Người Tình Không Đúng Lúc

Chương 4: Chương 4: Chương 4: (1)




Thẩm Uất Lam nhìn bóng dáng của Vu Bồi Vũ cuộn lên tay áo, cẩn thận rửa sạch tay ở bồn rửa chén, bật lò nướng của cô lên, đặt sườn nướng vào trong lò mà trong lòng đột nhiên nảy sinh một tình cảm ấm áp.

Cô thích Vu Bồi Vũ, rất thích, rất rất thích.

Cô thích nếp nhăn nhàn nhạt bên cạnh môi anh lúc anh cười, cũng như cặp mắt đen dài nheo lại thoát ra phong thái tự tin. Cô thích anh lo lắng cho cô, thích anh đối xử với người làm thân thiết, càng thích anh những lúc nghiêm túc làm việc.

Cô kính trọng anh, thích anh, lệ thuộc vào anh. Có lẽ… cô cũng hi vọng nơi anh?

Có lúc, cô nhìn Vu Bồi Vũ, trong lòng lại xuất hiện một sự hi vọng đơn thuần giữa nam và nữ mà cô không nên có. Khi bọn họ ở chung một chỗ thì trái tim của cô xôn xao mờ ảo.

Con người phải tham lam tới cở nào? Đối với một người đàn ông giúp đỡ cô một cách vô điều kiện như vậy mà cô lại mơ ước khát vọng tình yêu của anh?

Cho dù chỗ dựa căn bản của phần tình cảm này là vì ân tình của Vu Bồi Vũ đối với cô, cô cũng không nên đặt hi vọng lên những thứ không thuộc về mình.

Thân thế của cô long đong, là một cô bé mồ coi thiếu nợ Vu Bồi Vũ một khoản tiền lớn, trước khi trả hết nợ cho Vu Bồi Vũ, cô không có tư cách nói chuyện tình cảm, lại càng không có tư cách mong chờ tình yêu của anh.

Huống chi cô không quên được, vì tính cách trời sinh nhiệt tình yêu thương giúp đỡ người khác mà Vu Bồi Vũ mới ra tay giúp đỡ cô một cách không do dự, giống như lúc trước anh đã từng ra tay giúp đỡ Liên Gia Lỵ vậy. Cô không nên có ý tưởng không an phận, níu chặt lấy anh như vậy.

Thẩm Uất Lam chuẩn bị bày lên bàn hai phần chén dĩa và dao nĩa, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi lại cất đi phần chén dĩa thứ hai…Vu Bồi Vũ lo lắng cô không chịu ăn cơm, thật sự muốn nấu cơm cho cô ăn thôi. Anh không hề nói tới chuẩn bị thêm một phần nữa, ở lại ăn dùng cơm với cô.

Vu Bồi Vũ tốt với cô thật đơn thuần, đơn thuần tới mức không có chút ý tứ tình cảm nam nữ gì… Thẩm Uất Lam buồn bã thu hồi ánh mắt đa tình lưu luyến, lại có chút giằng co sau lưng Vu Bồi Vũ. Cô đi vào phòng ngủ, cầm một túi giấy dai ra, vỗ nhẹ nhẹ lên vai Vu Bồi Vũ.

"Ông chủ, cái này cho anh." Thẩm Uất Lam vật phẩm trong tay đưa cho anh.

"Đây là cái gì?" Vu Bồi Vũ xoay người lại, vẫn như cũ, ánh mắt tràn đầy ý cười ấm áp

“Cho anh thì anh mở ra xem đi.” Thẩm Uất Lam cười lại với anh.

Vu Bồi Vũ buồn bực nhìn Thẩm Uất Lam, sau đó mở miệng túi giấy dai ra, nghiêng đầu nhìn vào trong, rồi đổ hết đồ vật bên trong ra gác bếp trống trơn không dùng ở bên cạnh…

Đó là sổ tiết kiệm, con dấu, còn có thẻ ATM của Thẩm Uất Lam.

Anh híp mắt lại một cách nguy hiểm, nhướng mắt lên, nhìn Thẩm Uất Lam, chờ cô giải thích lý do vì sao cô lại đưa cho anh mấy thứ này.

Mặc dù giữa anh và Thẩm Uất Lam, ngoài quan hệ ông chủ và nhân viên ra, còn có quan hệ chủ nợ và người đi vay. Nhưng chuyện anh đối tốt với cô không phải bởi vì quan hệ tiền bạc này, càng không phải bởi vì lý do lo sợ cô xù nợ bỏ trốn.

