọc nghe theo Phí Trạch Dương sai khiến.
Lòng bàn tay phấn nộn, bắt đầu chậm rãi che kín vết chai, Phí Trạch Dương ở trong ký túc xá Kỳ Dương, vốn đang có người giúp việc theo giờ đúng giờ tới dọn dẹp, bởi vì Phí Nhất Tiếu vào ở, Phí Trạch Dương rõ ràng liền sa thải người giúp việc theo giờ, Phí Nhất Tiếu chính thức xâm nhập cuộc đời Phí Trạch Dương, Phí Trạch Dương triệt để đảo loạn cuộc sống vô ưu vô lự của Phí Nhất Tiếu, Phí Nhất tiếu không thể không từ biệt hạnh phúc thời ấu thơ.