Trong phòng rất yên tĩnh, đến tiếng bước chân cũng nghe thấy rõ rệt.
Cố Tử Thần đi đến trước giường, trên giường trống rỗng, gối để bừa bộn, chai nước truyền bị đổ xuống, thấm ướt cả một mảng gối.
Cố Tử Thần tim đập nhanh hơn, giống như có người đang nện búa xuống đầu vậy.
Tô Niên Niên đâu.......
Đèn trong phòng có chút mờ ảo, Cố Tử Thần liếc nhìn xung quanh, các
đồ ở trong phòng sắp xếp rất ngăn nắp, cửa sổ đóng chặt, không phải có
ai vào mang Tô Niên Niên đi đấy chứ.
Trừ phi là, cô ấy đang tự trốn đi.
Phòng bệnh không to, nơi có thể ẩn nấp chỉ có một nơi ---gầm giường.
Cố Tử Thần quỳ người xuống, vén ga giường lên.
Quả nhiên, dưới gầm giường có một bóng dáng nhỏ bé khẽ động, lại thu lu vào góc.
Trong lòng xót xa, Cố Tử Thần biét, Tô Niên Niên đang sợ hãi.
Nghìn lời nghẹn trong cổ, không nói được câu gì,
Cố Tử Thần đưa tay ra, nhẹ nhàng lại gần, nhỏ giọng nói: “ Niên Niên, là anh.”
Tô Niên Niên giống như nhận ra giọng nói của cậu, ngẩng đầu, đôi mắt đen trò nhìn cậu, không chớp mắt.
Xung quanh tối đen như mực, duy nhất từ hướng của Cố Tử Thần, mới có đốm sáng lấp lánh của vì sao.
Rất sáng, rất ấm, giống như đang nói với cô, cô không chỉ có một mình, người đàn ông này, sẽ luôn bên cạnh cô.
Nhưng cứ nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra của một ngày, cô lại không
khống chế được bắt đầu run rẩy, tiếp tục thu người lại trong góc, không
nói câu gì, chỉ sợ người khác phát hiện ra cô.
Cố Tử Thần chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, người con gái mà cậu nên bảo vệ, lúc này lại sợ hãi thành ra thế này.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, nữ y tá lẩm bẩm nói: “ Ôi, chuyện gì thế này, người bệnh tại sao lại ở dười gầm giường chứ?”
Nghe thấy động tĩnh, Tô Niên Niên càng sợ hãi hơn, cầm chăn trùm kín đầu, không ngừng run cầm cập.
“ Cô ấy có bị thương không?” Cố Tử Thần gằn giọng hỏi.
“ Cậu là thế nào với cô ấy?” Nữ bác sĩ lầu bầu nói một câu, “ Còn
may, không có gì đáng ngại, chỉ có điều nghe nói là nhảy từ tầng hai
xuống, may mắn không bị trật xương, nhưng chân và cánh tay bị thương
nhẹ, còn có khả năng bị khủng hoảng tinh thần, không chịu phối hợp trị
liệu.......”
Nữ y tá mở một chiéc hộp, vẻ mặt như kiểu oán trách.
“ Còn đứng sững đó làm gì, kéo cô ta ra để truyền nước.” Nữ y tá nhìn Cố Tử Thần nói.
Cố Tử Thần giọng nói bình thản, dường như sợ làm kinh động Tô Niên
Niên vậy, “ Cô ra ngoài trước đi, tôi dỗ dành cô ấy rồi sẽ gọi cô sau,
phiền cô rồi.”
“ A? Được rồi, vậy cậu nhanh lên chút.” Nữ y tá vốn dĩ muốn từ chối,
nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu xa đó của Cố Tử Thần , lại không dám nói
gì thêm.
Đúng là người kỳ quặc, trong lòng cô ta nghĩ.
Khi đi ra cửa, cô ta có chút không yên tâm, lại hỏi lại lần nữa: “ rốt cuộc cậu là gì với cô ta thế?”
“ Người nhà.” Hai chữ, trả lời dứt khoát.
“ ồ........” nữ y tá đi ra, đóng cửa lại, thở dài một tiếng, nhìn
dáng vẻ có lẽ là anh trai của người con gái đó,thật là ngưỡng mộ, sao cô ta lại không có anh trai vừa đẹp trai lại lịch sự như thế chứ.
Căn phòng lại trở về yên tĩnh, Cố Tử Thần cúi lưng xuống, tiến lại gần gầm giường, sát lại về phía Tô Niên Niên .
Gầm giường rất hẹp, chân tay cậu co quắp lại bên trong rất không
thoải mái, nhưng cậu không nói câu gì mà ôm Tô Niên Niên vào lòng.
Tô Niên Niên giống như bị khủng hoảng, ý thức muốn né tránh.
Cố Tử Thần vỗ vỗ nhẹ chiếc chăn, dỗ dành cô.
“ Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ ở bên cạnh em.......Niên Niên, đừng sợ......”