Anh cũng không hi vọng lúc nào Thẩm Uất Lam cũng khắc ghi khoản tiền này ở trong lòng, càng không hi vọng cô giao những đồ riêng tư như số tiết kiệm và con dấu cho anh.

Thẩm Uất Lam không thể không thừa nhận, lúc Vu Bồi Vũ cố ý ra vẻ ta đây là ông chủ của nhà hàng nổi tiếng thì thật có khí thế của ông chủ. Hơn nữa, giống như bây giờ, bộ dạng híp mắt nhìn người, thật sự uy nghiêm khiến người ta không lạnh mà run.

Nhưng cô không sợ anh. So với người khác, cô hiểu anh rất mềm lòng.

“Em mới mở một tài khoản tiết kiệm mới, về sau hàng tháng sẽ gởi tiền lương không xài hết vào đây. Em nghĩ, nếu như không gửi từ từ, nói không chừng một ngày nào đó em bị sét đánh, tiêu hết tiền mất tiêu. Hơn nữa, ông chủ à, cũng có lúc anh sẽ cần điều động tài chính, nhất định sẽ cần dùng đến.” Thẩm Uất Lam mỉm cười lễ phép, giọng nói khéo léo dịu dàng.

“Muốn nói chuyện trả tiền thì lấy tiền mặt đưa cho tôi, hoặc là chuyển thẳng vào tài khoản của tôi, không cần đưa mấy thứ này cho tôi.” Vu Bồi Vũ gom lại sổ tiết kiệm và con dấu của cô, bỏ lại trong túi giấy dai, trả lại cho cô.

Thẩm Uất Lam lui về phía sau hai bước, hai tay đặt ở trước ngực, nhất định không chịu cầm lấy, mở miệng oán trách Vu Bồi Vũ…

“Ông chủ, anh nghĩ rằng tôi thích như vậy sao? Nếu không phải mỗi lần nói muốn trả tiền cho anh, anh đều kiếm cớ chuồn đi, tôi cần gì phải mở một tài khoản mới?” Chi nhánh nước tương AI không muốn bỏ hàng, quản lý nhà hàng chi nhánh kia tìm anh, cái gì truyền thông muốn tới thăm dò… đủ loại lý do kỳ quái, toàn là đợi đến lúc cô muốn trả tiền thì mới xuất hiện.

". . . . . ." Vu Bồi Vũ lúng túng sờ lỗ mũi một cái. Trì hoãn được một năm, rốt cuộc rồi cũng bị Thẩm Uất Lam phát hiện.

Anh chỉ là lo lắng, lo lắng cô vì phải trả tiền mà nhịn ăn nhịn mặc. Thật sự có lúc cần dùng mà ngay cả nửa xu cũng không chịu lấy ra. Anh đã trải qua đói khổ, biết không có tiền sẽ khổ sở cở nào, đăc biệt là loại tính tình có khổ cũng không than thở như Thẩm Uất Lam. Cuối cùng anh nhịn không được đành phải chăm sóc cô nhiều hơn nữa.

“Cầm lấy đi!” Thẩm Uất Lam ấn túi giấy dai lên ngực của anh: “Anh Bồi Vũ, anh đối với em rất tốt, em thật cảm kích, thật đó!”

". . . . . ." Vẻ mặt Vu Bồi Vũ trông rất phức tạp, nhìn Thẩm Uất Lam. Mỗi lần cô muốn ngăn cản anh không được quan tâm tới cô nữa, cô luôn kêu anh “anh Bồi Vũ” một cách rất thân mật.

Anh như một thằng bé bảy tuổi, theo đuổi một Thẩm Uất Lam đã trưởng thành, thông thạo hết những kỹ xảo làm nũng, biết làm thế nào khiến anh không thể từ chối.

Thôi! Anh đầu hàng!

“Ít nhất cầm lại cái này đi!” Vu Bồi Vũ lấy thẻ ATM ra, nửa bắt buộc nhét vào tay của cô. “Tôi sẽ giữ sổ tiết kiệm và con dấu, em giữ thẻ ATM, lúc cần tiền thì có thể rút.”

“Em…” Thẩm Uất Lam đang muốn từ chối thì lò nướng bên cạnh ‘đinh’ một tiếng.

“Được rồi, cứ quyết định vậy đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân, đi ra ngoài ngồi chờ ăn.” Vu Bồi Vũ đeo bao tay cách nhiệt vào, kéo tay cầm cửa của lò nướng ra, khoát tay đuổi cô vào phòng ăn.

