Chương 1115: Chị giúp em
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Bên trong phòng, bầu không khí có phần không bình thường...
Bác Dịch vẫn một thân một mình đứng ở cạnh cửa, tay cầm khóa tâm, hai tròng mắt lóe lên, nhìn về phía Trang Ngải Lâm vẫn đang ngồi trên ghế kiểu Âu trước bàn trang điểm, lạnh lùng cứng rắn ôm vai tức giận, tiếng thở dốc kia lộ ra khí thế liên tiếp, anh dừng lại nghĩ nghĩ, lúc này mới thong thả đóng cửa lại, cạch một tiếng, lúc này mới xoay người trầm mặc đi vào trong phòng, cất bước trên tấm thảm lông dê mềm mại kia, đi tới bên cạnh cô...
“Anh tiến vào phòng tôi làm gì? Muốn đánh sao?” Trang Ngải Lâm ôm vai bực tức hỏi.
Bác Dịch bước tới bên cạnh cô, nhìn trên bàn trang điểm tùy ý chất loạn một đống châu báu cùng trang sức vô giá, chiếu lấp lánh, đôi mắt trầm mặc của anh lại lóe ra đầy mị lực, nhìn về phía Trang Ngải Lâm đang nghiêng mặt hình dáng đường nét thập phần xinh đẹp, anh liền vươn tay nhẹ đặt tay lên tay ghế của cô, nhẹ nắm chặt, mới nặng nề nói: “Thực ra... Vì sao không thích sinh nhật? Em có đầy đủ sự xinh đẹp, kiêu ngạo toàn thế giới...”
Trang Ngải Lâm không trả lời anh, chỉ tiếp tục ôm vai, liếc vào gương, chăm chú nhìn phía trước...
Bác Dịch lưu chuyển đôi mắt thật sâu nhìn cô một cái, liền hơi thở dốc, nói: “Kỳ thực... Nên quý trọng ngày sinh nhật này... Đây là tình yêu thương lớn nhất của cha mẹ đối với em, duyên phận của em trai và em gái, có lẽ là số phận đã định trước ...”
Trang Ngải Lâm hai mắt chợt lóe, trực tiếp nhíu mày nói: “Tôi không cần anh xen vào việc của người khác!”
Bác Dịch ngước mắt nhìn cô một cái, có vài phần lúng túng nhìn những trang sức châu báu tinh xảo trước bàn trang điểm của cô, nhất là một chiếc vòng cổ kim cương hình như vương miện trong số đó, viên kim cương lớn nhất kia cơ hồ bằng ngón tay cái, lóe ra ánh sáng thập phần khí phách, đã có thể là một chiếc vòng cổ vô giá như vậy, tùy ý đặt trong một chiếc hộp nhung sậm màu... Hai mắt anh lưu chuyển mấy phần, nghĩ nghĩ, liền thở nhẹ, đưa tay vào trong túi quần đen của mình hơi móc ra một chút, rốt cuộc chậm rãi lấy ra khỏi một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo có dây treo đen, miếng ngọc lục bảo xanh biếc lấp lánh của bà nội này, thủy nhuận thấu tâm, vô cùng tôn nhã, chậm rãi tỏa ra... Mặc dù không có cách nào so với những thứ châu báu vô giá ấy, nhưng lại đại biểu cho vẻ đẹp vô cùng độc đáo của Trung Quốc! !
Anh liền mở ra bút thắt kim loại nhỏ, ngước mắt liếc mắt nhìn bóng lưng Trang Ngải Lâm một cái, nhất là mái tóc dài mềm mại tới eo của cô, rũ xuống bên hông, bả vai lại có vài phần suy yếu, anh liền hơi đứng gần phía sau cô, nhẹ cúi người đem vòng cổ kia đưa đến trước mặt cô, chậm rãi hạ xuống, không đợi cô kịp phản ứng, cũng đã cúi đầu đeo vòng cô kia lên cho cô...
