Người Tình Không Đúng Lúc

Chương 5: Chương 5: Chương 4: (2)




Vu Bồi Vũ nheo mắt lại, nhìn lên sân khấu một cách âm u.

“Đây là chuyện gì?” Anh chỉ chỉ lên sân khấu, rồi lại chỉ chỉ tay của mình.

Động tác chỉ trỏ ngắn ngủi này lại rõ ràng biểu thị ý nghĩa của nó ——

Ca hát thì ca hát, tại sao người đàn ông kia lại cầm tay Thẩm Uất Lam vậy?

“Cái gì chuyện gì chứ? Là tìm bạn đời đấy!” Liên Gia Lỵ cười ha hả, đẩy đẩy khuỷu tay của Vu Bồi Vũ đang cau mày vì câu nói của cô.

Tìm bạn đời? Xem ra Vu Bồi Vũ đang rất khó chịu.

Liên Gia Lỵ cầm một nắm hạt dưa trên bàn lên, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu vai của Vu Bồi Vũ.

“Đừng lo lắng, nhân duyên của Uất Lam tốt lắm, biết ứng phó với loại tình huống này. Cô ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng vì cô ấy mà buồn bực. Anh thật sự nghĩ rằng anh là người giám hộ của cô ấy à? Chịu hết nổi…” Liên Gia Lỵ cầm phiếu tắm suối nóng đặt trước mặt Vu Bồi Vũ, đẩy đẩy anh. “Được rồi, đừng để mình mới ba mươi hai tuổi đầu mà như ông cụ đến thời kỳ mãn kinh vậy. Tiện thể thay luôn quần áo trên người đi! Anh có mang quần áo tới đây không? Không phải anh ghét nhất mặc âu phục à?”

Vu Bồi Vũ nhìn nhìn vé tắm suối nóng, rồi lại nhìn lên sân khấu khiến anh không thoải mái, đưa tay kéo lõng caravat làm anh khó thở, đẩy ghế ra, đứng dậy, lững thững đi về phía suối nước nóng.

Càng không muốn nhìn thấy thì sẽ càng dễ bắt gặp. Đại khái đây là một định luật không biết tên nào đó.

Khi Bồi Vũ thay xong âu phục, ngâm xong suối nước nóng, đi ra từ phòng suối nóng riêng, chuẩn bị trở lại phòng bao dùng cơm thì nghe được giọng nói của Thẩm Uất Lam trong một căn phòng nào đó trên hành lang yên tĩnh. Giọng nói du dương nhẹ nhàng truyền đến từ một phòng bao để trống, không người sử dụng…

“Cám ơn anh, nhưng hiện giờ tôi thật sự chưa từng suy nghĩ đến chuyện này.”

Bước chân của Vu Bồi Vũ hơi ngừng lại. Đây chính là giọng nói của Thẩm Uất Lam. Cô ở bên phòng bao không người làm gì? Lại đang nói chuyện với ai thế? Là vị đầu bếp mới vừa hợp ca với cô sao?

Không nhịn được lòng hiếu kỳ thúc giục, Vu Bồi Vũ đến gần, nhìn vào khe cửa chưa bị khép lại hoàn toàn. Quả nhiên anh nhìn thấy Thẩm Uất Lam và vị đầu bếp họ Phương kia đang ở trong phòng bao, không biết đang thảo luận chuyện gì.

Vu Bồi Vũ nghe không rõ đầu bếp họ Phương đang quay lưng về phía anh nói cái gì, chỉ thấy vẻ mặt dường như có chút khó xử nhưng không nặng nề quá mức của Thẩm Uất Lam.

“Ừ, bây giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ làm việc để kiếm tiền mà thôi. Chuyện tình cảm sau này mới tính… Dĩ nhiên, đương nhiên vẫn có thể làm bạn mà. Mọi người đều là đồng nghiệp tốt, bạn tốt thôi!” Thẩm Uất Lam nhẹ nhàng nói, trong giọng nói còn có ý cười nhàn nhạt.

