Thư chính thức ghét Khả kể từ 20 giờ 34 phút ngày hôm nay. Vì anh ta đã tiết lộ cho Mai biết bí mật mà cô nhờ anh giấu. Anh ta là một kẻ không có tình người, rõ ràng miệng thì luôn nói yêu Mai nhưng thật ra thì chẳng, anh ta cũng giống như Tuấn vậy, dùng lời nói để đánh bóng chính bản thân mình. Cô đã cầu xin anh như vậy, mà anh lại dẫn Mai đến đây.
Thấy ánh mắt mang hình viên đạn của Thư, Khả biết là cô ta đang hiểu lầm. Tuy nhiên nhìn cái vẻ tức tối ấy cũng đáng yêu đó. Cô ta nên biết rằng trong cuộc đời của anh, cô chẳng là gì cả. Cô bảo anh làm gì thì anh sẽ phải nghe theo hay sao?
Mai ngồi xuống đối diện mẹ, hai người nhìn nhau một lúc lâu. Giống như là đang thăm dò nhau vậy. Sự xa cách đã khiến tất cả đổi khác. Mai và Thư đã là những thiếu nữ xinh đẹp, cá tính, còn mẹ thì đã có thêm những nếp nhăn, một cái lưng đau. Bông hoa hồng rực lửa ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là một sự bất cần. Thư nhớ lúc bà rời đi, bà vẫn còn biết rơi nước mắt và trông có vẻ yếu đuối. Nhưng giờ đây bà chẳng còn gì cả.
- Mẹ nghe nói con mới tự tử! - Mẹ thật là biết cách để mào đầu câu chuyện với đứa con gái ghét bà. Có lẽ bà biết được là chị Mai có thành kiến với bà, nhưng nghe giọng điệu thì có thể chắc chắn bà chẳng muốn công phá cái thành kiến đó cho lắm.
- Không chết được, thưa mẹ.
- Con nên thấy may mắn về điều đó.
- Mẹ! - Thư nhíu mày - Khó khăn lắm ba chúng ta mới lại ngồi nói chuyện.
Mẹ không tỏ ra tán thành, nhưng bà cũng không nói thêm gì nữa. Thư quay sang hỏi:
- Chị…làm sao mà chị biết mẹ…
Thư thận trọng trong từng lời nói vì sợ chị Mai sẽ đau lòng. Song, Mai chỉ giơ điện thoại của Khả lên, trong đó có tin nhắn mà cô đã nhắn cho anh.
- Người đàn ông nào của tao cũng có dấu vết của mày, tao không hiểu vì sao nữa.
Hoá ra chị ta đã đọc tin nhắn mà cô gửi cho Khả. Thư thở phào nhẹ nhõm, cho liếc mắt qua Khả, anh ta giả vờ không biết điều đó.
- Cô Lệ, cháu không hiểu tại sao lại có sự trùng hợp thế này, nhưng mà cháu nghĩ là nên mở tiệc ăn mừng đấy.
Khoan đã, Thư nhíu mày, cô Lệ? Như thế mẹ của cô…đúng rồi, suýt chút nữa cô đã quên. Nếu mẹ cô là giúp việc ở đây thì không có lý nào bà lại là mẹ kế của Khả được. Thư tự vỗ tay lên trán mình, cô mất trí rồi. Nhớ lại buổi chiều vừa rồi bản thân nói những lời linh tinh với Khả, còn nói một cách nghiêm túc nữa thật mất mặt quá. Thư cúi đầu, cô cắn môi đến đỏ rần, không dám ngẩng lên nhìn Khả.
Mẹ không mấy hưởng ứng về một buổi tiệc, chị Mai cũng thế. Thư đứng dậy, giả vờ gãi đầu gãi tai rồi bảo:
- Ôi sao mỏi người thế chứ!