“Anh...” Trang Ngải Lâm lúc này mới kịp phản ứng, tay kìm lòng không được cúi nhìn vòng cổ lành lạnh dưới cổ kia, mới nhíu mày nghiêng mặt mắng anh, lại nhìn thấy trước tấm gương trang điểm xa hoa kia, hiện lên khuôn mặt Bác Dịch dịu dàng, anh đang cúi đầu cài nút thắt nhỏ kia cho mình, mắt cô nheo lại, cư nhiên nhìn thấy tay mình chạm vào là một vòng cổ ngọc lục bảo giá trị xa xỉ, sờ vào đoán mức độ nhẵn bóng, liền biết có mấy trăm năm lịch sử, hai mắt cô lóe ra, nghiêng mặt nhìn chằm chằm Bác Dịch trong gương, hỏi: “Anh làm cái gì?”
Bác Dịch không lên tiếng, chỉ thật cẩn thận cài nút thắt cho cô, mới vươn tay đem những sợi tóc trong vòng cổ kia gảy ra, thập phần lịch sự và phép tắc, nhàn nhạt nói: “Anh biết... Em có những thứ châu báu đẹp nhất trên thế giới này, chúng thực sự vô giá... Thế nhưng xâu chuỗi ngọc lục bảo này, là tâm ý nho nhỏ của anh đối với em trong ngày sinh nhật... Đây là mẹ anh trước lúc mất đã để lại cho anh... Bà vẫn nói ngọc không thể chết được truyền lại cho người sau... Cho nên nhà anh gìn giữ từ thế hệ này sang thế hệ khác, đều vào lúc tám chín tuổi, liền nhận lấy vòng cổ của cha mẹ... Nó không có tội lỗi gì, nếu như em không chê, có thể yên tâm đeo nó...”
Trang Ngải Lâm nghe lời này, trong lòng không hiểu sao căng thẳng, mắt sáng ngời nhìn chính mình trong gương, hôm nay vừa vặn mặc chiếc T-shirt trắng hở vai, chiếc vòng coror xanh kia sáng lấp lánh, cứ như vậy nằm trên chiếc cổ trắng nõn của mình, có vẻ vô cùng tôn quý cùng khí phách, cùng khí chất của mình cơ hồ phối hợp đến mức không chê vào đâu được... Cô tự nhiên cũng biết, lộc của bà nội, tượng trưng cho sinh mệnh cùng hơi thở mùa xuân, đó là ngọc lục bảo của vua chúa...
Cô lập tức không nói chuyện, chỉ đưa ngón tay thon dài nhẹ chạm vào viên ngọc lục bảo kia, hai mắt lại vẫn lộ ra vẻ không thỏa hiệp, nhìn về phía viên ngọc trong gương! !
Bác Dịch thật sâu liếc mắt nhìn bóng lưng của cô một cái, không nói chuyện, chỉ là vươn tay đem mái tóc dài của cô chỉnh sửa xong, liền nhẹ nắm bả vai cô, nhàn nhạt nói: “Sinh nhật vui vẻ, Ngải Lâm... Hi vọng em mỗi ngày đều hạnh phúc cùng vui vẻ... Chỉ là đừng dễ dãi , lỗ mãng tìm bất cứ người đàn ông nào mà yêu nhau, vẫn phải không làm thất vọng cuộc đời kiêu ngạo của em, chỉ mong tương lai em có thể có được một tình yêu đáng tự hào cùng hạnh phúc... Anh đi đây...”
Anh nói cho hết lời, liền một mình trầm mặc quay người đi ...
Trang Ngải Lâm không nói chuyện, hai mắt chợt lóe, nhìn về phía bóng lưng Bác Dịch trong gương hơi có chút mất mát cùng cô quạnh, cô nặng nề thở ra vài phần kịch liệt, nhưng chỉ nắm chặt viên ngọc lục bảo trong lòng, không nhúc nhích...