Bộ dạng nói chuyện kiểu này đoán chừng phải là nam thổ lộ với nữ, bị nữ từ chối, phải không?

Vu Bồi Vũ không hiểu vì sao trong lòng lại có loại cảm giác như vừa trút được gánh nặng vậy! Nhưng hành vi nghe lén người khác nói chuyện thật sự là trái với nguyên tắc xử sự hàng ngày của anh. Trong lòng anh có chút cảm giác có tội, cất bước muốn bỏ đi. Đi chưa được vài bước thì vị đầu bếp họ Phương kia đã đuổi theo kịp anh.

“Ông chủ, anh đã đến rồi!” Đầu bếp họ Phương và Vu Bồi Vũ nói chuyện vài câu, lấy lý do tắm suối nóng rồi bỏ đi trước.

Đầu bếp đi rồi, còn Thẩm Uất Lam đâu? Vu Bồi Vũ quay đầu nhìn quanh. Tại sao cô còn chưa ra? ₰lê₰qu ý₰Đ©ɳ₰ Có phải cô còn đang ở trong phòng bao không? Anh xoay người quay trở lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Uất Lam đang thả hồn một mình trong phòng bao u ám, không có ai, ngây ngốc ngồi im, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Uất Lam?” Anh đi đến trước mặt gọi cô.

“Ông chủ?” Nhìn thấy bóng dáng của Vu Bồi Vũ đột nhiên xuất hiện, giọng nói của Thẩm Uất Lam vừa mừng vừa sợ. Mới vừa rồi trên sân khấu ca hát, cô có nhìn thấy Vu Bồi Vũ mặc âu phục xuất hiện. Chỉ là trong chớp mắt, người kia đã biến mất, không tăm hơi.

Anh mặc âu phục thật đẹp, rất đẹp, khiến cô trật nhịp trật lời mấy câu…

“Ở trong này một mình làm gì vậy?” Vu Bồi Vũ hỏi. Đương nhiên anh biết mới vừa rồi cô không phải ‘một người’ tới đây, nhưng anh cũng không muốn nói ra chuyện này.

“Lâu nay em không mang giày cao gót thường xuyên, chân đau quá, muốn ngồi nghỉ một chút thôi.” Thẩm Uất Lam cười thẹn thùng. Thật sự bởi vì không có thói quen mang giày cao gót nên chân rất đau, nhưng cô cũng đâu cần phải tìm một phòng không có ai để ngồi chứ?

Chỉ là vì cô mới vừa nói chuyện với đầu bếp xong, ý thức được một lần nữa, bản thân cô là người không có tư cách nói chuyện tình cảm, cho nên trong lòng cảm thấy khó chịu, vì thế muốn ngồi lâu hơn một chút thôi.

Ngay cả cô còn cảm thấy mình nói dối hết sức vụng về. Cũng may là hình như Vu Bồi Vũ không cảm thấy bộ dạng của cô rất quái lạ.

"Tôi đi tìm chủ quán lấy khăn nóng, chườm nóng một chút rất tốt.” Vu Bồi Vũ nhìn chằm chằm hai chân hình như không thoải mái của cô, xoay người muốn rời đi.

“Không cần, ông chủ! Em ngồi một lát, bóp vài cái là được rồi.” Thẩm Uất Lam bắt lấy cánh tay của Vu Bồi Vũ, cản anh lại. “Anh về phòng ăn trước đi, chắc đồ ăn cũng đã dọn lên.”

“Tôi giúp em.” Vu Bồi Vũ kéo ghế tới bên cạnh cô, ngồi xuống.

Cái gì? Vu Bồi Vũ ngồi xuống như vậy, có phải cô cũng nên ngồi xuống, cùng nhau xoa bóp chân, phối hợp những lời nói dối thuận miệng trước đó không?

Bất đắc dĩ, Thẩm Uất Lam không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, cởi giầy cao gót ra, làm như đau thật, xoa bóp bắp chân và lòng bàn chân. Nhưng vừa mới bóp một cái thì mới phát hiện chân rất đau! Giày cao gót thật không phải là để người mang…

Không biết Vu Bồi Vũ lấy đâu ra được cái ghế kê chân nhỏ, khom người đặt trước chân Thẩm Uất Lam đang cau mày, ý bảo cô đưa chân ra. Thẩm Uất Lam ngoan ngoãn làm theo.

