Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 25: Chương 25: Màu mắt đỏ




Anh nhìn cậu trầm ngâm suy nghĩ, con ngươi màu hổ phách cùng với đôi mắt sáng màu nâu nhàn nhạt của cậu cùng một lúc đối diện với nhau.

Cuối cùng, Mạn Châu Sa Hoàng khẽ mỉm cười, anh đứng dậy, đi đến bên một ngăn tủ đựng những loại giấy tờ và đồ vật quan trọng, lấy từ trong đấy một tờ giấy nhuộm màu vàng óng ánh tựa như ráp vàng.

Quay lại đưa nó cho Bạch Thi Tịnh.

Cậu nhận lấy nó, trầm trồ bởi chất liệu để làm ra loại giấy này quả nhiên không tầm thường, các mép giấy được cắt nhãn nhụi, mặt giấy khá mịn, hơi sần một chút, cảm giác viết rất êm tay.

“Cái gì đây?”

“Giấy để viết bản hợp đồng.”

“Hả?”

Bạch Thi Tịnh ngây người nhìn Mạn Châu Sa Hoàng.

Thấy vẻ mặt cậu ngơ ngác, anh bật cười.

“Em thật sự không chuẩn bị gì sao?”

“Ơ… Không phải… Mà thì cũng đúng. Vậy là anh đồng ý sao?”

“Tại sao không?” Mạn Châu Sa Hoàng vuốt mái tóc dài chấm đến mắt của cậu: “Tôi đang thích em mà?”

Bạch Thi Tịnh gật đầu, lảng tránh cái xoa đầu của anh.

Mạn Châu Sa Hoàng kéo ghế cho cậu ngồi, đưa cho cậu mượn một chiếc bút máy được mạ vàng ở phần nắp và thân bút mà khi Bạch Thi Tịnh cầm vào thấy nặng nề của bàn tay.

Dù hơi nhục khi không chuẩn bị gì trước, lại còn là bản viết tay. Nhưng Bạch Thi Tịnh vẫn rất tự hào với nét chữ của mình.

Một kiểu chữ dù không phải là quá đẹp, nhưng nhìn vào người ta sẽ có cảm giác rất vừa mắt, hiếm khi gạch xoá hay có lỗi sai. Là nét chữ cẩn thận và chỉnh chu, đáng tin tưởng, ngược bản với chủ nhân cẩu thả và có phần ranh mãnh của nó.

Mạn Châu Sa Hoàng nhìn cậu cắm cúi viết, lại nhớ đến biểu cảm nghiêng đầu mà nở một nụ cười mà mị của cậu vừa nãy, thấy cậu thật là một con người có một thế giới sắc thái gương mặt phong phú nha.

Vì đã thống kê hết tất cả những gì cần viết trong đầu, Bạch Thi Tịnh chẳng mấy chốc đã ghi xong, cậu vươn người đưa bản hợp đồng tạm thời cho Mạn Châu Sa Hoàng.

Xem xét lại anh có thỏa đáng hay từ chối nội dung nào sẽ sửa lại vào bản hợp đồng chính thức (và sẽ viết máy hẳn hoi nha).

Mạn Châu Sa Hoàng chỉ nhìn liếc qua đã lấy bút kí tên mình vào.

Bạch Thi Tịnh bất ngờ.

“Anh không kiểm tra nội dung của nó sao?”

“Không cần.” Anh đưa lại hợp đồng cho Bạch Thi Tịnh: “Tôi tin em.”

Một câu nói thốt ra từ anh khiến tâm trạng của Bạch Thi Tịnh bất ngờ trùng xuống.

Là áy náy, hay tội lỗi, hay vui mừng?

Tin cậu? Tại sao anh ta có thể thản nhiên như vậy được?

Bạch Thi Tịnh nâng ánh mắt mình nhìn anh. Một ánh mắt khiến cho ánh mắt Mạn Châu Sa Hoàng phải tò mò bởi vì sự trống rỗng của nó bên trong.

