Tô Niên Niên cuộn người trong phòng ký túc, khoác chiếc chăn mỏng chơi điện tử.
Nọa Nọa an ủi nói: “ Niên Niên, cậu phải tin mình, thực ra kiểu tóc này rất đáng yêu, không xấu như cậu tưởng tượng đâu.”
Đậu Đậu cười ha ha: “ Rõ ràng ngốc chết đi được, nghĩ lại biểu cảm của tên
thợ cắt tóc đó và vẻ nhăn nhó của cậu ấy, hoàn toàn là một cây nấm hương di động mà!”
Tô Niên Niên buông chuột ra, ai oán trừng mắt nhìn Đậu Đậu, vừa kéo chiếc chăn mỏng cuộn chặt vào mình.
“ Đậu Đậu bùn nhơ! Niên Niên đáng yêu như thế sao cậu nhẫn tâm cười cậu
ấy chứ!” Mộ Dung Sam cười cười, “ Lại nói, Niên Niên, cậu không định đi
bệnh viện thăm Cố nam thần sao? Đã hơn nửa tháng rồi, vô tình quá.”
Tô Niên Niên gặm đầu ngón tay, chìm vào trong day dứt.
Hơn nửa tháng này Cố Tử Thần gọi điện gửi tin nhắn cho cô đều bảo cô miễn
cưỡng qua đó, trong tiềm thức, cô rất muốn gặp Cố Tử Thần, nhưng lại sợ
Cố Tử Thần chê ghét mình như thế.
Cô tắt máy tính, cuộn tròn người lại, chui vào trong chăn của mình.
Ba người bị mấy động tác liên tiếp của cô làm cho khó hiểu, Đậu Đậu than
một tiếng, đang định chụp ảnh gửi lên weibo, điện thoại lại vang chuông
lên.
Cô ấn nút nghe, trong điện thoại chuyển đến giọng nói dễ
nghe của Cố Tử Thần, cô đờ đẫn nghe, khi tắt điện thoại trên mặt vẫn là
biẻu cảm không thể tin được.
“ Này, sao mặt cậu lại có biểu cảm như trôi trên mây thế?” Nọa Nọa giơ ngón tay đưa qua đưa lại trước mặt cô.
Đậu Đậu ngập ngừng rồi nói, “ Là điện thoại của Cố nam thần, anh ấy hỏi chúng ta, người trong ký túc có mặc quần áo không......”
“ Trời! nhìn không ra Cố nam thần lại có bệnh háo sắc này! Trước đây hồi
cao trung mình là hội trưởng của hội fan hâm mộ anh ấy hai năm mà còn
không phát hiện ra!” Mộ Dung Sam vẻ mặt chấn động.
Rầm---
Ban công chuyển đến tiếng rơi của vật nặng, ba người chạy vội ra xem, mắt đơ tập thể.
Cố Tử Thần như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên đi vào, trong tay còn xách hai túi đồ ăn vặt to.
Lần đầu tiên trèo tường vào ký túc nữ, anh ngại ngùng gãi mũi, hỏi: “ Có thể vào được không?”
Ba người: “.......” Trời, anh đã trèo lên rồi còn hỏi, chúng tôi còn có thểnói gì chứ!
Tô Niên Niên trên giường nghe thấy tiếng của anh, lập tức đổi thành trạng
thái căng thẳng, dùng chăn che chắn cho mình, đánh chết cũng không đi
ra!
“ Cố nam thần, sức khỏe anh thế nào rồi?” Nọa Nọa đờ đẫn hỏi, nhìn dáng vẻ đã bị dọa cho ngốc rồi.
Mộ Dung Sam chân tay luống cuống rót nước cho anh, Đậu Đậu kê ghế cho anh ngồi.
Cố Tử Thần gật gật đầu, nhếch miệng cười, “ Không sao rồi, à, đây là đồ ăn vặt mang đến cho mọi người. Niên Niên đâu?”
Chiến thuật đồ ăn vặt nhanh chóng lấy được lòng ba người, thi nhau bán đứng
đội bạn, chỉ về hướng Tô Niên Niên: “ Niên Niên đang ở trong chăn!”
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn, lông mày không kìm được cau lại.
Chùm gối ngủ đúng là thói quen không tốt, con lợn này cũng chẳng sợ bịt chết mình.
Cố Tử Thần chầm chậm đi đến trước giường cô, nhẹ nhàng vỗ vào chăn cô, “ Niên Niên, em bị ốm à?”
Tô Niên Niên ở trong chăn khẽ động. “ Uh...uhm, em không thoải mái, em muốn ngủ!”
Cố Tử Thần say khi nghe xong, thần sắc trở nên nghiêm túc, “ Bị bệnh thì
đi bệnh viện, sao lại cuộn mình trong chăn như thế.” Anh đưa tay định
kéo chăn Tô Niên Niên ra, ba người vây quanh thầm vui sướng.
Tô
Niên Niên hét lên một tiếng: “Em không mặc quần áo! Anh đi ra đi!” Nghe
xong câu này, động tác của Cố Tử Thần dừng lại, Đậu Đậu cướp lời nói: “
Cố Tử Thần, anh đừng tin cậu ấy, cậu ấy có mặc đấy!”
Tô Niên Niên: “......”