Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 108: Chương 108: Hộp nhạc phát đêm mưa




Cơn mưa như trút nước gõ trên mặt đường như trống đánh vội vàng, hoà lẫn với máu tươi đọng lại trên mi mắt của cậu, chảy xuống khuôn miệng khô cằn của cậu để cậu nếm được một mùi vị tanh tanh.

Trông đôi mắt vô hồn của Lại Vĩ Thanh nhìn lên một khoảng trời mây mù trùng trùng lớp lớp, đen tối đến nỗi không có một thứ ánh sáng nào có thể xuyên qua được chúng.

Chiếc hộp nhạc trên tay vẫn được cậu giữ rất chặt, nhưng do tác động mạnh nên nắp hộp bị bung ra.

Trời mưa lớn đến khiến cho cành cây bị xao động, đánh rơi cả một trái quả trúng vào nút bấm của hộp nhạc, bắt đầu vang lên những tiếng nhạc du dương trong biển trời mịt mù.

Tiếng nhạc rất nhẹ, rất êm, khiến cho tâm trí cậu đung đưa về với những quá khứ đẹp nhất, bầu trời đêm bỗng hoá thành trần nhà ấm, cành lá rậm rạp dưới thân trở thành một chiếc giường rất mềm.

Khi ấy là khi cậu còn có mẹ.

“Hửm? Hình như mình có nghe thấy tiếng nhạc thì phải? Ở kia à?... Oái!!! Cháu, cháu bé ơi! Này, cháu ơi?!”

Bỗng có tiếng người kinh hãi khi phát hiện ra cậu với cơ thể be bét máu đang nằm sõng soài ở dưới vực, bên cạnh là một chiếc hộp nhạc đang phát bài.

Lại Vĩ Thanh chậm rãi cử động mắt nhìn về bóng người xa lạ ấy.

Nhưng chẳng hiểu sao, thân hình mà cậu chưa từng nhìn thấy lần nào, giọng nói cũng là lần đầu tiên nghe thấy, cậu lại nhìn ra chân dung của Hạ Nhan Thư ở trên người này.

Giọt nước mắt ứa đọng trong lòng bất chợt trào ra như suối.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức vì cơ thể kiệt quệ, Lại Vĩ Thanh cất giọng lần cuối nhè nhẹ với tư cách là “Lại Vĩ Thanh“.

“Mẹ...”

...

“Ừm... Hê hê! Chào cháu. Cháu ổn chứ?”

Lại Vĩ Thanh chớp chớp mắt nhìn lên trần nhà trắng của một gian phòng trong bệnh viện, khẽ xoay đầu nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh đang chăm chú nhìn cậu.

Người này khá trẻ, chắc tầm 25 tuổi, qua phong cách ăn mặc cũng có thể nhận ra cô gái ấy là một điển hình của “sinh viên nghèo“.

Thấy Lại Vĩ Thanh cứ nhìn mình đăm đăm, người phụ nữ ấy mới thót tim, vội giới thiệu.

“Chào cháu! Cô tên là Liễu Huệ Di. Là người đã phát hiện và đưa cháu đến bệnh viện. Cũng đã được hơn tháng rồi cháu mới tỉnh dậy đó.” Hic! Lẽ ra phải là chị em chứ? Lại lỡ miệng rồi!

Liễu Huệ Di nói xong thì lồm cồm cúi người xuống nhặt lại chiếc điện thoại đánh rơi ở dưới sàn do cậu đột nhiên bật người dậy khiến cho cô suýt nữa thì đột quỵ mà đánh rơi.

Nhìn cậu không có quá nhiều phản ứng gì trên khuôn mặt cả, bây giờ Liễu Huệ Di mới dám nói tiếp vấn đề ở trong lòng.

“Lúc đưa cháu đến đây, vì không biết tên cháu là gì nên cô đã để đại là “Bạch Thi Tịnh” trong sổ bệnh án. Nếu, nếu gia đình cháu có đến tìm thì bảo họ hợp tác với cô một chút nhé?”

Cô gái ấy nói như thế cũng là điều dễ hiểu thôi.

Nhìn qua về dáng vóc, khuôn mặt và cả bộ trang phục mà cậu đang mặc cũng có thể nhận ra Lại Vĩ Thanh là con của một gia đình không hề tầm thường.

Mà người giàu ấy, thì lại vô cùng coi trọng danh dự. Nếu không may va phải một gia đình khó tính thì nhất định sẽ làm ầm lên cho coi, bảo rằng tên con của họ sao lại do một đứa nghèo lên nghèo xuống như cô bịa ra.

Lại Vĩ Thanh nhìn lên ánh mắt cầu khẩn của Liễu Huệ Di, miệng mấp máy.

“Bạch Thi Tịnh... là tên cháu sao?... Cháu... tên thật là gì?”