“Mang không quen thì lần sau đừng mang nữa.” Vu Bồi Vũ ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu dặn dò.

“… Dạ.” Đột nhiên gò má của Thẩm Uất Lam nóng bừng lên, xấu hổ. Tủy rằng váy của cô thuộc thoại kín đáo, nhưng mà… người đàn ông mình ưa thích lại ngồi xổm trước mặt mình như thế này, chân trần trống rỗng, khiến cô không khỏi thẹn thùng.

“Đây là giày của Gia Lỵ?” Đôi giày bị cô tháo ra trông rất quen mắt, Vu Bồi Vũ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nhớ ra, hình như anh có thấy Liên Gia Lỵ mang mấy lần.

“Dạ, chị Gia Lỵ nói chị ấy mang thai, phù chân không mang vừa, nên cho em. Em với với chỉ em không cần, nhưng mà…”

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định Gia Lỵ đã viện cớ, giống như anh viện cớ đưa đồ ăn cho cô.

“Quần áo cũng vậy?” Vu Bồi Vũ nhìn quần áo có vẻ diêm dúa quá mức trên người cô, hỏi.

Thẩm Uất Lam mặc quần áo của Liên Gia Lỵ không phải khó coi. Áo đầm cổ thấp, liền thân đỏ chói, tôn lên thân hình tuyệt mỹ và làn da trắng như tuyết. Có lẽ anh chỉ không thích cô phô trương sắc đẹp mỹ miều của mình trước mặt đàn ông khác.

“… Dạ.” Thẩm Uất Lam có chút xấu hổ trả lời, động tác xoa bóp dừng lại. Không lẽ cô như vậy sẽ giống như keo kiệt, lại ham muốn đồ chùa sao? Không dám mua quần áo mới, tình nguyện mặc đồ, mang giày cũ của người khác…

Vu Bồi Vũ nhìn vẻ mặt có chút rủi ro của cô, tầm mắt chuyển xuống bầu ngực đang bị động tác khom người xoa bóp chân của cô nàng đẩy lên cao vút. Rãnh giữa sâu hút của bầu ngực khiến anh lúng túng, dời tầm mắt xuống dưới. Kết quả, lại phải đối mặt với lòng bàn chân trần trụi thon dài của cô, buộc anh phải lập tức đừng dậy, như bị điện giật, quay mặt đi.

Lâu nay anh vẫn biết cô là một cô gái xinh đẹp, vả lại còn lộng lẫy chín mùi. Nhưng anh chưa bao giờ có loại cảm giác như lúc này, cổ họng căng lên, tim đập rộn. Anh quá bỉ ổi rồi, vào giờ phút này, nhìn cô thanh khiết điềm tĩnh, anh lại nghĩ đến việc không nên nghĩ tới…

“Em thật không nên ở chung trong phòng bịt kín với một người đàn ông nhàm chán.” Im lặng một hồi, rốt cuộc Vu Bồi Vũ cũng thốt ra được một câu.

“Hả?” Thẩm Uất Lam hơi giật mình, ánh mắt hoang mang nhìn anh.

Đàn ông nhàm chán? Vu Bồi Vũ đang ám chỉ anh ấy, hay là đầu bếp Phương vừa rồi? Anh nhìn thấy cô và đầu bếp Phương ở trong phòng bao à? Anh có nghe bọn họ nói cái gì không?

Giống như mê muội, Vu Bồi Vũ nhìn thẳng vào mắt của cô, lại bất đắc dĩ nói thêm một câu: “… cũng không nên để đàn ông nhàm chán nắm tay em.”

Lần này Thẩm Uất Lam khẳng định người Vu Bồi Vũ đang nói là ai.

