“Mới gặp hôm qua?” Bạch Thi Tịnh khó hiểu nhìn Mạn Châu Sa Hoàng.
Cái gì mà mới gặp hôm qua? Anh ta bị ảo à? Rõ ràng đã nhận ra cậu từ trước, vậy mà vẫn giả vờ như không quen sao?
“Mạn tổng, tôi muốn anh nói chuyện nghiêm túc.”
“Tôi vẫn rất nghiêm túc, đặc biệt là với em.”
Mạn Châu Sa Hoàng dừng hẳn công việc lại, anh dựa lưng vào ghế, đưa ánh mắt nhìn Bạch Thi Tịnh.
Cậu tặc lưỡi.
Thật cạn ngôn với anh ta mà.
Hẳn rằng anh ta đã biết cậu nhận ra lời nói dối ấy, vậy mà vẫn một mực từ chối sao?
Đây là muốn cậu hùa theo anh?
Được lắm! Đã thế cậu sẽ cùng anh ta chơi tới bến. Sau đó sẽ dằn mặt anh ta, đạp đổ cái điệu cười kiêu ngạo ấy.
“Vậy thì tôi cũng hết quen anh rồi! Cứ coi tôi chưa nói gì đi!”
Cậu bước tới chỗ anh, kéo ghế anh ra rồi chễm chệ ngồi lên đùi anh, lấy hai tay bóp cổ anh kéo sát lại gần mình.
“Anh không quen tôi? Vậy thì để tôi giới thiệu đây.”
“Tên tôi là Bạch Thi Tịnh, một thằng ngốc đã yêu đơn phương anh hồi cấp 3, đến khi lên cuối năm đại học, thứ tình cảm ấy cùng với tương lai tôi đều bị anh đạp đổ dưới chân. Anh nhớ ra chưa?”
Thấy biểu cảm của Mạn Châu Sa Hoàng thoáng chốc ngạc nhiên, trong lòng Bạch Thi Tịnh càng dâng lên một cảm giác ngán ngẩm.
Anh đang định mở miệng nói gì đó, thì Bạch Thi Tịnh đã chặn miệng anh lại.
Học theo nụ hôn ngày hôm đó của anh, cậu cắn mút hai bên đầu môi, cậy răng luồm lưỡi vào.
Bốn cánh môi dây dưa với nhau, cho nhau thưởng thức những vị ngọt của sắc tình.
Đôi mắt màu hổ phách của anh ánh lên những tia mơ hồ, đắm chìm nhìn con người bên dưới.
Từ khi nào em ấy có thể học được những hành động hư hỏng này vậy?
Mới đầu anh còn để cho cậu thực hiện, nhưng về sau anh càng lấn áp tới khiến cho cậu trở tay không kịp.
“Ưm... ư... Khó, khó thở...!”
Bạch Thi Tịnh nhăn mặt lại, lấy tay đập đập lên vai của Mạn Châu Sa Hoàng.
Nhưng những lực tác động yếu ớt ấy không những làm cho Mạn Châu Sa Hoàng thêm hứng thú hơn, mà anh còn mạnh bạo đè cậu lên bàn làm việc, ngấu nghiến hai cánh môi non mềm của cậu đến khi cả hai sắp ngột thở mới chịu thả ra.
Bạch Thi Tịnh thở hổn hển nhìn lên Mạn Châu Sa Hoàng.
“Mạn tổng, anh là một tên khốn nạn...”
“Đúng vậy, tôi rất khốn nạn.” Anh hôn lên cổ tay của Bạch Thi Tịnh, hai bên da mặt cũng phản phất lên một màu hồng đỏ mất tự nhiên: “Nhưng là một tên khốn nạn của riêng em.”
Ánh mắt của Mạn Châu Sa Hoàng như muốn thiêu đốt lấy Bạch Thi Tịnh, nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng lên, anh là đang vô cùng ham muốn cậu.
Bạch Thi Tịnh dù chẳng hiểu lắm về câu nói vừa nãy của anh nhưng đầu óc cậu cũng chẳng để tâm tới nó được.
Đôi bàn tay của cái tên cơ hội này vuốt ngược từ eo cậu lên tới hai núm anh đào đỏ mọng, nhẹ nhàng lấy tay day day nó.
Bạch Thi Tịnh bị động, không tự chủ được mà phát ra những âm thanh ngọt ngấy.
Không được! Cậu âm thanh chết tiệt này cậu không thể phát ra được!
Thấy cậu nghiến chặt răng chịu đựng cơn khoái cảm của mình, Mạn Châu Sa Hoàng đẩy thắt eo vào mông của Bạch Thi Tịnh, cưỡng ép cậu phải phát ra những âm thanh rên rỉ nỉ non.
“Ha a...!”
Hai bên má nhuộm màu hồng ngượng nghịu, Bạch Thi Tịnh thẹn quá hóa giận, lấy hai tay véo má Mạn Châu Sa Hoàng kéo rất mạnh.
“Á! Au anh! Au anh!” (Á! Đau anh! Đau anh!)1
Mạn Châu Sa Hoàng ôm lấy hai bên má sưng vù của mình, giận dỗi.
“Anh! Cái đồ...!”
Bạch Thi Tịnh cắn môi đến chảy cả máu.
Tại sao anh ta dù không trực tiếp cho cái đó vào cậu, vậy mà cậu vẫn vặn ra được cái tiếng kêu gây đau tai như vậy cơ chứ?!
Chắc chắn cậu bị anh ta bỏ thuốc rồi!
Mạn Châu Sa Hoàng sau khi chỉnh đốn lại biểu cảm của mình, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu mặc cho cậu đang không chịu hợp tác.
“Yên nào.” Anh chau mày.
“Không!” Cậu từ chối thẳng thừng.
Anh ức chế, khóe môi cong lên một nụ cười nham hiểm khiến cho cậu bất giác mà sợ hãi.
Mạn Châu Sa Hoàng bóp lấy cặp đùi của cậu ép nó mở ra, trong khi đó thân trên của anh thì cọ cọ vào bụng cậu, hàm răng trắng gặm lên nơi đầu nhũ hoa mẫn cảm.
Aisssss! Mọi chuyện sao có thể diễn biến như này được! Đây đâu phải mục đích cậu đến đây...
Cộc cộc cộc!
“Mạn tổng, tôi cầm lên bản kế hoạch và những giấy tờ cần ngài kí trong ngày hôm nay.”
Hibicus nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt anh hiện tại chính là cảnh tượng hùng vĩ của hai người con trai trong phòng.1