Đó là nụ cười kiêu ngạo của một người bố, chỉ là trong nụ cười mang theo nước mắt, khoảng cách mười một năm, khiến người ta cảm thấy chua xót.
“ Việc của năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Mộ hỏi.
Giang Triết lắc đầu: “ Bố không thể nói, nhưng, chỉ cần bố ở trong tù, chuyện năm đó mới có thể kết thúc.”
--- ---
Thứ hai.
Tô Niên Niên mặc đồng phục đến trường, trên đường không có tinh thần, khi chào cờ còn bị phù thủy la sát phê bình một trận.
Học sinh năm ba vừa đi, bầu không khí của năm hai lập tức trở nên căng
thẳng, bài tập nặng nề, bài thi càng nhiều, thầy cô từng người tranh thủ từng phút giảng bài, đến thời gian nghỉ giữa giờ cũng không tha.
Gánh nặng áp lực như thế, rất nhiều cô chiêu cậu ấm chịu không nổi, từng
người mệt nhoài ra bàn ngủ, giống như buông học không học được nữa vậy.
Tiết toán, nhìn cảnh tượng uể oải nhoài người như thế, Giang Mộ nói được hai bài liền cau mày lại, “ Gọi những học sinh đang ngủ dậy.”
(/)
Anh ở trên lớp rất có uy nghiêm, lập tức có người thay nhau gọi người bên
cạnh trái phải dậy, không ít người buồn ngủ cũng phải ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn Giang Mộ.
Giang Mộ thở dài một tiếng, nhìn xung
quanh một lượt, chỉ có Tô Niên Niên còn chăm chú nhìn lên bảng, thế là
anh gọi: “ Tô Niên Niên, nói lại một lượt trình tự giải bài vừa nãy thầy giảng.”
Tô Niên Niên không hề động đậy.
Giang Mộ lại lặp lại lần nữa, Tô Niên Niên bình thản nhìn anh, xem thường lời nói của anh.
Học sinh trong lớp bắt đầu rầm rì, xì xào thảo luận to nhỏ.
(/)
Dám quang minh chính đại mà đối đầu với thầy chủ nhiệm, Tô Niên Niên đúng là người đầu tiên!
“ Tô Niên Niên, có phải em không thoải mái không?” Giang Mộ khẽ hỏi.
Tô Niên Niên đến nhìn cũng không nhìn anh, từ trong ngăn kéo lấy truyện tranh ra, tự xem tự đọc.
Giang Mộ đi xuống bục giảng, đi về phía chỗ ngồi của Tô Niên Niên, tâm trạng
của tất cả học sinh trong lớp bị dao động lên, thánh ala, thật là căng
thẳng mà.
Giang Mộ đứng ở bên cạnh cô, khẽ hỏi mấy câu, Tô Niên Niên vẫn không nói gì.
Trong khoảnh khắc, đột nhiên Giang Mộ như hiểu ra điều gì.
Dùng hành động trẻ con này đối đầu với anh, thực ra là ghét và oán hận anh.
Cô có lẽ là biết rồi........
Đúng thế, làm sao có thể giấu cả đời được chứ.
Giang Mộ tự cười chế giễu mình trong lòng, quay người bước lên bục giảng, chỉ cảm thấy bước chân càng nặng nề hơn.
Anh gọi Triệu Minh Viễn lên nói lại, Triệu Minh Viễn đẩy đẩy gọng kính, thu bộ dạng bất thường của Tô Niên Niên vào tầm mắt, bình tĩnh nói hết bài
tập đó.
Ồn ào một lúc rồi cũng kết thúc, rất nhiều người trong lòng đều mất hứng.
Khi tan học, trong lớp chỉ còn lại Tô Niên Niên.
Cô nhìn xung quanh chỗ ngồi, Đường Dư phần lớn thời gian đều ở công ty
quản lý, vì chuẩn bị cho biểu diễn, Tống Dư Hi vừa tan học đã phải vội
về cho kịp xe bus, Chúc Thành đi cùng cô.
Cô đột nhiên cảm thấy cô đơn hơn lúc nào hết.
Rõ ràng bên cạnh có rất nhiều người, nhưng ở một vài thời khắc, vẫn chỉ có một mình đối diện với tất cả.
Im lặng thu dọn sách vở, đanh định đứng dậy, một bóng người đứng trước mặt cô.
Lớp trưởng, Triệu Minh Viễn.
Cô hỏi: “ Có chuyện gì sao?” trong ấn tượng, thần học lớp trưởng này bình thường không mấy khi để ý đến những người khác lắm.
Triệu Minh Viễn đưa cuốn vở trong tay cho cô. “ Đây là vở toán hôm nay, còn có những bài trọng điểm gần đây, cậu cầm về xem đi.”
Tô Niên Niên sững người.
“ Còn nữa, cất lại tính cách trẻ con đó của cậu đi, dù cho nguyên nhân
gì, dùng thủ đoạn kiểu này để trả thù thầy giáo đều là ngốc ngếch!”