Bạch Thi Tịnh đã ngồi hẳn vào bàn làm việc, vậy mà những ánh nhìn hằn học vẫn chĩa về phía cậu.
Từ sáng cho đến giờ giải lao, không biết đã có bao nhiêu người ngó nghiêng tới cậu rồi.
Người trong phòng thì khỏi nói, nhưng đây là những người thuộc ban khác cũng đi qua đi lại trước cửa phòng để nhìn cậu.
Cái tên trưởng phòng Thẩm suốt ngày gây chuyện với cậu, nay chỉ cần nhìn thấy Bạch Thi Tịnh nhìn mình thì liền rụt cổ im bặt không dám ho he.
Nếu nhìn kĩ thì tên đó còn đang đổ mồ hôi lã chã, con ngươi ánh lên vẻ sợ hãi tột độ.
Kể cả chị Lý, người mỗi sáng đều đến để bắt chuyện với cậu cũng luôn cố gắng để tạo khoảng cách với cậu.
Những lời bàn tán và chỉ trỏ cứ nhiễu loạn bên hai cánh tai.
Phiền phức quá thể. Họ đang làm cái trò gì vậy?
Bạch Thi Tịnh ngứa ngáy trong lòng, muốn được ngay bây giờ thoả mãn sự tò mò trong người.
Chịu đựng đến giờ giải lao, Bạch Thi Tịnh dứt khoát bước ra khỏi phòng làm việc, mà việc này thực sự rất hiếm.
Cả gian phòng đang im lặng, ngay khi cậu rời đi thì túm năm tụm bảy để rì rầm.
Bọn họ tò mò không biết Bạch Thi Tịnh đi đâu, làm gì. Liệu không biết tin đồn ấy có đúng hay không?
Lúc này chị Lý đang đứng ở hành lang công ti chờ cà phê.
Bỗng có ai đó đập ở bên vai chị khiến cho chị giật mình hoảng sợ, nhưng khi quay lại thì chẳng có ai.
Chị Lý ngẩn người, vừa nãy là cái gì th…
“Em chào chị.”
“Oái!”
Chị Lý kinh hãi mà bước hụt về phía sau, cả người nghiêng ngả như sắp ngã, may mà có Bạch Thi Tịnh kéo tay chị lại.
Nhưng khi thấy cậu cầm lên tay mình, chị Lý còn khiếp đản hơn cả ban nãy.
Thần hồn kinh động đến lời nói ra cũng lắp ba lắp bắp.
“Á! Xin xin xin xin xin xin lỗi! Chị chị chị chị không cố ý đâu! A! Em thả thả tay chị ra. Chị có việc có việc gấp. Tạm, tạm biệt!”
Bạch Thi tịnh chờ chị nói nửa ngày, rất hoang mang bởi thái độ sợ hãi này.
“Khoan đã! Chị Lý! Em có làm gì chị đâu?”
“Không… Không! Em không làm gì cả! Chị xin lỗi!”
“Chị… Sao hôm nay chị lạ thế? Cả mọi người cũng vậy. Có chuyện gì xảy ra sao?”
Chị Lý bây giờ mới thôi vùng vẫy khỏi tay cậu, chị ngỡ ngàng nhìn Bạch Thi Tịnh.
“Em không biết gì sao? Cái tin đồn đó… Ách!”
Thấy chị vội vã bịt miệng lại, giọng điệu lại úp úp mở mở, Bạch Thi Tịnh khó chịu chết đi được.
“Tin đồn gì? Có phải vì nó mà mọi người cư xử rất lại với em không?”
“Em không biết thật sao?” Chị Lý mở to mắt không thể tin được.
“Biết rồi thì em còn hỏi chị để làm gì?” Bạch Thi Tịnh mất kiên nhẫn.
Lại là cái tin vịt gì đây? Nếu nó là một lời đồn ác ý thì Bạch Thi Tịnh sẽ không hề ngần ngại mà đi tìm kẻ chủ mưu mà dần cho hắn đến gà ấy chó sủa, nhập viện dưỡng thương.
Chị Lý thấy thái độ gấp gáp của cậu như vậy thì cũng hơi mềm lòng. Chị ngó quanh tứ phía, xác định là không có ai thì mới ghé vào tai cậu thì thầm.
“Ở công ti… Không, ở cả mạng xã hội hiện nay đang rộ lên một tin tức là cậu với tổng giám đốc của Mạn thị là tình nhân của nhau đấy. Thậm trí còn có tin đồn rằng cậu Bạch tìm đủ mọi thủ đoạn để được Mạn tổng cưng sủng. Cũng vì cậu mà cuộc hôn nhân trước đó của ngài mới tan vỡ. Đây này.”
Xong chị mở một trang tin tức dơ ra trước mặt của Bạch Thi Tịnh, trên đó ngoài những dòng tít gây giật gân thì còn có cả ảnh chụp anh bế cậu từ xe vào đến sảnh của một tờ chung cư cấp cấp, chính xác thì đây là nơi có căn hộ riêng của anh ta.
Chị Lý vừa nói vừa liếc trộm nhìn Bạch Thi Tịnh, thấy biểu cảm của cậu sửng sốt như nghe phải một loại tin vu khống, chị mới dám nuốt nước bọt.
“Ha ha, đây toàn là tin nhảm thôi phải không? Đúng rồi, cậu Bạch nghiêng trang thế này, ai mà lại chơi ác…”
“Không, họ nói sự thật đấy.”
“…” Chị Lý tắc họng, hoàn toàn chìm vào dự nghiền ngẫm.
Bạch Thi Tịnh cắn răng, tay vuốt lên những lọn tóc mái đang sà xuống sát mặt gây ngứa ngáy, ánh mắt mập mờ một sự u ám.
Lũ nhà báo này thật không thể coi thường được. Chúng bu quanh những người nổi tiếng y như ruồi bám mật ong vậy.
Làm sao đây?
Còn nữa, Mạn Châu Sa Hoàng đây rồi? Bình thường anh ta sẽ ngay lập tức cho gỡ xuống những bài báo kiểu này cơ mà?
Bạch Thi Tịnh chậc lên một tiếng.
Gặp chuyện sao?