Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 89: Chương 89: Tặng cho em




Mạn Châu Sa Hoàng bước ra khoảng khoang xe, nắm tay Bạch Thi Tịnh giúp cậu bước ra ngoài.

Có vài cặp đôi cũng đang ở chỗ họ đang đứng, há hốc nhìn hành động ga lăng của Mạn Châu Sa Hoàng rồi ngậm ngùi nhìn lại bản thân mình.

Không! Bọn họ còn không xứng để được so sánh với anh!

Mạn Châu Sa Hoàng nắm tay, sóng vai cùng Bạch Thi Tịnh bước vào khu chợ đêm.

Với chiều cao và ngoại hình nổi bật của mình, trong dòng người qua lại rất đông, một vài cô gái đi ngang qua Mạn Châu Sa Hoàng không khỏi vui sướng mà cười khúc khích.

Thậm chí họ còn đang cố chen lên để được nhìn ngắm rõ ràng dung nhan của anh.

Bạch Thi Tịnh chứng kiến tất cả, cảm thấy mình tự dưng trở thành một bình giấm chua di động, đi ghen với tất cả những ai khác ngoài mình nhìn vào Mạn Châu Sa Hoàng.

Trong chợ đêm rất đa dạng với nhiều gian hàng và cách trang trí truyền thống mang cả giác gần gũi, quen thuộc mà không kém phần cổ kính.

Vì sắp đến những ngày Tết nên trong những gian nhà cổ bày bán cả đèn lồng, nhang lễ và đôi câu đối đỏ.

Bán cả quần áo, đồ trang sức và một khoảng lớn sâu bên trong là là những gian hàng ẩm thực.

Lối đi được treo những đường dây điện nhấp nháy đủ loại màu và những tấm biển hiệu neon sặc sỡ, phủ sắc sắng lên những gương mặt tươi sáng ý cười và đậm đà sinh khí.

Bạch Thi Tịnh cầm tay dắt Mạn Châu Sa Hoàng đi tham quan xung quanh, ghé vào một quầy hàng lưu niệm hoặc chơi mấy trò chơi quen thuộc đặc trưng trong hội chợ như vớt cá, bắn gấu bông hay ném phi tiêu lấy quà.

Lúc vào cửa hàng chế tác rất nổi tiếng trong phố, Mạn Châu Sa Hoàng được người bán đôn đả chào đón, giới thiệu cho những món đồ rất xịn xò do chính cửa hàng của họ tạo ra.

Nhìn sắc mặt dường như có vẻ anh chẳng quan tâm lắm, nhưng khi nhìn thấy Bạch Thi Tịnh đang nhìn chàm chằm vào một mô hình toà nhà lớn nhất trong thành phố L - chính xác là tập đoàn Mạn thị - được đặt trong một chiếc hộp lớn trong suốt thì sinh ra hiếu kì, lân la hỏi.

“Em thấy nó đẹp không?”

“Cũng bình thường thôi.” Bạch Thi Tịnh nhạt giọng nói tỏ vẻ không mấy quan tâm, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt ở trên mô hình.

Toà mô hình này được làm từ gỗ đàn hương, bên trong còn có động cơ làm di chuyển những mô hình xe cộ và con người đang đi trên mặt đường bên cạnh toà nhà, còn có đèn bên trong làm sáng lên những ô cửa kính.

Nhìn nó rất tuyệt.

Chiếc mô hình này được chủ hàng nói là mua gỗ đặt riêng từ Nga, là hàng rất chất lượng, bình thường chẳng có mấy ai có được.

Chỉ là, bảng giá của nó không mấy mát mặt lắm.

Mạn Châu Sa Hoàng hiểu được suy nghĩ của cậu, cầm lấy cái hộp nhấc ra khỏi kệ đồ.

“Chủ hàng, đóng gói cái này cho tôi.”

“Ơ? Nhưng đây...” Bạch Thi Tịnh ngạc nhiên.

“Vâng vâng! Quý khách chỉ càn đợi một chút thôi! Chúng tôi làm ngay đây ạ!” Chủ hàng nói như reo lên vui mừng, giọng điệu cứ như bắt được vàng không bằng.