Thẩm Uất Lam cầm thẻ ATM, cảm giác thật sự dở khóc dở cười.

Có lẽ cô là con nợ muốn trả nợ nhất khắp thế gian này, mà Vu Bồi Vũ là chủ nợ không muốn thu nợ nhất. Vu Bồi Vũ cho vay tiền rất hào phòng, cô trả tiền mà còn phải năn nỉ…

“Tôi đi về đây. Em ăn xong thì nghỉ ngơi sớm. Đừng thức quá trễ.” Vu Bồi Vũ mang thức ăn đến trước mặt cô, nhướng mắt nói với cô.

“Em biết rồi, cám ơn! Anh cũng thế. Ông chủ, nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon!” Quả nhiên, lần nào bỏ đi anh cũng vội vàng như thế. Ngay cả cơ hội muốn chuẩn bị thêm một phần chén dĩa cho anh cũng không có…

Thẩm Uất Lam đứng dậy, muốn tiễn Vu Bồi Vũ ra cửa thì bị anh ngăn lại.

“Tôi tự đi là được rồi. Đây là nhà của tôi, không lẽ tôi không biết đường sao? Em ăn trước đi, để nguội ăn không ngon. Hẹn gặp lại.” Vu Bồi Vũ cười nói, xoay người đi về phía cửa trước.

“Anh Bồi Vũ?” Đột nhiên Thẩm Uất Lam đứng dậy, động tác bất thình lình khiến chân ghế cà lên sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra âm thanh sắc bén.

“Sao thế?” Vu Bồi Vũ hoang mang quay đầu nhìn cô.

Thẩm Uất Lam và anh bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, ngập ngừng nửa chừng, rốt cuộc mới từ từ mở miệng: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh một chút, ngày mai liên hoan nhân viên anh có tới không?”

Thật ra thì cô cũng không biết mình gọi Vu Bồi Vũ lại để làm gì? Có lẽ đơn giản là cô không muốn anh bỏ đi?

“Đương nhiên. Tôi sẽ đến, nhưng trễ một chút.” Vu Bồi Vũ nhìn chằm chằm cô đang rũ mắt xuống, trong lúc chợt cảm thấy buồn cười. Cô gọi anh lại chỉ vì muốn hỏi anh có tham dự liên hoan nhân viên ngày mai không à?

“Đương nhiên tôi sẽ tới. Đó là liên hoan do tôi tổ chức, thật vất vả lắm mới an bày được nửa ngày nghỉ cho tất cả chi nhánh, ông chủ không tới thì ra thể thống gì?” L êQuɣĐ©Ω Vu Bồi Vũ dừng lại một chút. “Hơn nữa, nhà hàng kia là tôi chọn, có trời mới biết tôi thật muốn tới đó để các loại rau hoang dã và tắm suối nóng. Ngày mai em cũng phải đi, có biết không? Nhà hàng rau dại trên núi, không ăn sẽ hối hận đó!”

Thẩm Uất Lam nghe vậy bật cười. Chủ nghĩa mỹ thực của Vu Bồi Vũ đúng là ngàn năm không đổi, khó trách món ăn ở ChezVous luôn ngon như vậy.

“Dạ. Ngày mai gặp, ông chủ!”

“Ngày mai gặp.” Vu Bồi Vũ đóng cửa chính lại, hình như suy nghĩ điều đó, bước chân dừng lại, lấy sổ tiết kiệm Thẩm Uất Lam đưa cho anh ra, lật tới trang có chữ số mới nhất ——

55 vạn.

Chỉ mới một năm, cô có thể tiết kiệm được 55 vạn? Tính một tháng tiền lương 5 vạn đồng, chi phí sinh hoạt mỗi tháng của cô chưa tới một vạn? Thêm vào tiền thưỡng mỗi quý, cô đều gởi vào đây.

Bên trong sổ tiết kiệm còn có một tờ giấy được cô gắp lại, trên đó là mật mã sổ tiết kiệm và thẻ ATM. Mật mã là ngày cô và anh lập ra ước định năm đó…

Dạy người làm sao không thương cô đây? Cô đây là vô dục vô cầu, thấy đủ mà biết tạ ơn… Theo như đà này, có lẽ cô không cần tám năm thì có thể thanh toán hết nợ nần cho anh?

Vu Bồi Vũ nhìn cánh cửa kia, phảng phất mùi thơm của sườn nướng truyền đến từ sau tấm ván, trên môi hiện ra rõ ràng nụ cười vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.

