Gió đêm lạnh , Cố Tử Thần lái xe đưa Doãn Sơ Hạ say
rượu về nhà, từ chối lời đề nghị của bố mẹ Doãn Sơ Hạ bảo cậu ở lại, cậu lái xe về nhà。
Cậu không về nhà tổ họ Cố, mà là mua một căn nhà nhỏ ở khu chung cư gần trường.
Một người ở, vừa đủ, cũng không quá rộng. Chỉ là đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Cậu đi tắm, thay quần áo ngủ, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu vẫn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Việc công ty nhà họ Cố, việc ông Cố, vụ án tai nạn Giang Triết năm đó, và
việc nghĩ nhiều nhất, là tương lai của cậu và Tô Niên Niên .
Rõ ràng tự bảo mình rất nhiều lần, giữa bọn họ đã bị ngăn cách càng lúc
càng xa, nhưng vẫn không khống chế được suy nghĩ của mình.
Rạng sáng ba bốn giờ, cậu cũng dần buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy đau đầu, họng khô khan, cơ thể nặng nề.
Dù cho như thế, đầu óc Cố Tử Thần vẫn tỉnh táo, rất nhanh hiểu ra, cậu bị cảm rồi.
Miễn cưỡng đứng dậy, còn chưa xuống giường, đã nghe thấy giọng nói quen
thuộc vang lên. “ Đừng động đừng động, Cố Tử Thần , uống thuốc thôi!”
Cậu nghiêng người nhìn xem Tô Niên Niên xuất hiện bên cạnh cậu từ khi nào,
cô mặc bộ quần áo ngủ rộng của cậu, cay mày, tay cầm nước và thuốc đưa
vào tay cậu: “ Mau uống thuốc, uống xong sẽ khỏi bệnh thôi!”
Lại
là giọng nói chê ghét rồi lại sầu não vang lên bên tai cậu, cậu há
miệng, muốn nói gì đó, Tô Niên Niên đã nhét một viên đường vào mồm cậu, “ ha ha ha, Cố Tử Thần anh là đồ con lợn, có phải sợ đắng không? Nếu như
anh không uống em sẽ không cho anh đường nữa.”
Khóe miệng Cố Tử Thần khẽ động, ngón tay dài thon đều đặn đón lấy cốc nước trong tay cô.
Còn chưa chạm vào, xoảng một tiếng, chiếc cốc đã rơi trên đất, cả cảnh tượng trước mắt như bộ phim trước mắt dần dần tan đi.
Cậu mở mắt, nhìn đờ đẫn trên trầ nhà.
Đầu vẫn rất đau, họng vẫn rất khô, cơ thể nặng nề mệt mỏi, nhưng bên cạnh trống vắng không có một ai.
Có tiếng thở dài phảng phất bay trong phòng.
Là mơ sao?
--- ---
Tô Niên Niên ngủ một giấc ngon, tất cả những điều không vui đều gạt đi hết.
Cô trời không sợ đất không sợ vũ trụ nam thần duy nhất, cái này đã là gì chứ! Dám đối diện với cuộc đời mới là hào kiệt!
Đứng dậy đi vệ sinh cá nhận xong, lại cùng Nọa Nọa và mọi người cùng đi ăn
sáng, ra sức gặm bánh bao nhân thịt, đến nỗi Nọa Nọa ba người nhìn mà
tim đập chân run.
Một cái bánh bao còn chưa ăn hết, điện thoại
trong túi rung lên, cô cầm ra xem, lẩm bẩm đọc: “ Mời học sinh mới của
bộ văn thể một giờ trưa có mặt ở phòng báo cáo 347 tòa số ba để họp,
toàn bộ thành viên đến đủ, điểm danh và hội học sinh chấm công chuyên
cần.”
“ Hử, cậu tham gia hội học sinh từ khi nào thế?” Nọa Nọa tò mò hỏi cô.
Tô Niên Niên biểu thị mình cũng không biết, cách đó chưa đến một phút,
điện thoại của Đậu Đậu cũng vang lên, còn không phải nội dụng y hệt với
Tô Niên Niên sao , hai người thảo luận cả buổi rốt cuộc có phải tin nhắn lừa đảo, cuối cùng quyết tâm buổi trưa cùng nhau đi xem.
Một giờ, Tô Niên Niên và Đậu Đậu đúng giờ đến phòng báo cáo 347.
Trong phòng báo cáo lố nhố người, những khuôn mặt non nớt, có lẽ đều là học sinh mới.
Đang nghi ngờ có phải nội bộ trường tổ chức không, một nam sinh đứng trên
bục giảng, cầm micro cười nói: “ Chào mừng mọi người gia nhập bộ văn
thể, tôi là bộ trưởng kiêm trưởng hội âm nhạc, Tả Tư Hàn.”