Hibicus mở to hai mắt, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa cho thần trí bay sạch, chỉ xót lại phần xác thịt với cơ miệng ú a ú ớ.
Mạn Châu Sa Hoàng nhanh chóng kéo vạt áo của Bạch Thi Tịnh xuống như không muốn ai ngoài mình nhìn được nước da người của cậu, không có vẻ gì là ngạc nhiên hay ngượng ngùng, tay vẫn đè vai Bạch Thi Tịnh xuống, cau mày nhìn Hibicus.
“Tôi nhiều lần bảo cậu nên chọn thời điểm để mở cửa.”
“Ơ… V, vâng! Lần sau tôi sẽ chú ý.” Hibicus gấp gáp chỉnh đốn lại cơ mặt của mình, để tạm tập giấy trên tay lên chiếc bàn nhỏ gần đấy.1
Bạch Thi Tịnh nhìn anh, vẻ mặt dù vẫn hơi phiếm hồng do dư cảm ban nãy, nhưng cũng chẳng có vẻ gì đó là xấu hổ, nhìn anh một cái rồi xoay đầu cọ cọ vào tay Mạn Châu Sa Hoàng tỏ vẻ tiếc nuối.
Hibicus: “…” Hai người này rất có tướng phu thê đấy!1
Bị người ngoài bắt gặp cảnh ân ân ái ái, vậy mà chẳng có phản ứng gì.
Thật cmn bái phục! Hai người này chắc hẳn đã tu luyện nghìn năm để chế ngự được dây thần kinh cảm xúc rồi!
Thấy Hibicus cứ nhìn chằm chằm vào hai người, Mạn Châu Sa Hoàng mất kiên nhẫn nói.
“Từ bao giờ cậu có thể quên đi hết tất cả các phép tắc như vậy?”
“Ơ… ơ… Tôi… Tôi xin lỗi.” (Mình có gõ cửa rồi mà?)
Hibicus lùi chân ra đằng sau, trước khi lấy tay đóng cửa lại, anh nói thêm một câu bổ sung.
“Vừa nãy tôi thực sự không nhìn thấy hai người đang làm gì đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền. Mọi người cứ tiếp tục.”
Xong Hibicus quay đầu ra đi không ngoảnh lại, hai giọt nước mắt nam nhi chảy dài trên hai má.
Cuộc đời này không mang lẻ loi chữ “ngược”, mà là “ngược cẩu“.
Sống qua 30 cái nồi bánh chưng mà hai bên vai vẫn chưa có ai dựa vào.1
Đây là đang tra tấn anh sao?
Cuộc sống thật là tàn khốc.
Không sao, mắt không thấy thì tim không đau. Nhưng mắt lỡ thấy rồi thì phải làm sao?
Hibicus lấy điện thoại ra từ trong túi áo, nhắn tin đặt lịch khám cơ tim.
Mạn Châu Sa Hoàng nóng lòng chờ Hibicus rời khỏi, không nhẫn nhịn thêm được nữa muốn cúi xuống hôn cậu, nhất thời bị cậu lấy tay chặn lại.
“Dừng nào.” Bạch Thi Tịnh giãy ra khỏi vòng tay khoá chặt của Mạn Châu Sa Hoàng, cậu nhẹ nhàng hôn lên cằm anh, tựa má vào cổ anh.
“Đây là nơi làm việc, không hợp để làm ổ tình ái. Hẵng nên kiếm hôm khác thích hợp hơn.”
Mạn Châu Sa Hoàng không hài lòng, hai bên tay vẫn giữ cậu không rời.
“Có phải là do Hibicus vừa nãy trông thấy khiến em ngượng ngùng?”
Bạch Thi Tịnh nghe xong bật cười thành tiếng.
Cái tên này mới nãy còn chú tâm dồn sức vào công việc, vậy mà giờ đây đã đổi mặt muốn dây dưa với cậu sao?
“Không! Quay trở lại với việc chính nào.”
Bạch Thi Tịnh đẩy vai anh khiến anh ngả người ra sau, ngồi lại trên ghế xoay, còn mình thì chỉnh lại trang phục gọn gàng, ngồi trên bàn làm việc, một chân kê lên vành ghế, chân còn lại bắt chéo lên trên, tay chống cằm.
Khuôn mặt nở một nụ cười tà mị, cậu đưa ánh mắt như muốn mê hoặc Mạn Châu Sa Hoàng.
“Tôi tới đây để trả đồ, không phải để cùng anh làm mấy loại chuyện công khai như thế này.”
Đôi mi mắt cậu hơi khép hờ xuống, nhưng tâm nhãn cầu như có mị lực xoáy thẳng vào trí óc người đối diện.
“Muốn làm t*nh với tôi? Thật tình cờ, tôi cũng thích cơ thể của anh đấy. Hai chúng ta thỏa mãn cho nhau. Thấy thế nào? Không tồi đấy chứ?”
“Đây là một loại hình thức trao đổi?” Mạn Châu Sa Hoàng kê đầu lên chân cậu, vân vê mảnh gấu quần.
“Gần đúng. Nhưng cũng sai.” Bạch Thi Tịnh mỉm cười, vươn một ngón tay thon dài vờn nghịch mi mắt như hàng cánh bướm mượt mà của anh.
“Đây là một bản hợp đồng tình nhân. Tôi và anh, mỗi người sẽ cùng chiều chuộng và thỏa mãn cho đối phương. Đương nhiên đi theo đó sẽ có những điều lệ và nội dung. Nhưng, điều đặc biệt ở đây là bản hợp đồng chỉ bị hủy bỏ khi cả hai bên đồng ý muốn phá dỡ.”
“Thấy thế nào, ngài tổng giám đốc?”
Mạn Châu Sa Hoàng ngước mắt lên nhìn cậu, khoé môi cong lên một đường ngây hoặc.
“Nếu tôi đồng ý thì sao? Không đồng ý thì sao?”
“Nếu anh đồng ý, bản hợp đồng sẽ phát huy tác dụng và cả hai ta sẽ là người tình của nhau. Còn ngược lại…” Bạch Thi Tịnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mạn Châu Sa Hoàng.
“Anh sẽ mất tôi.”