Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 71: Chương 71: Mang về anh người yêu cao 1m90




Bạch Thi Tịnh ho lên sặc sụa, phải bám tạm vào tường mới có thể giữ nổi thăng bằng.

“Mẹ… khụ khụ! Mẹ à, con mẹ không có chuyện ấy đâu. Bọn con chỉ là bạn bè thôi. Khụ khụ!”

Liễu Huệ Di bên ngoài thì gật đầu coi như tạm hiểu, nhưng bên trong thì đang thầm nghĩ: Lũ trẻ ngày nay chẳng biết cái gì là thật lòng cả.

Thấy Bạch Thi Tịnh xắn tay áo lên định vào bếp, Liễu Huệ Di đã đá cậu ra luôn bên ngoài, nói rằng nếu không muốn nổ nhà thì ngoan ngoãn ra bên ngoài xem ti vi.

Bạch Thi Tịnh cảm thấy thật không công bằng. Cậu nấu ăn thì dở tệ thật đấy, nhưng đâu đến nỗi nổ nhà được?

”Chẹp chẹp! Đàn ông mà không biết nấu ăn thì đến nữa lấy vợ kiểu gì?”

Bạch Thường Hi cười ha hả, cướp lấy điều khiển trên tay của Bạch Thi Tịnh mở phim tình cảm Hàn Quốc ra xem.

”À không. Đấy chỉ là ước mơ hồi tiểu học của anh thôi. Cái gì mà lớn lên sẽ lấy vợ chân dài mông bự, thế mà bây giờ mang hẳn về cho mẹ một anh người yêu cao 1m90.”

“Mày im đi.” Bạch Thi Tịnh hừ một tiếng, giật lại cái điều khiển ti vi từ tay cô mở lại kênh bóng đá.

“Rén sao chị? Bộ em nói sai sao?” Bạch Thường Hi chọt chọt vào đầu cậu, nét hồn nhiên phóng khoáng của một cô gái trẻ mới học cấp 3 không thể bù lại nổi với cái tính tình thích cà khịa người khác.

Bạch Thi Tịnh cười gằn.

Rén là rén sao được? Để xem trong đợt nghỉ hè năm nay của nhóc, cậu sẽ bê nguyên cả một chồng đề giải đưa cho Bạch Thường Hi để làm.

Học xong năm học vẫn là phải ôn luyện lại kiến thức, phải không?

Cậu là vì muốn tốt cho em gái. Không có tí thù hằn gì đâu. Thề.

Đến chính cả Bạch Thi Tịnh cũng phải tự đổ chính mình bởi vì sự chu đáo của một người anh tận tâm với em gái mình.

Với cả chuyện Mạn Châu Sa Hoàng và cậu là người yêu, Bạch Thi Tịnh nghĩ không có khả năng.

Yêu thì chỉ mình cậu có, sao kết nổi thành một mối quan hệ được?

Thật nực cười.

(Ở đây, Bạch Thi Tịnh vẫn nghĩ là mình yêu đơn phương. Đối với bé, Mạn Châu Sa Hoàng chẳng khác nào là bạch nguyệt quang trong lòng bé cả.

Tiếp xúc thể xác thì còn được, nhưng chạm đến tình yêu là không bao giờ.

Haiz, bé ơi, khi nào bé mới tỉnh ngộ đây?

Mạn Châu Sa Hoàng chờ bé đến sốt ruột luôn rồi kìa ><)

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Thi Tịnh bị đánh thức bởi các tiếng rầm rập ở bên ngoài.

Cậu ngáp ngủ, mới chỉ là 6 giờ 20 phút sáng thôi mà, sao bên ngoài đã ồn ào đến như vậy?

“Chết con rồi! Chết con rồi! Chết con rồi!!!”

Bạch Thường Hi chạy như bị ma đuổi xuống dưới tầng, luống cuống đeo giày rồi vội vàng mở khoá cửa chính.

“Mày làm gì mà như kiểu chạy show vậy? Sao đi học sớm thế? 6 giờ 30 đến trường cũng đã muộn đâu?” Bạch Thi Tịnh gãi đầu cằn nhằn.

Chỉ thấy Bạch Thường Hi liếc xéo cậu một cái rồi hét lên.