Bình thường anh nhìn vào cũng sẽ thấy đôi mắt cậu có màu nâu. Nhưng trong một vài hoàn cảnh đặc biệt, từ một màu nâu nhẹ nhàng sẽ trở nên sắc sảo, lạnh lẽo phản phất một màu đỏ tươi, tựa như là máu.

Đây là một đột biến gen về mắt, rất hiếm, hiếm hơn cả đôi mắt màu hổ phách của anh.

Bất cứ ai mà bị ánh mắt màu đỏ ấy quét qua cũng sẽ bất giác mà hứng chịu những luồng khí lạnh phả vào cổ gáy. Điều này đặc biệt đến nỗi bất cứ ai đã từng được nhìn thấy màu mắt này của cậu đều ví cậu như là một vị sứ giả của thần chết.

Đã từng có thời gian người ta không còn nhìn thấy ánh mắt này của cậu nữa, nhưng kể từ khi cậu nhận ra cảm xúc của mình nó nhạt nhẽo như thế nào, màu mắt ấy đã quay trở lại.

Phải chăng đấy mới chính là bản chất của cậu?

Dáng vẻ ôn như và hiền hoà hồi cấp 3 của cậu cũng chỉ là một lời đồn. Cậu bây giờ là một kẻ thiểu năng về cảm xúc.

/Tôi tin em/

Tin cậu sao? Đừng nói vậy. Anh sẽ phải hối hận đấy.

Con người cậu không đáng tin tưởng như anh đã từng chứng kiến đâu.

Cậu là một kẻ vì hận mà có thể làm được những trò đê tiện.

Nếu nhớ không nhầm, thì năm đó cậu khoảng 13 tuổi thì phải.

Lúc đấy ở bên nhà hàng xóm đối diện có nuôi chó.

Trong một lần đi học về, cậu thấy mẹ và người hàng xóm ấy đang nói chuyện với nhau trong phòng khách.

Cậu cũng chẳng quan tâm cho lắm, quăng đại cái cặp sách lên phòng rồi thong dong ra ngoài chơi đá bóng.

Bất chợt có một tiếng hét khiến cho tất cả mọi người, kể cả những đứa trẻ mải chơi như cậu cũng phải ngoảnh lại.

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Cứu em với anh ơi!!!”

“Thanh Hi!!!”

Cậu lúc ấy hoảng hốt nhìn em mình đang bị một con chó đuổi theo, chính xác là con chó của người hàng xóm.

Nó há to mồm, cắn đến rách cả da chân của Bạch Thường Hi.

Mọi người lớn vội vàng đuổi con chó ấy ra, cả mẹ và người hàng xóm ấy cũng chạy ra ngoài.

Thấy chó của mình đã làm ra một chuyện kinh khủng, bị mẹ cậu chất vấn, bà ta không những không nhận lỗi, mà còn dồn hết tất cả mọi tội lỗi lên đầu Bạch Thường Hi.

“Ôi giời! Ai bảo con bé trêu chó nhà tôi? Nó cắn để cho chừa đấy!”

Nghe đến đây, mẹ đã tức giận đến như thế nào, cả cậu cũng nghe thấy được.

Nhìn Bạch Thường Hi ôm chặt lấy thân mình, mếu máo bảo rằng con chó đấy tự dưng xông ra nhưng bà ta gạt phắt đi, xoa đầu dắt con chó về nhà.

Lúc đấy, một đứa trẻ chỉ có 13 tuổi, đầu óc còn đơn giản, chưa vướng bận gì về những huyện tiêu cực ngoài đời sống như cậu bỗng cảm thấy lồng ngực mình có một cái gì đó rất ngột ngạt và khó chịu, hai nắm tay của cậu siết lại thành quyền.

Ánh mắt cậu đăm đăm nhìn người hàng xóm và con chó đó lững thững rời đi như không có chuyện gì.

Bất chợt Bạch Thường Hi nãy giờ còn khóc lớn đã nín bặt lại trong lòng, sợ hãi kéo áo cậu.

“Anh ơi… Mắt anh… có màu đỏ kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.