Cố Tử Thần khựng lại, mắt sáng lên, đi theo Trần Doãn Hoa ra ngoài, đến
trước mặt Sở Tố Tâm , cực kỳ nghiêm túc nói: “ Cho cháu và Niên Niên
đính hôn nhé.”
Sở Tố Tâm ngạc nhiên, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Chân Tô Niên Niên mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ra nền đất, may là Cố Tử Thần nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.
“ Anh làm gì thế! Em nói muốn đính hôn với anh lúc nào chứ?” Tô Niên Niên gào lên, nhưng cố ý nén giọng xuống, chỉ để Cố Tử Thần và cô hai người
có thể nghe thấy.
Cố Tử Thần nheo mày, nụ cười cám dỗ: “ uhm...nếu như em không đồng ý, thế thì chúng ta trốn đi nhé?”
Chân Tô Niên Niên càng mềm hơn.
Trong kinh nghiệm yêu đương của cô, quả thật chưa tiến hoá đến sách lược tình yêu sau hôn nhân.
Trong ấn tượng của cô, mới chỉ dừng lại trong câu chuyện cổ tích, “ Từ đó bọn họ sống bên nhau hạnh phúc trọn đời”, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến,
chuyện sau khi sống chung.
Nhưng Cố Tử Thần lại đưa ra một yêu cầu càng vô liêm sỉ hơn, chạy trốn cái quỷ gì chứ! Lẽ nào đây là xã hội cũ sao?
Cô lời lẽ đanh thép nói: “ Em từ chối!”
“ Tại sao?” Cố Tử Thần hơi thất vọng, xem ra lực hấp dẫn của mình chưa đủ lớn, đổi thành người khác, có lẽ sẽ vui mừng hớn hở mà chạy theo anh
rồi.
Tô Niên Niên im lặng một lát, “ Tại vì không có wifi, không thể xem hoạt hình, cũng không thể chơi điện tử.”
“ Những cái đó quan trọng, hay là anh quan trọng?” Cố Tử Thần nheo mắt
hỏi, nhìn sắc mặt Tô Niên Niên lộ vẻ bối rối, không kiềm được nhăn trán, đành phải đổi cách nói khác, “ Anh biết đều rất quan trọng, thế có phải anh quan trọng hơn phim hoạt hình, trò chơi một chút không?”
“ Như thế à.” Tô Niên Niên thở phào một hơi, “Đúng là anh quan trọng hơn một chút.”
Một chút........ Cố Tử Thần bí bức, hạ quyết tâm sau này sẽ không hỏi câu hỏi kiểu này, tại vì quá mất tự trọng.
Tranh thủ lúc hai người thầm thì to nhỏ, Sở Tố Tâm đã định thần lại, “ Nếu
cháu đã quyết định rồi, để bố mẹ cháu đến bàn bạc với chúng ta đi, nhanh chóng định ngày.”
A? Cái gì thế? Tô Niên Niên nghệt mặt ra. Bố mẹ trong truyền thuyết ra sức ngăn cấm đâu rồi chứ? Tại sao cảm thấy mẫu
hậu đại nhân lại tùy ý bán mình đi như thế chứ?
“ Mẹ, con có phải con đẻ của mẹ không?” Tô Niên Niên run rẩy hỏi.
Sở Tố Tâm : “ Không phải, năm đó con là do mẹ nhặt từ bãi rác về.”
“........ Bãi rác nào ạ?” Tô Niên Niên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời mình.
“ Ồ, đó là một buổi tối mưa gió bão bùng, mẹ đi qua một bãi rác, nhìn
thấy một con chó, trong miệng con chó đang ngậm con, nên mẹ nhặt con về
thôi.” Sở Tố Tâm nói trơn tru như không có chuyện gì, Tô Niên Niên sắp
khóc òa lên rồi.
“ Cố Tử Thần , chúng ta đính hôn đi! Em muốn gả cho anh!” sớm ngày nào càng tốt ngày ấy, tránh xa bà mẹ hay đùa này ra!
Mắt Cố Tử Thần tối lại, sâu xa khó đoán.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ Tô Niên Niên không đồng ý gả cho mình, nhưng, do
Tô Niên Niên đích thân nói ra nên cảm giác không giống nhau.
“
Được, buổi tối con sẽ liên lạc với bố mẹ con.” Cố Tử Thần nghiêm túc
nói, Sở Tố Tâm há hốc mồm, rất muốn nói một câu thực ra không cần vội
như thế........
Tô Niên Niên vui vẻ hỏi: “ Mẹ, con có thể không đi được không?”
Sở Tố Tâm lườm một cái, mặt sa sầm.
Cố Tử Thần cũng quay sang nhìn Trần Doãn Hoa : “ Hai chúng con là hợp pháp rồi.”
Trần Doãn Hoa cũng sầm mặt.
“ Đi! ở lại thêm một giây mẹ sẽ đánh gãy chân con!” Sở Tố Tâm lên tiếng dạy dỗ kết thúc cuộc chiến không ý nghĩa này.