Bấy lâu nay đây là tác phẩm do ông ta dày công và dành cho rất nhiều tình cảm, ông rất vui khi món đồ do chính tay ông làm ra có được một vị chủ nhân xứng đáng.

Chiếc mô hình được bọc trong giấy gói hàng màu đen, được cột định vị vằng một dải ruy băng màu trắng đưa tận tay cho Mạn Châu Sa Hoàng.

Anh thanh toán nó rồi đặt vào tay của Bạch Thi Tịnh.

“Tặng cho em.”

Bạch Thi Tịnh nhận lấy hộp quà, nhìn anh cảm kích.

“Cảm... ơn.”

Cậu ra khỏi gian hàng, Mạn Châu Sa Hoàng đi theo sau cậu.

Chợt đôi mắt anh va phải một đôi nhẫn bạc ở bên trong tủ kính, đường kính vừa đủ cho tay anh và cậu.

“... Tôi muốn mua thêm cái này.”

Bạch Thi Tịnh đi trước không thấy Mạn Châu Sa Hoàng đâu thì quay lại gọi anh, thấy anh cất một cái gì đó vào trong túi áo thì hỏi.

“Anh mua thêm gì à?”

“Không có gì đâu.” Mạn Châu Sa Hoàng mỉm cười.

Bạch Thi Tịnh cũng chẳng hỏi thêm gì nhiều, đưa tay ra để cho anh nắm lấy.

Hai người đi chơi ở gian bày ra những con gấu bông ở trên kệ, nếu muốn có con nào thì lấy súng nhựa bắn nút bần để bắn vào con đó.

Bạch Thi Tịnh nhắm thẳng vào một con thú nhồi bông hình con mèo màu xám, nhưng có bắn đến hết lượt cũng chẳng trúng.

Cậu nản hẳn ra mặt.

Mạn Châu Sa Hoàng thấy vậy thì trả tiền để họ nạp đạn súng cho anh, nhưng chỉ với một phát đạn duy nhất đã làm con mèo đó đổ luôn xuống kệ.

Bạch Thi Tịnh: “...”

Chủ gian hàng và những người đang chơi khác: “!!!” Há đến không khép được miệng.

Anh chỉ bắn đúng một lần, còn phần lại hào phóng đưa cho người bên cạnh khỏi phải trả tiền.

Lấy mỗi con mèo bông để đưa cho Bạch Thi Tịnh.

Thật trùng hợp ở một gian hàng cách đó không xa là Đức Hải và chị Lý cũng đi chơi chợ đêm giống họ.

Thấy cứ có tiếng cười cười và chỉ trỏ của đám đông nên chị Lý hiếu kì đưa mắt xem thử, rất kinh ngạc khi thấy Bạch Thi Tịnh đang đứng cạnh một anh chàng đẹp trai ngời ngời cách đó chỉ một vào bước chân.

“A! Tiểu Tịnh kìa! Tiểu...!”

Đức Hải cũng thấy, cậu ta định chạy đến khoác vai Bạch Thi Tịnh nhưng đã bị chị Lý tóm cổ trốn vào một gian hàng quán.

Bạch Thi Tịnh cảm nhận được có ai đó gọi tên mình nên quay ra sau, nhưng không thấy gì nên nghĩ chắc là do mình tự tưởng tượng.

“Đồ ngốc này! Anh đang làm gì thế hả?! Tính làm phiền họ đang hẹn hò với nhau sao?!” Chị Lý tức giận nhéo má của Đức Hải.

“Ơ... Xin, xin lỗi Tiểu Nhi. Anh không để ý...” Đức Hải đau điếng xoa xoa bên má, rơm rớm nước mắt vì bị mắng. (tên đầy đủ của chị Lý là Lý Lam Nhi)

Nhưng bất chợt cả hai đều khựng lại, bốn mắt nhìn nhau, não bộ như đã nhớ ra gì đó rất quan trọng.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||

Người yêu của Bạch Thi Tịnh? Là...?

Cả hai người thót kinh.

Mạn Châu Sa Hoàng?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.