Gió đêm lạnh buốt, trăng sáng sao soi.
Tô Niên Niên cuộn mình trên chiếc giường to, lật đi lật lại mãi cũng không ngủ được.
Tất cả đều như bình thường, nhưng dường như có gì đó khác lạ.
Cô trầm lặng suy nghĩ đến hai giờ, vừa nãy mới ngộ ra một đạo lý: tại vì Cố Tử Thần không ở đây.
Thói quen có anh bên cạnh, dù cho là hai phòng, cũng sẽ cảm thấy trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Lại giày vò thêm một lúc, Tô Niên Niên vẫn không buồn ngủ, từ dưới gối lấy
điện thoại ra đăng nhập vào qq, muốn mong ngóng nhìn thấy tin tức mà Cố
Tử Thần gửi.
phỏng vấn đêm khuya: ai là người đáng yêu nhất!
Chưa đến một giây đã có phản hồi, một từ ngắn gọn đơn giản “em”, khiến Tô Niên Niên vừa nhìn đã kích động lên.
“ Sao anh còn chưa ngủ?” Tô Niên Niên vội vàng đánh chữ.
“ Không ngủ được......” Cố Tử Thần trả lời.
“ Hừm! Có phải vì trẫm không ở đó cho nên trằn trọc trăn trở không ngủ
được không, ha ha ha!” Tô Niên Niên gửi một câu không biết ngại, ai biết Cố Tử Thần lại trả lời “ Đúng.”
Tô Niên Niên chỉ là đùa, vậy mà sao luôn cảm thấy chỉ là nói chuyện mà giống như bị trêu ghẹo vậy?
“ Trẫm phải an giấc đây, khanh cũng đợi rồi quy an đi.”
“ Uhm, ngủ sớm đi, Cố phu nhân.”
Khụ! Tô Niên Niên bị mấy từ “ Cố phu nhân” này làm cho suýt sặc, chân tay
luống cuống bấm vào màn hình: “ Ai....ai là Cố phu nhân thế!”
“ Em chứ ai.” Cố Tử Thần lần này gửi tin nhắn thu âm, giọng nói mang theo ý cười vui vẻ.
Tô Niên Niên nghe đi nghe lại giọng nói của anh, xấu hổ sắp bốc khói lên
đỉnh đầu rồi, kéo chăn chùm kín đầu, điện thoại cũng nhét xuống gối.
Cố Tử Thần đợi hồi lâu không thấy trả lời, chỉ nghĩ con lợn này ngủ rồi, gửi câu ngủ ngon rồi đặt điện thoại sang một bên.
Anh đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên đường ánh đèn mờ ảo, bóng hình có chút cô đơn.
Tô Niên Niên mới đi chưa đến một ngày, mà anh đã cảm thấy không quen rồi....
Nghĩ đến chuyện lúc tối xảy ra, lông mày anh khẽ cau lại.
Thời gian trôi nhanh, đến tám giờ tối, nhà họ Cố.
Cố Tử Thần vốn dĩ không thích nhà họ Cố, trừ khi có việc gì gấp, nếu không sẽ không đến.
Khi anh về đúng lúc mọi người vừa ăn cơm tối xong, ông Cố nội sau khi nhìn
thấy anh không nói câu gì liền đi lên lầu, Cố Lí liếc nhìn anh, châm
chọc vài câu rồi cũng quay về, trong phòng chỉ còn lại vợ chồng Cố Thị.
Cố Ngôn Chuẩn vẫn rất thích đối với đứa con trai duy nhất này của mình,
nhiệt tình chào đón: “ Tử Thần, ăn cơm chưa? Chưa ăn bảo thím Lí chuẩn
bị cho con một phần.”
“ Không cần đâu ạ.” Cố Tử Thần bình thản từ chối, vào thẳng vấn đề. “ Con có chuyện muốn nói với bố.”
“ Ồ, thế thì ngồi đi, là công ty gặp phải khó khăn gì sao?” Cố Ngôn Chuẩn cười ha ha, trong lòng không nghĩ nhiều, nếu đúng là việc công ty, có
lẽ công cũng không giúp được gì.
Tài năng đứa con trai này của ông, còn mạnh hơn người làm bố như ông nhiều!
“ Con định đính hôn với Niên Niên, thời gian định vào cuối tháng này,
danh sách khách mời con sẽ lên, rồi sẽ chuyển đến chỗ bố.” Cố Tử Thần
ngắn gọn hai câu nói hết, Cố Ngôn Chuẩn hai vợ chồng sững sờ.
“ Đây không phải chuyện nhỏ, vẫn nên suy nghĩ thận trọng lại đã.......” Cố Ngôn Chuẩn ngập ngừng, sắc mặt khó xử.
Diệp Tư Vân ngồi một bên không vui, “ Tử Thần, con là thân phận gì, Tô Gia
là thân phận gì, nha đầu đó đâu có xứng với con? Con làm loạn thì cũng
phải có giới hạn!”
Cố Tử Thần cười lạnh nhạt: “ Tôi chỉ là thông báo, có hỏi ý kiến của bà không? Bà Diệp.”