Sau đó cô nháy mắt ra hiệu cho Khả ra ngoài cùng với mình. Thư muốn mẹ và chị Mai có khoảng không gian riêng tư để giải quyết những khúc mắc trong những năm tháng qua. Nếu chị Mai biết bà không bỏ đi theo người đàn ông khác thì chị có tha thứ cho mẹ không? Thư biết mẹ không cần tha thứ, nhưng cô vẫn muốn ba mẹ con cô có thể sống vui vẻ bên nhau.
- Sao thế hả em gái?
Giọng nói giễu cợt của Khả khiến Thư nổi gai ốc, nhưng cô thấy mình đáng nhận lấy sự trêu chọc này. Thư quay lại, đưa ta ra trước mặt Khả như muốn làm hoà:
- Cảm ơn anh!
- Vì cái gì? - Khả không bắt lấy mà chỉ đập nhẹ vào bàn tay của Thư.
- Vì đã đưa chị tôi đến đây.
- Tôi đã nói trên thế giới này, chỉ mình tôi thuyết phục được cô ấy mà cô không nghe.
Thư bĩu môi:
- Chứ không phải vì tin nhắn của tôi sao? Chị ta luôn sợ tôi nổi hứng cướp người chị yêu.
Khả thở dài, chép miệng:
- Cô nghĩ tôi là ai kia chứ, dễ đổ gục trước mấy thứ tầm thường thế sao?
Thư nhún vai:
- Tôi còn chưa giở trò, anh làm sao mà biết được tôi có thầm thường hay không.
Khả đột nhiên chộp lấy cổ tay của Thư, anh kéo cô lại gần sát mình. Cơ thể cô và cơ thể anh giờ đây chỉ cách nhau bởi những lớp quần áo dày dặn. Vì quá bất ngờ cho nên Thư không thể phản ứng được, cổ họng cô hơi động đậy vì phải nuốt xuống một ngụm hơi, bàn tay thì bám lấy vai của Khả cho khỏi ngã. Ánh mắt Khả sáng như sao, cái cằm chẻ của anh nhìn ở góc độ này thật đẹp. Thư hơi hé miệng, cô chưa bao giờ muốt vuốt ve cằm ai đến thế. Đột nhiên trong phút chốc, Thư bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh. Cô mường tượng mình đang bay giữa những vì tinh tú, Khả là dải ngân hà chứa đựng những vì sao lấp lánh đó.
- Cô thấy đó, đây mới gọi là giở trò. Tôi chỉ mới cầm tay cô một chút mà cô đã nói không nên lời thế này, thì trò của cô là gì chứ?
Thư bừng tỉnh, cô đẩy mạnh Khả ra nhưng không được, anh ta vẫn giữ cô thật chặt, khoé miệng nhếch lên một ý cười đểu giả:
- Sớm muộn gì tôi cũng trở thành anh rể của cô, cho nên tốt nhất chúng ta hãy sống trong hoà bình đi. Tôi không động đến cô, cô không động đến tôi, tất cả đều vui vẻ.
Người đàn ông này lạ quá, đột nhiên kéo cô vào sự mê hoặc này rồi nói như thể cô cũng đang quyến rũ anh không bằng. Chẳng lẽ anh ta bị ám ảnh bởi cái danh Hồ Ly tinh của cô đến vậy? Mà sao anh ta dám chắc anh sẽ trở thành anh rể của cô kia chứ? Chị Mai vẫn chưa quên được Tuấn, vả lại, cuộc hôn nhân vừa rồi đã khiến chị như một kẻ bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chị có thể kết hôn ngay sao? Anh ta cũng quá tự tin rồi.
Thư nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt Khả, cô muốn nói cho anh ta biết những điều đó, nhưng lại sợ rằng anh ta sẽ ảo tưởng cô thích anh ta. Cuối cùng Thư đành thở dài và bảo:
- Được rồi, anh rể tương lai, bỏ tay ra được rồi đó. Tôi không có hứng quyến rũ anh đâu.