“... Hả?!”

Đây cũng chính là thời điểm bắt nguồn cho cái tên Bạch Thi Tịnh.

Vì cậu bị mất trí nhớ, lại chẳng có ai thông báo tìm trẻ mất tích nên Liễu Huệ Di đã nhận cậu về làm con nuôi.

Tất nhiên chuyện cậu bị mất trí nhớ chỉ là nói dối.

Mẹ của Liễu Huệ Di là ngoại cậu hiện giờ vừa thương cậu, lại tức cho ai đã bỏ rơi đứa cháu đáng yêu của bà.

Những năm sau cũng không có ai đến tìm cậu, nhưng lúc ấy cho đến bây giờ, Lại Vĩ Thanh đều nghĩ: Thật tốt.

Cậu sẽ không bao giờ phải trở về cái nơi âm u ấy nữa.

Nơi đây không cho cậu được đệm êm, giường ấm, món ăn tầm trung không xa hoa bắt mắt, nhưng cậu được hưởng một hơi ấm gia đình với tình yêu của ngoại và mẹ Liễu - thứ mà cậu đã thiếu thốn rất nhiều.

Mẹ đã cho cậu một gia đình đúng nghĩa, không những vậy, ở nhà trước đó còn có thêm một người em gái là Bạch Thường Hi. Con bé mới chỉ 1 tuổi, đang trong quá trình học đi học nói.

Bố của cô hay còn gọi là chồng của Liễu Huệ Di thì nghe đồn đang ở nước ngoài làm việc. Nhưng cậu biết chắc rằng đó chỉ là một lời tự lừa dối chính mình của bà.

Bao lâu qua cậu chưa từng nhìn thấy ông ta trở về hay gửi tiền cho gia đình cậu.

Có lẽ người này cũng chẳng phải hạng tốt gì. Cớ sao Liễu Huệ Di vẫn mãi chờ đợi người ấy trong mòn mỏi cơ chứ?

Ông ta có gì tốt đáng để bà đánh đổi cả thanh xuân để chờ trong vật vã đau đớn?

Lại Vĩ Thanh chạm nhẹ vào má của Bạch Thường Hi, chỉ thấy con bé mở miệng cười hồn nhiên, còn đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy đầu ngón tay của cậu.

“Tịn Tịn!”

Lại Vĩ Thanh bất giác mỉm cười. Răng chưa đủ mà còn đòi nói, xem ngọng hết âm rồi kìa.

Hoá ra đây là cảm giác khi được làm anh. Lúc còn ở Lại gia, cậu cũng có một người em gái khác tên là Lại Vi Vi, nhưng dưới sự đay nghiến của Đường Mộng Nha nên cậu chưa từng được đến gần cô bé ấy lần nào cả.

Lâu sau nữa, là Bánh Bao ra đời. Cả căn nhà cũng vì những tiếng cười của trẻ con mà trở nên sinh động hơn.

Cậu hiểu ra đây chính là sự hạnh phúc mà ông trời đã cho cậu thêm một cơ hội nữa để được hưởng thụ. Vậy nên...

“Lại Vĩ Thanh đã chết từ vụ đâm xe khi ấy rồi, giờ tôi chỉ là Bạch Thi Tịnh mà thôi. Tôi đã có một gia đình mới.” Và tôi sẽ bảo vệ họ dù có phải đánh đổi cả mạng sống.

Lại Khải Nhân im lặng, những giọt lệ đắng cứ âm thầm tuôn rơi.

Ông hối hận rồi. Ông hối hận vì khi ấy đã bỏ mặc cậu. Ông hối hận vì khi ấy cậu đã biệt tích nhưng nghe lời của Đường Mộng Nha mà không tìm kiếm cậu, tin cậu đã chết rồi.

Cậu có biết không, khi mà cậu biến mất, không ngày nào là ông không thoát ra được khỏi sự giày vò tội lỗi.

Ông biết là bây giờ dù có nói gì thì Bạch Thi Tịnh mãi mãi sẽ không coi ông là một người bố nữa.

Ông là một người bố thất bại từ khi bị chính đứa con của mình chối bỏ, phản bội lại cả người vợ quá cố của mình.

Nhìn cậu đang có được một hạnh phúc mới, ông cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống của cậu.

Lại Khải Nhân tạm biệt cậu rồi rời khỏi nhà thờ.

Lúc này chỉ còn lại một mình Bạch Thi Tịnh.

Cậu thở dài, nhìn về phía chỗ ông từng ngồi có một chiếc thẻ và khuy áo đen dành cho khách VIP của Vũ trường và Khách sạn Dionusos mà nhặt lên.

Cậu có được nó rồi.

“Phù...” Bạch Thi Tịnh trượt dài trên hàng ghế.

Về nhà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.