“Hôm nay đến phiên em trực nhật lớp buổi sáng!”

“Ờ, vậy chết mày rồi con.”

Bạch Thường Hi biết nói lại với Bạch Thi Tịnh chỉ tổ á khẩu nên gấp gáp lấy xe đạp lao tới trường luôn, không lòng vòng dây dưa với người anh trai mà Bạch Thường Hi coi là đáng ghét nhất trên đời.

Nhìn cô rời đi, cậu chỉ thở dài một cái rồi vòng vào nhà bếp, lấy bánh mì gối phết bơ rồi cho vào miệng ăn.

Liễu Huệ Di là người chuẩn bị bữa sáng, bà lấy thêm cho cậu một cốc sữa bò và một vài quả táo, cam để ăn cùng.

Dù cho Bạch Thi Tịnh có trưởng thành đến đâu thì trong mắt bà cậu cũng chỉ như một đứa trẻ.

Ba bữa đều là do bà và Bạch Thường Hi chuẩn bị, vì biết mình không biết nấu ăn nên rất phiền tới người khác, Bạch Thi Tịnh ăn rất ngoan và ngăn nắp, và chưa lần nào để thừa thức ăn. Y như một đứa bé.

Bà có cảm giác nếu không có bà, hay Bạch Thường Hi, hay Bánh Bao, cậu sẽ không thể một mình sống được vậy.

Hai bên má rung rinh, hàng lông mi mềm mại óng ánh vệt nắng mai khi cậu đang ăn.

Bất cứ ai nhìn thấy cậu như này đều chỉ muốn cưng chiều, ôm vào lòng rồi bắt về nhà để nuôi.

Chỉ mỗi tội, cậu có vẻ khá khép kín với người khác nên thành ra chẳng có bao nhiêu người quen.

Với ngoại hình này của cậu, chắc chắn sẽ được rất nhiều người chú ý.

Giá như cậu cởi mở hơn một chút thì đã có thêm thật nhiều bạn bè. Chỉ tại bây giờ cậu không hề để tâm tới những thứ đó mà phải kiếm tiền để trang trải cuộc sống. Phân nửa lí do cũng là vì bà.

Liễu Huệ Di thở dài, cảm thấy áy náy vô cùng đối với Bạch Thi Tịnh.

Cậu thấy bà như vậy thì chỉ nghiêng đầu tò mò, chợt nhớ ra gì đó.

“Hôm nay đến lịch khám của mẹ đúng không? Để con chở mẹ đến bệnh viện.”

“A, không cần đâu.” Liễu Huệ Di lắc tay, cảm thấy không cần phiền đến cậu: “Mẹ bắt taxi đi là được rồi. Con cứ đến công ti đi. Cả Bánh Bao mẹ cũng sẽ gửi ở nhà hàng xóm hộ cho.”

Bạch Thi Tịnh thấy bà từ chối thì cũng chỉ gật đầu, cậu không muốn gượng ép người khác.

Ăn sáng xong, trước khi rời khỏi nhà, cậu nhắc bà đi đường cẩn thận rồi phóng xe máy đến công ti.

Dựng xe trong lán dành cho nhân viên, Bạch Thi Tịnh thấy bác bảo vệ già thường ngày vẫn trông coi ở đây thì lên tiếng chào hỏi.

Đột nhiên bác bảo vệ ấy giật người như bị sốc, cuống cuồng cúi đầu rồi chạy đi mất.

“???” Bạch Thi Tịnh nhìn dáng chạy hớt hải của ông thì không khỏi khó hiểu.

Nhìn mặt cậu lúc bấy giờ chẳng khác nào meme anh da đen chấm hỏi.

Bình thường ông ấy sẽ cười lại với cậu, nhưng sao bây giờ lại thành ra bộ dạng ấy?

Bạch Thi Tịnh trong vô thức sờ sờ lên mặt mình. Bộ mặt cậu có dính gì à? Có đâu?

Cậu gác lại việc này, nhanh chóng bước vào để làm việc.

Từ sảnh công ti cho tới văn phòng, cậu đi đâu cũng bị người ta nhìn ngó bằng ánh mắt dò xét.

Cảm giác thực chẳng thoải mái chút nào.

Bạch Thi Tịnh không biết đã đưa tay lên gãi cổ không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.