Khả chưa kịp buông tay thì từ đằng sau đã có tiếng mở cửa kẽo kẹt. Thư lấy hết sức bình sinh, nhắm mắt đẩy Khả ra khiến anh phải lùi lại vài bước. Nhưng thật may, người xuất hiện là mẹ Khả. Bà nhíu mày nhìn Thư, như đang cố nhớ xem không biết trong gia đình này có người nào như Thư không.
- Cô là…
- Cô ấy là con gái của cô Lệ.
Khả giải vây giúp cô.
Thư cúi đầu:
- Cháu chào cô ạ, cháu xin lỗi vì đã làm phiền.
- Trong kia còn có chị gái của cô ấy nữa. Họ vừa đoàn tụ sau hơn mười năm xa cách đấy mẹ.
Mẹ Khả làm như hiểu ra vấn đề, bà vén những lọn tóc loà xoà ra khỏi khoé mắt và nhìn Thư từ đầu đến chân.
- Cô từng làm ở khách sạn à?
Thư giật mình, không ngờ người phụ nữ này cũng biết được điều đó. Thư hơi nhìn Khả, để xem thông tin này có phải do anh ta tiết lộ hay không nhưng hình như không phải.
- Tôi thấy cô hay đứng chào khách ngoài tiền sảnh. Cô làm tốt đấy, nhưng chưa được chuyên nghiệp lắm.
Người phụ nữ làm vẻ kiêu kỳ, những ngón tay được chăm sóc tỉ mẩn của bà đặt lên cái cằm thanh thoát.
- Cháu đã nghỉ việc rồi.
- Vậy sao?
- Vâng, là do con trai cô đuổi ạ! - Thư nghiến răng nói, nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
Người phụ nữ không tỏ ra tiếc thương gì lắm, bà ta nhún vai rồi chỉ vào Khả:
- Không tìm được ai chào khách giỏi hơn cô ta đâu.
Bà đi vào nhà, chỉ còn tiếng nói vọng ra:
- Ngày mai ta sẽ sang chỗ bố con. Ông ấy tự do quá lâu rồi.
Khả nhắm hờ mắt lại như để định thần, rồi lại mở ra nhìn Thư. Thư đang chờ đợi một câu trả lời từ anh ta. Chẳng phải vừa rồi mẹ anh muốn cô ở lại làm việc hay sao? Thực ra Thư đang chờ anh ta mời cô tiếp tục đến làm việc, và sau đó cô sẽ…từ chối. Ai mà biết được điều không tưởng ấy lại sắp xảy ra.
- Tôi không bao giờ thay đổi quyết định của mình đâu, đừng có nhìn tôi đầy cầu xin như vậy.
- Hả? Cái gì cơ? - Ai thèm cầu xin anh ta chứ? Cô còn đang nghĩ anh ta sẽ cầu xin cô.
- Cô đã làm ảnh hưởng đến khách sạn quá nhiều, đừng mơ sẽ được quay lại.
Thư bật cười, cô chống tay vào hông:
- Dù cho cả thế giới này chỉ còn lại một mình khách sạn của anh tuyển dụng làm việc, thì tôi cũng không vào đó đâu, yên tâm đi.
Ngày chủ nhật đẹp trời, Thư không có bạn bè, nên đáng ra những ngày thế này cô phải thảnh thơi nằm ở nhà, nghe nhạc, xem phim hoặc làm gì đó một mình. Nhưng hôm nay trông cô có vẻ bận rộn hơn. Từ sáng sớm, Thư đã đi chợ, quét rọn nhà cửa rồi nấu ăn. Như đã nói trước đó, Thư là người thích bày vẽ cho nên cô làm mọi thứ rất tỉ mẩn. Thư bật nhạc để công việc bớt nhàm chán, thi thoảng còn nhún nhảy theo giai điệu nữa.
Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến Thư vứt cả đống cà rốt đang thái dở, băng qua cái ghế sô pha một cách ngoạn mục và chộp lấy điện thoại trên bàn.
