Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!

Chương 90: Chương 90: Thánh địa tình yêu




Thấy Bạch Thi Tịnh đang nắm tay Mạn Châu Sa Hoàng rời đi, Chị Lý vội vàng kéo Đức Hải bám theo sau.

Thực ra bọn họ không có ý định theo dõi đâu, nhưng tính tò mò đã vượt lên tất cả những suy nghĩ, làm chủ luôn hành động của bọn họ.

Bạch Thi Tịnh đi đâu, hai người họ bước chân theo đến đó.

Khi cậu và anh dừng lại ở trung tâm quảng trường, nơi có một bờ hồ vô cùng đẹp mắt, chị Lý và Đức Hải lủi người trốn vào một bụi cây gần đó.

“Bình thường anh có đi qua hờ hồ này vài lần, chỉ không ngờ vào ban đêm nó lại đẹp như thế này.”

Mạn Châu Sa Hoàng lấy điện thoại mở camera, chụp cảnh hồ mặt nước lung linh do phản chiếc ánh đèn và sao sáng, có những ngọn sóng vỗ về nhè nhẹ như đưa võng ru ngủ.

Bức ảnh này nó còn đẹp hơn nữa khi trung tâm là cậu.

Trong màn đêm huyền ảo, được phủ sáng bởi ánh trăng và nhấp nhoáng bóng đèn neon, đôi mắt cậu như trở nên rực rỡ lấn át cả ánh đèn, lấp lánh dịu dành như bầu trời mùa xuân.

Những sợi tóc mai bay theo hướng gió, lất phất chấm điểm trên vầng trán thanh tao.

Mạn Châu Sa Hoàng thoả mãn với thu hoạch của mình, cài đặt để làm ảnh nền điện thoại.

Bạch Thi Tịnh muốn xem anh đang chụp gì nhưng Mạn Châu Sa Hoàng chỉ giấu đi, bảo đây là bí mật nên đành bĩu môi bỏ qua.

Trong khi Mạn Châu Sa Hoàng đang thưởng thức nốt những cảnh đẹp khác vào ban đêm, thì Bạch Thi Tịnh bên cạnh anh cứ ngó mắt nhìn xung quanh, cảm thấy có gì đó quái quái.

Sao nãy giờ cứ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào cậu nhỉ?

Không chỉ có vậy, cậu có để ý từ nãy đến giờ sao quanh bờ hồ này lại có nhiều cặp đôi đến như vậy?

Bọn họ nắm tay nhau và làm những hành động ân ái.

Chỉ có một vài thì Bạch Thi Tịnh cũng chẳng để ý, nhưng đây thì lại có rất nhiều.

Gì vậy nhỉ? Lẽ nào đây là một địa điểm đặc biệt sao?

“...”

Ôi thôi, vậy thì đúng mẹ nó rồi!

Bờ hồ này... Nếu cậu nhớ không nhầm thì có một lần Bạch Thường Hi có kể cho cậu đây chính là thánh địa của tình yêu.

Rằng con hồ này ngày trước từng là chứng nhân cho tình yêu của hàng tử loài người và tiên nữ cung trăng, mang ý nghĩa về một tình yêu vượt ra khỏi ranh giới.

Đây cũng chính là nơi ngắm trăng đẹp nhất trong thành phố và được nhiều người chọn để làm nơi cầu hôn người mình yêu.

Thảo nào...

“Ách chì!”

“Tiểu Hi, mày có sao không?”

“Không. Hình như có ai vừa nhắc đến tao thì phải.”

Bạch Thường Hi xoa xoa mũi, cảm thấy lạnh hết cả người.

Hôm nay có một vài đứa trong lớp rủ cô đi liên hoan tại chợ đêm.

Liên hoan gì chứ? Cô biết thừa ở quảng trường thành phố có một con hồ dành riêng cho các cặp tình nhân, mấy đứa con gái rủ nhau đến đây vì muốn được ngắm trăng cùng người trong lòng chứ gì?

Xí, cô biết thừa.

Bạch Thường Hi chẳng mặn mà gì đến hồ với chả trăng, tính hướng thẳng về phía khu ẩm thực nhưng đã bị kéo lại bắt đi theo lớp ra bờ hồ.

Cô bất đắc dĩ đi theo, để kệ cho bọn họ rủ rê tụi con trai còn cô thì nhân thời cơ bỏ trốn.

Trong khi đang tìm đường quay lại chợ đêm thì Bạch Thường Hi vô tình bắt gặp thấy hai bóng người đang trốn đằng sau một bụi cây.

Cô tò mò đến gần hơn nữa thì bất ngờ phát hiện một trong số đó là Đức Hải - bạn thân của anh trai cô.

Nhìn theo hướng mắt họ thì thấy... Bạch Thi Tịnh và Mạn Châu Sa Hoàng???

Bạch Thường Hi: “...” Đã hiểu ra vấn đề.

Cô len lén bước tới gần họ, nhỏ giọng nói.

“Này, anh Hải. Anh của em phát hiện chúng ta mà lại nhìn trộm ảnh chắc sẽ sốc lắm đấy.”

“Kìa! Làm sao mà phát hiện đ...”

Đức Hải quay sang nhìn Bạch Thường Hi, đang tính phản bác thì mồm mắt mải to, nhìn cô chẳng khác nào thấy ma.

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”

“Oái!”

Đức Hải giật người lên hét lớn, chị Lý và cả Bạch Thường Hi thót kinh vòng tay đè lại anh ta xuống đất. Một người bịt miệng một người thì giữ chân tay không cho cử động.

Bạch Thi Tịnh và Mạn Châu Sa Hoàng nghe thấy tiếng hét thì liền quay lại, nhưng không thấy ai nên lại thôi.

Sau khi đã chắc chắn mình chưa bị bại lộ, Bạch Thường Hi, chị Lý mới dám thở ra hổn hển, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực như muốn xổ thẳng ra ngoài.

Hai người con gái chẳng hẹn mà nhìn nhau, bốn cánh tay mỗi người thi nhau xả tức nhéo lên người Đức Hải.

Đức Hải đau để phát khóc: “... Au.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.