Ngủ một giấc tỉnh lại, dường như đã mấy đời.
Đây là phản ứng đầu tiên khi Tô Niên Niên tỉnh lại.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tạo thành những sắc vàng nhỏ, cô muốn đưa tay chạm vào ánh nắng đó, nhưng phát hiện tay mình lại bị
người nắm chặt.
Cúi đầu nhìn, là Cố Tử Thần .
Cậu nằm ngủ bên giường, đôi lông mi dài tạo thành bóng trên mặt, hình thành sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối.
Gần như khi cô động, Cố Tử Thần cũng phản ứng, mở mắt ra.
“ Tỉnh rồi à?” Hỏi một câu, Cố Tử Thần ngồi dậy, “ Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Tô Niên Niên sững ở đó, chỉ đờ đẫn gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Giống như việc xảy ra trước đây chỉ như một giấc mơ, rõ ràng còn đang ở núi Thanh Hà, bây giờ đã lại ở bệnh viện rồi.
Trong lòng trào dâng cảm giác sợ hãi khiến cô lạnh toát gan bàn chân, cô khẽ nói: “ Không phải em đang nằm mơ đấy chứ......”
Có lẽ sau giấc mơ tỉnh lại sẽ lại bị bắt lại, bán đến một vùng xa xôi hẻo lánh không có tên, bị một người đàn ông lạ lẫm coi làm công cụ tình dục, sống cuộc sống sống không bằng chết.
Cố Tử Thần nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “ Đừng sợ, Niên Niên, đã qua rồi, không sao đâu........”
Tô Niên Niên cũng nắm chặt tay cậu, không dám buông ra.
Cố Tử Thần lại an ủi cô lần nữa, lúc này mới khiến tâm trạng Tô Niên Niên ổn định hơn.
Đợi đến buổi sáng, Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa và mọi người cũng kịp
đến Giang Thành, mẹ con gặp nhau, khóc lóc nức nở, Tô Niên Niên sụt sùi
nói: “ Mẹ, con muốn về nhà, sau này con cũng không ra khỏi cửa nữa, hu
huhu.......”
Sở Tố Tâm gật đầu: “ Uh, sau này con ra khỏi cửa mẹ sẽ chặt gãy chân con, hu hu hu........”
Những người khác nhìn mà cũng toát mồ hôi lạnh, đây đúng là mẹ đẻ sao?
Khiến Tô Niên Niên ngạc nhiên đó là, bố của Cố Tử Thần cũng đến.
Trong ấn tượng của cô, Cố Ngôn Chuẩn là người bận rộn một ngày hận
không thể có 48 tiếng, vậy mà lại gác công việc sang một bên để đến thăm cô, khiến cô vừa ngạc nhiên lại vừa hoảng loạn.
Cố Ngôn Chuẩn không chỉ đến một mình, còn dẫn theo cả bác sĩ riêng và toàn bộ y tá của nhà họ Cố. Lập tức, người nhà và bác sĩ của người bệnh phòng bên cạnh cũng chạy đến, hoàn toàn bị cảnh tượng đó làm cho chấn
động.
Cố Ngôn Chuẩn giơ tay dặn dò, đổi phòng bệnh tốt nhất cho Tô Niên Niên . tìm cho Tô Niên Niên phòng yên tĩnh dưỡng bệnh.
Bệnh viện thường dân này có chút náo loạn, nghe ngóng mới biết đây là đại gia của Dụ Thành, vội vàng kính cẩn coi Tô Niên Niên như lão phật
gia, hận không thể một ngày ba bữa cơm bứng đến tận mồm.
“ Niên Niên à, đừng lo lắng, cảnh sát đã gô cổ bọn người xấu lại rồi, cháu chịu khó dưỡng bệnh, mau khỏe lại nhé.” Giọng nói Cố Ngôn Chuẩn
hiền hòa ấm áp, nói chuyện với Tô Niên Niên , tay còn gọt táo cho cô.
Sở Tố Tâm lườm một cái, con người này quả thật cơ mưu quá sâu! Biết
Cố Tử Thần và Niên Niên yêu nhau, không phản đối yêu sớm, bây giờ lại
coi Niên Niên như là con dâu của ông ta mà đối đãi vậy!
Tô Niên Niên lo sợ đón lấy táo, “ cảm ơn chú ạ, chú không cần lo cho cháu, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
Cố Ngôn Chuẩn nở nụ cười hiền hòa, lại dặn dò một hồi, lúc này mới đứng dậy, nói: “ Tử Thần, ra đây với bố một lát.”
Cố Tử Thần vâng một tiếng, quay đầu nhìn Tô Niên Niên , rồi đi ra ngoài với bố.
Hai bố con đi ra hoa viên của bệnh viện, Cố Ngôn Chuẩn từ trong áo vest lấy ra điếu thuốc châm lửa, hút một hơi thật sâu.
“ Nhà họ Cố chúng ta có lỗi với nhà họ Tô, nếu như có cơ hội, đối tốt với Niên Niên một chút, thay bố trả nợ.”