- Mẹ, mẹ đến chưa?
Hôm nay là ngày mẹ sẽ chuyển về đây, bà cũng đã xin nghỉ làm giúp việc ở nhà Khả theo lời thuyết phục của Thư. Cô nói muốn kinh doanh một cửa hàng hoa và nhờ bà giúp đỡ. Thư nói dối là mình đã tiết kiệm được một khoản nhưng thật ra chẳng có khoản nào. Cô định sẽ vay vốn ngân hàng…bằng sổ đỏ.
Nhưng từ đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói đã lâu không thấy:
- Mẹ em trở về nhà rồi sao?
Thư tắt đi vẻ hào hứng, cô đứng thẳng người, nhìn ngó ra bên ngoài xem có Tuấn đứng đó không. Khi đã chắc chắn rằng không có anh ta, thư mới từ từ gài cửa lại:
- Có chuyện gì?
- Gọi điện để hỏi thăm em thôi.
- Cảm ơn, tôi khoẻ.
- Chúng ta gặp nhau chứ?
- Không, tất nhiên là không rồi.
- Em sẽ phải nhận lời thôi. Một lúc nào đó.
- Chờ đến lúc đó đi.
Thư cúp máy, cô nhìn chiếc điện thoại một lúc lâu, tâm trạng hứng khởi vừa rồi đột ngột tắt ngấm. Anh ta thật biết lựa chọn để gọi điện đến khủng bố tinh thần cô đấy. Thư thở hắt, cô ngồi xuống ghế đầy mỏi mệt. Nếu như có nút xoá trí nhớ thì tốt, cô sẽ đem trí nhớ của bọn đàn ông từng hiểu lầm với cô xoá đi, để họ và cô chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa cả. Nhưng điều đó thật khó.
Cốc cốc cốc
Thư đứng dậy mở cửa. Ngay lập tức, cánh cửa bị đẩy mạnh vào, khiến nó đập cả lên vai cô. Thư mím môi ngăn không cho mình kêu đau, mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn Khả đang khệ nệ bê hai thùng đồ của mẹ vào. Theo sau anh là chị Mai và mẹ. Anh ta lườm cô mà nói:
- Làm cái gì mà chậm rề rề thế hả? Mệt chết lên được.
Và đi thẳng luôn vào bên trong mà chẳng thèm để ý đến sự đau đớn của Thư.
Thư không muốn tính toán với anh ta vụ này, vì anh ta đã giúp mẹ dọn đồ. Thật ra Thư biết là để lấy lòng chị Mai thôi. Chứ công tử bột như anh ta đâu phải động vào mấy công việc này.
- Để đâu? - Khả hỏi cộc lốc.
Thư xoa xoa vai, chạy đến mở phòng của mẹ - căn phòng mà cô đã dọn dẹp và trang trí xong xuôi từ hai ngày trước.
- Để tôi giúp anh.
Thư định bê một thùng trên tay Thư, nhưng Khả giằng lại, bảo:
- Nào nào, lại định nhân cơ hội quyến rũ tôi đấy hả?
Thư chỉ muốn tát thẳng vào khuôn mặt tự mãn của anh ta, nhưng một phần nào đó lương tâm đã nổi lên. Thay vì nghiến răng chửi rủa, thì cô đã nở một nụ cười thật hoà nhã, cúi đầu, đưa tay làm bộ mời anh ta vào phòng. Làm ơn hãy dọn dẹp một mình đi quý ông, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.
Thư và Khả không biết, Mai đang cẩn thận quan sát họ từ xa.
Như chim sợ cành cong, Mai luôn lo lắng Khả sẽ bị Thư quyến rũ. Dù cho em gái cô hay Khả đều không ưa gì đối phương. Liệu bi kịch có một lần nữa xảy ra với Mai? Nhưng nếu có một lý do sâu xa nào đó, khiến Mai luôn phải chịu thất bại cay đắng trong tình yêu?