“ Được được được mình thay cậu đồng ý rồi.” Đậu Đậu háo sắc cười thay Tô Niên Niên quyết định.
Tô Niên Niên nhếch miệng, đừng có mắc bệnh háo sắc vào lúc này chứ, cậu bán đứng bạn thân phải không?
Tả Tư Hàn biết thời biết thế, lộ nụ cười cảm kích, “ Rất cảm ơn, đến Thánh Âm một năm rồi, tôi chưa gặp được cộng tác nào phù hợp. Vừa nãy vừa
nhìn thấy cậu là tôi đã nhớ lại cảnh tượng hợp đàn trong lễ hội âm nhạc
ngày đó với cậu, bức tranh đó mãi mãi tôi sẽ không quên được.”
Cảnh tượng biểu diễn hôm đó của bọn họ đúng là không có kẽ hở, ấn tượng khó quên.
Nhưng Tô Niên Niên cảm thấy hình như mình nghe ra có ý gì khác.
Tại sao cô lại cảm thấy thái độ của Tả Tư Hàn với cô không bình thường.
Có điều suy nghĩ lại, có lẽ là do mình hơi ảo tưởng, cũng không để ý nhiều, tiện mồm đồng ý Tả Tư Hàn.
Việc này cô không để trong lòng, Tả Tư Hàn lại luôn nghĩ đến, chọn cuối tuần gọi điện cho Tô Niên Niên , giọng nói chân thành, mời cô đến phòng đàn
luyện đàn.
Tô Niên Niên do dự không muốn đi, nhưng trong ký túc cũng không yên với đám bạn, nên đành phải đi.
Suy nghĩ của mọi người đều như nhau: “ Dù sao cậu cũng là kẻ độc thân, tiến triển một chút hơn tên con lai theo đuổi nghệ thuật theo đuổi lí tưởng
này cũng rất tốt mà, chúc cậu sớm thoát khỏi kiếp độc thân.”
Quỷ mới biết Tô Niên Niên thực sự chẳng có chút cảm tình nào với anh ta.
Mang mục đích không trong sáng đó, Tô Niên Niên đến phòng luyện đàn, Tả Tư Hàn đã ở đó đợi cô, đang luyện đàn violon.
Dáng vẻ cậu đánh đàn chăm chú mê người, đôi lông mi dài hắt thành bóng dưới
ánh nắng, toát lên đôi mắt màu hổ phách , đẹp hết chỗ nói.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Niên Niên , cậu dừng động tác của mình,
quay người ga lăng kéo ghế trước đàn piano cho Tô Niên Niên , hỏi han: “ Cậu có muốn uống nước không, tôi không biết cậu thích loại nào nên đã
mua tất các loại.”
Cậu chỉ một loạt chai nước trên nắp đàn piano
màu đen, nhìn mà trán Tô Niên Niên nhăn lại, như có sợi dây đen thòng
lòng trước mặt.
“ Cảm ơn, tôi uống nước lọc là được.” Tô Niên Niên lễ phép gật đầu, hoạt động ngón tay một chút, ấn phím đàn bắt đầu đánh.
Tả Tư Hàn điều chỉnh tư thế một chút, chầm chậm kéo đàn violon hợp đàn với cô.
Cố Tử Thần bận bù đầu công việc ở công ty xong, điện thoại lại nhận được
tin nhắn của phó hội trưởng hội học sinh, thông báo cậu đến trường có
cuộc họp gấp.
Cậu tính đường gần nhất, từ tòa nhà số sáu đến phòng họp, phải đi qua phòng đàn.
Đi qua hành lang, cậu nghe thấy âm thanh du dương hài hòa vang lên.
Tiếng đàn violon mềm mượt nhẹ nhàng, tiếng đàn piano thánh thót, âm thanh
giao hòa nhau, tiếng đàn bay trong không trung, khiến người ta thấy vui
vẻ thoải mái.
Cậu ý thức liếc nhìn vào trong phòng đàn, chỉ là một giây sau, tim như thắt lại.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua rèm cửa màu xanh, hắt lên tóc nam sinh và nữ sinh đó một tầng nắng nhạt.
Gió nhè nhẹ thổi, bức tranh như dừng lại, đẹp đẽ thơ mộng.
Ánh mắt cậu liếc nhìn người con gái đang đánh đàn, rõ rõ vẫn là bóng dáng
quen thuộc, chỉ là nhìn gầy hơn trước rất nhiều. Tóc cũng được làm lại,
những lọn tóc uốn cong bồng bềnh trên lưng, nhấp nhô theo động tác của
cô.
Rất đẹp, rất hợp với cô.
Cậu chớp chớp mắt, lông mi run
rẩy, quay người sải chân bước về phía trước, dường như chậm hơn một
chút, sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Tô Niên Niên đang đánh hăng say đột nhiên ngón tay run lên, ấn nhầm mấy phím đàn, bất giác dừng nhịp điệu lại.
Tiếng đàn violon cũng dần dần dừng theo.