Có đôi khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng và ánh mắt sáng chói của Thẩm Uất Lam, anh có một luồng xúc cảm muốn chạm tới cô; muốn vén sợi tóc đang rơi xuống trán cô; hay là muốn vuốt khẽ lên gương mặt cô; hay là muốn cho cô một vòng ôm ấm áp.

Anh không biết phần tình cảm xáo động này là bắt nguồn tự sự thương hại đối với cô? Đồng cảm? Hay là tình yêu càng ngày càng gia tăng? Anh không rõ ràng lắm, anh chỉ muốn chăm sóc cô, duy trì giới hạn chừng mực giữa ông chủ và nhân viên, giữa nam và nữ , không kỳ vọng bất cứ điều gì khác, thế thôi!

Chỉnh đốn lại tinh thần đang xáo trộn, trong mê cung của đêm dài, Vu Bồi Vũ cất bước, đạp lên ánh trăng rời đi.

Đầu tháng Tư, khí hậu mùa xuân ấm áp dễ chịu, cây cối đâm chồi, hoa Đỗ Quyên Mãn Thành nở rộ.

Hết giờ cơm trưa và trà chiều, ChezVous treo lên bản công bố nghỉ lễ hiếm có. Một nhóm nhân viên chậm rãi lái xe về hướng núi Dương Minh cách ChezVous không xa. Trong một nhà hàng suối nước nóng nào đó, một năm hai lần, tất cả nhân viên của các chi nhánh tập hợp lại tiến hành liên hoan long trọng.

Mười bàn tiệc trong phòng bao riêng, thừa dịp đồ ăn còn chưa mang lên, đồng nghiệp cùng nhau chào hỏi xã giao. Có người thì cầm vé đi tắm suối nước nóng, có người thì đã tắm xong, đang chờ dùng cơm trong phòng bao, có người tán gẫu, có người đã ăn chút đỉnh, bắt đầu uống rượu, cũng có người đang chọn bài hát, cầm micro ca hát trên sấn khấu.

“Hát đi! Hát đi!” Tiếng tranh cãi ầm ĩ vang lên khiến Thẩm Uất Lam đã uống chút rượu cảm thấy thật vui vẻ.

Cô hùa theo mọi người reo hò, vây quanh một cặp đôi đang hợp ca bản tình ca, không nghĩ rằng sau khi cặp này hợp ca xong thì đẩy ngọn lửa vui vẻ lan tràn đến người cô, nhét micro vào tay cô (*** ta chém…). Cô bị cả đám đồng nghiệp đánh trống reo hò bắt cô lên đài hợp ca.

Được thôi! Hợp ca thì hợp ca, cô làm gì sợ hợp ca. Nghe nói đối tượng hợp ca với cô là một vị đầu bếp có tình ý với cô.

Thẩm Uất Lam tiếp nhận micro một cách vui vẻ, đi lên sân khấu.

Từ bên ngoài đi vào, Vu Bồi Vũ có thể nghe được tiếng ồn ào trong phòng và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ——

Thẩm Uất Lam đã thay ra bộ đồng phục làm việc, hiếm khi thấy cô mặc áo đầm liền thân và giày cao gót. Mái tóc quăn dài xinh đẹp vẫn còn mang chút ẩm ướt của nước suối, mềm mại dính bên má. Gò má ửng hồng hơn so với thường ngày làm Vu Bồi Vũ suy đoán cô đã uống rượu. Mà cô thì đang cầm micro, bị vị đầu bếp họ Phương vừa mới nhận chức ba tháng trước kia cầm tay, vui vẻ đắm đuối đưa tình cùng cô hát tình ca.

Trong mắt Vu Bồi Vũ lóe lên cảm xúc mất hứng mà ngay cả anh cũng không phát hiện.

“Tôi đã bỏ lỡ cái gì rồi?” Anh ngồi xuống bên cạnh Liên Gia Lỵ, hỏi. Đây là chỗ bàn của các vị nhân viên cao cấp, đương nhiên sẽ có chỗ của anh.

“À! Ông chủ, hôm nay anh mặc âu phục?” Trước tiên, Liên Gia Lỵ trêu chọc Vu Bồi Vũ một năm khó có được vài lần mặc âu phục một chút, sau đó mới trả lời câu hỏi của anh. “Không bỏ lỡ tiết mục nào cả, thức ăn còn chưa mang ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.