Trên đất đều là bùn đất và nước mưa bẩn, cô ngã chạm
đầu gối xuống đất, cảm giác đau đớn truyền đến, mưa vẫn không ngừng rơi, mười mấy giây ngắn ngủi đã ướt hết cả rồi.
Cô vùng vẫy bò dậy, một chiếc xe Porsche từ phía không xa đập vào tầm mắt.
Qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy Tô Niên Niên đang cười nói với Cố Tử Thần , Cố Tử Thần dường như bị cô trêu đùa, trên khuôn mặt tuấn tú khẽ nở nụ
cười.
Tống Dư Hi rưng rưng khóe mắt, nước mắt gần như sắp trào ra rồi.
Khoảng cách chưa đến 10m, người con trai mà cô thích nhất và bạn tốt nhất ở
bên cạnh nhau, chuyện trò vui vẻ, còn cô lại thảm hại như thế này.
Hội học sinh nhiệt tình bên cạnh đỡ cô dậy, “ Bạn học, có làm sao không? Có cần phải đưa bạn đến phòng y tế không?”
Tống Dư Hi lạnh nhạt lắc đầu, tự đứng dậy, né tránh đám đông đó, không muốn để Tô Niên Niên và Cố Tử Thần nhìn thấy cô.
Nếu như Tô Niên Niên không có gia thế tốt như thế, không có khuôn mặt xinh
xắn đó, làm sao cậu ấy có thể ở bên cạnh Cố Tử Thần được chứ?
Cậu
ấy coi mình là chúa cứu thế, bất cứ lúc nào cũng đưa tay cứu con ngỗng
xấu xí như cô. Thực ra là đang cười nhạo cô phải không? Càng làm toát
lên sự vĩ đại của bản thân phải không?
Dựa vào cái gì mà cô mãi
mãi phải sống trong cuộc sống tăm tối này chứ! Chịu nghèo hèn và giày vò của khổ đau, bị người khác xem thường, bị người ta chế giễu.
Còn Tô Niên Niên lại sống trong ánh sáng của hạnh phúc?
Thật không công bằng!
Suy nghĩ càng lúc càng đáng sợ hiện lên trong đầu cô, ghen tị, căm hận, tự
ti.......các loại tâm trạng giày xé, nhăn nhó cau có trên khuôn mặt
thanh tú của cô.
---- ----
Cố Tử Thần lại điểm lại một lượt
kiến thức cho Tô Niên Niên , lại bảo cô làm lại những bài tập lúc bình
thường cô hay làm sai, Tô Niên Niên cảm thấy não mình đã thành trúc rồi, quả thật khéo đi thi cũng phải giật giải trạng nguyên gì đó.
Cô cười trêu Cố Tử Thần : “ Nếu như em thi tốt hơn anh, anh nhất định đừng ghen tị đấy.”
Cố Tử Thần cười cười, chẳng nói câu gì.
Thành tích thi đại học của cậu không nói cho Tô Niên Niên biết, Tô Niên Niên
cũng không thích quan tâm theo dõi người giỏi nhất kỳ thi đại học.
Năm ngoái điểm số của cậu, xếp trước số 10 toàn tỉnh.
Hơn nữa cậu còn cố ý làm thiếu hai bài lớn của môn lý.
Sau khi điểm số đưa ra, không ít thầy giáo ở các trường nổi tiếng tuyển
sinh gọi điện cho cậu, nhưng toàn bộ Cố Tử Thần đều từ chối.
Chỉ có điều nguyện vọng của cậu, điền là đại học Thánh Âm.
Đối với Tô Niên Niên , cậu chưa bao giờ dự định để đường lùi cho mình.
Cậu không biết là, nguyện vọng của Tô Niên Niên cũng điền là Thánh Âm.
Còn Tô Niên Niên không ngờ, trong mười ngày sau đó, cô lại đau khổ vì quyết định chọn trường lúc đó, không để cho mình có chọn lựa khác.
--- ---
Ngày thi đại học, Cố Tử Thần đưa Tô Niên Niên đến trường, Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa cũng đi theo.
Tô Niên Niên và Tống Dư Hi cùng thi một điểm, vừa đến trường là đi tìm Tống Dư Hi .
“ Tiểu Hi, cố lên nhé, hôm nay nhất định phải phát huy tốt! Thi Thanh Hoa! Thi Bắc Đại!” Tô Niên Niên ra sức cổ vũ cho bạn.
Tống Dư Hi cười không thoải mái lắm, “ uh, cậu cũng cố lên.”
“ Đi thôi, bọn mình đến điểm thi, đồ của cậu chuẩn bị đủ cả chưa? Dụng cụ mình mua hai bộ, cậu xem xem còn thiếu cái gì mình cho cậu mượn.” Tô
Niên Niên nghiêm túc nói.
Động tác Tống Dư Hi cứng đờ, cô biết Tô Niên Niên không vô duyên vô cớ mà mua hai bộ, chắc chắn là chuẩn bị cho cô.
Ngón tay cô rụt rè, cuối cùng vẫn cắn răng đưa chiếc bánh trong tay cho Tô
Niên Niên , “ Đây là bánh mình làm, cậu thử đi, rất ngon.”