“Chỉ là ca hát, nắm chút xíu thôi. Em có tìm cơ hội kéo ra mà.” Cô mang lại giày cao gót, đi đến trước mặt Vu Bồi Vũ, giọng điệu trịnh trọng, chậm rãi ngước nhìn tâm tư trong mắt anh, má lún đồng tiền nở nộ tươi cười.

“Anh ta nói cái gì với em trong này?” Sau khi câu hỏi từ miệng thoát ra, Vu Bồi Vũ mới phát hiện thật ra mình thật để ý, vì thế một câu hỏi khác rõ ràng đã biết được đáp án mà vẫn bị anh lên tiếng hỏi.

“Không nói gì cả. Không có gì quan trọng.” Thẩm Uất Lam lắc đầu, trên môi hiện lên nụ cười ngọt ngào.

Cô thật sự ngốc quá phải không? Chỉ cần Vu Bồi Vũ quan tâm cô như vậy, cô liền cảm giác rất hạnh phúc. Không thể cùng anh yêu đương, cũng không phải là chuyện quan trọng gì.

“Quay lại thôi, tôi đói bụng rồi.” Thây cô không muốn nói thêm, Vu Bồi Vũ liền xoay người, đi về hướng cửa phòng bao, đột nhiên anh cảm thấy bản thân thật là ngu xuẩn đi hỏi vấn đề này.

Anh thật sự nghĩ anh là người giám hộ của cô à? Không chịu nổi…

Đột nhiên lời nói của Liên Gia Lỵ nhảy vào đầu anh, nhắc nhở anh một lần nữa, bản thân anh nhàm chán đến cỡ nào.

Vu Bồi Vũ không phát hiện mình bỏ đi rất nhanh, rất hoảng hốt, giống như muốn tránh né cái gì, khiến thiếu chút nữa là Thẩm Uất Lam theo không kịp.

“Anh Bồi Vũ!” Thẩm Uất Lam mang giày cao gót, bước chân khó có thể đi nhanh đột nhiên dừng lại sau lưng Vu Bồi Vũ, thở hổn hển kêu anh.

“Cái gì?” Vu Bồi Vũ xoay người lại nhìn cô, trong mắt hiện ra một thoáng bực mình và phiền não.

“Anh không phải là người đàn ông nhàm chán đó.” Ánh mắt của Thẩm Uất Lam trở nên bình tĩnh nhìn anh, mỉm cười nhè nhẹ.

Không biết có luồng kích động nào mang tới, khiến cô cảm thấy mình nên giải thích chuyện ngày . Có phải vì hai ly rượu trắng vừa rồi tác động, hay là lời nói có phần ghen tuông của Vu Bồi Vũ khiến cô tăng thêm dũng khí, vội vã muốn nói gì đó với anh?

“Vậy tôi là cái gì?” Vu Bồi Vũ khoanh tay trước ngực, nhướng mày.

Người ta có nói, động tác khoanh tay trước ngực là ý muốn kháng cự, trang bị và bảo vệ bản thân. Giờ phút này anh thật tin tưởng, anh đang nghĩ cách ngăn chặn cảm xúc tình cảm nào đó trong lòng anh tiết lộ ra ngoài.

Anh vẫn luôn hi vọng bản thân mình đối với Thẩm Uất Lam không có yêu cầu gì khác cho đến khi Thẩm Uất Lam lại mở miệng một lần nữa. Trước khi lý trí của anh hoàn toàn bị phá hủy, anh vẫn nhớ được rõ ràng như vậy.

“Anh là ân nhân của em, là người quan trọng nhất của em. Anh Bồi Vũ, em thật thích anh. Nếu như lời nói của anh, nếu như anh…” Nếu… cái gì? Cô muốn nói cái gì? Nếu là anh, thì anh có thể cầm tay của cô? Hay là có thể ở chung một phòng với cô? Đột nhiên Thẩm Uất Lam ngậm miệng lại, khổ sở muốn cắn nát đầu lưỡi của mình.

Quá rõ ràng rồi, cô lại mong đợi những gì không nên mong đợi, tỏ tình với người đàn ông ở quá cao không thể chạm tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.