Tống Dư Hi tay rất khéo, thường xuyên làm một vài loại bánh hay bánh mỳ đến chia cho mọi người thưởng thức.
Tô Niên Niên không chút nghi ngờ, ăn hết hai cái, cười tít mắt nói: “ Rất
ngon, tay nghề của cậu lại tiến bộ rồi, sau này cậu mở một cửa hàng bánh đi, kinh doanh nhất định rất phát đạt!”
Nụ cười của Tống Dư Hi còn khó coi hơn khóc, thần sắc hoảng loạn gật gật đầu.
Tô Niên Niên không nghĩ nhiều, tươi cười vui vẻ đi đến điểm thi tham gia kỳ thi.
Tiếng chuông vang lên, Tô Niên Niên nhìn thấy bài thi xem một lượt trước, thở một hơi nhẹ nhõm.
Rất chắc chắn.
Cô quay quay bút, bắt đầu làm bài, thời gian chầm chậm trôi đi, cô cảm
thấy bụng dưới chuyển đến cơn nhói đau, cau mày suýt xoa vì đau.
Đổi vào kỳ thi khác, cô có thể báo cáo một tiếng với giáo viên để đi vệ
sinh, nhưng đây là thi đại học! Từng phút từng giờ đều quý báo, sao cô
có thể đễ lỡ được!
Chẳng biết làm sao, Tô Niên Niên đành phải cố chịu cảm giác không thoải mái, tăng tốc độ làm bài.
Bụng dưới càng lúc càng đau rõ rệt, giống như muốn tùng xẻo cô ra vậy, còn
chưa viết hết một tờ bài thi, sắc mặt Tô Niên Niên đã trắng thảm hại như tờ giấy rồi.
Ra sức chịu đựng cố viết vài bài nữa, đến cô giáo
cũng nhìn thấy có gì đó khác thường, đi đến trước mặt cô, cúi xuống hỏi: “ Em làm sao thế?”
Tô Niên Niên cố dồn toàn sức lắc lắc đầu, ý chí mạnh mẽ kiên trì tiếp tục làm bài.
Chỉ là viết đến mặt sau, đến bản thân cô cũng không biết mình viết cái gì.
Buổi thi đầu tiên kết thúc, Tô Niên Niên mặt mày méo xệu. Đi vệ sinh xong mà cơn đau vẫn chưa giảm, cô cuối cùng ý thức có gì đó không đúng.
Nhưng dù cho thế nào, vẫn phải tiếp tuc thi!
Cô dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn vào gương thầm nói: “ Tô Niên Niên , cố
lên! Cố lên! Mày không thể gục ngã được, còn một đợt thi nữa, thi xong
sẽ tốt! Đã nói phải đi Thánh Âm! Nhịn một lúc là được!”
Đến cuối cùng, trong giọng nói của cô mang theo nghẹn ngào.
Nỗ lực đêm ngày, đến phút cuối cùng lại bất lực như thế.
Đợi cô kiên cường đi ra, Tống Dư Hi ở phòng bên cạnh dựa vào tường, nước mắt đầy mặt.
Tô Niên Niên .........xin lỗi.........
Nhưng, xin tha thứ cho mình ích kỷ một lần.
---- ---
Cố gắng thi xong đợt thứ hai, Tô Niên Niên chỉ cảm thấy áo sau lưng ướt đẫm.
Khi cô ra đến cổng trường, Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa giật nảy mình, lao
lên đỡ cô, “ Niên Niên, con làm sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi thế!”
Tô Niên Niên mệt mỏi nói: “ Mẹ đừng hỏi nữa, đưa con đi bệnh viện trước.”
Cố Tử Thần cau mày, bế cô lên xe, quay đầu nói: “ Cô chú, cháu đưa cô ấy đi viện trước.”
“ Ồ, được.” Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Sở Tố Tâm , Cố Tử Thần đã lái xe như bay đưa Tô Niên Niên đi rồi.
----- ---
Bệnh viện.
Sau khi làm kiểm tra xong hết, bác vĩ vội vàng nói: “ Bệnh nhân dùng quá
liều thuốc xổ, trước tiên rửa dạ dày trước, rồi truyền hai chai nước
đường.........”
Tô Niên Niên yếu ớt nói: “ Bác sĩ, cháu còn phải đi thi.”
Bác sĩ cau mày: “ sắp thi rồi mà không chịu chăm sóc cho mình, uống thuốc
giảm cân linh tinh! Có biết như thế là hại mình không.” Nhìn khuôn mặt
trắng bệch của Tô Niên Niên , bác sĩ vẫy tay, bảo y tá đẩy cô vào phòng
phẫu thuật.
Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa chạy theo sau, sau khi biết được bệnh tình hết sức ngạc nhiên.
“ Niên Niên chưa bao giờ uống thuốc giảm béo, đồ ăn thức uống hai ngày
này em đều chú ý, không có gì khác thường.” Sở Tố Tâm tự trách mình nói, chỉ sợ vì mình mà hại con gái.
Trần Doãn Hoa vỗ vỗ vai an ủi bà, Cố Tử Thần bên cạnh cau mày đăm chiêu.
Cậu cảm thấy, việc này không đơn giản như thế.