Bác Dịch trực tiếp kéo cửa phòng đi ra ngoài, nhìn Trang Hạo Nhiên một thân một mình dựa vào cạnh cửa, hai tay đút túi quần, hơi nghiêng mặt nhìn mình, bộc lộ vẻ bất đắc dĩ, anh cũng chỉ bộc lộ vẻ nhàn nhạt, đi về phía trước... Lúc bước qua bên cạnh người này, mới nói: “Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng tôi vẫn muốn cho cậu một lời khuyên, đừng nên đi gặp Khả Hinh...”
Trang Hạo Nhiên hai mắt lóe lên, ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Bác Dịch không nói thêm nữa, liền trực tiếp xoay người rời đi, bóng lưng kia nặng nề mà tịch mịch...
“Ôi...” Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, lúc này mới dám đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng chị mình, nhìn chị một mình ngồi dựa trên ghế trước bàn trang điểm, tay vẫn nắm chặt viên ngọc kia, mặt lạnh chăm chú nhìn phía trước, từng hơi từng hơi thở dốc, dường như có phần sắp sửa hình thành hỏa khí bốc lên, hai mắt anh sáng ngời, thầm kêu không ổn thở mạnh một cái, lui về phía sau một bước, sợ đến mức nói: “Chị à! Chị làm sao!”
Trang Ngải Lâm nặng thở dốc, tay nắm chặt viên ngọc kia, nhớ tới câu nói của Bác Dịch, đừng dễ dãi , lỗ mãng tìm bất cứ người đàn ông nào mà yêu nhau, vẫn phải không làm thất vọng cuộc đời kiêu ngạo của em, chỉ mong tương lai em có thể có được một tình yêu đáng tự hào cùng hạnh phúc ... Ngải Lâm, sinh nhật vui vẻ... Một trận hơi thở có chút ẩm ướt, hai mắt cô bỗng ngấn lệ, bất chợt đứng lên, vẻ mặt phẫn hận nhìn về phía em trai! !
Sau ót Trang Hạo Nhiên một trận lạnh lẽo, mở to mắt nhìn về phía chị dáng vẻ như đang muốn ăn thịt người, anh bị dọa, lui về sau một bước, mới thở dốc nói: “Chị! Người đừng như vậy! Có chuyện gì từ từ nói! Lời mẹ nói hôm nay có chút quá đáng, chị ba mươi sáu tuổi cũng không phải là lỗi của chị! Chị nói đúng!”
Trang Ngải Lâm như một cơn gió hung ác lủi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên ————
“Ai ai ai! ! Bình tĩnh một chút bình tĩnh! Chị dù sao cũng không thể bắt nạt em trai a! Em năm nay cũng đã ba mươi !” Trang Hạo Nhiên thoáng cái muốn rời khỏi căn phòng này ————
Trang Ngải Lâm lại như Mai Siêu Phong trong Cửu âm chân kinh, vươn thiết trảo tử, thoáng cái nắm chặt lấy tay áo em trai, đem cả người anh bắt lại, thoáng cái nện trên mặt tường, a một tiếng nắm thành quả đấm, liền chuẩn bị hướng trên mặt Trang Hạo Nhiên đấm qua, Trang Hạo Nhiên a một tiếng, nhăn mặt gọi: “Đừng đánh mặt! ! Đánh sẽ không đẹp trai !”
Một quả đấm, nện mạnh ở trên tường! !
Trang Hạo Nhiên một tay ôm mặt, sợ đến kinh hồn thất sắc trợn mắt nhìn bàn tay xinh đẹp trắng nõn kia, nện trên mặt tường bên cạnh mặt mình, hai mắt anh chợt lóe, kỳ quái quay đầu, nhìn dáng vẻ tàn nhẫn, thở dốc của chị như vậy, anh khó hiểu kêu lên: “Chị.. ...”
Trang Ngải Lâm cắn chặt răng, tức giận nhìn em trai, kêu lên nói: “Chị giúp em!”
“A?” Trang Hạo Nhiên nghe lời này, không hiểu nhìn về phía chị, hơi sững sờ, ấp a ấp úng nói: “Giúp... Giúp cái gì?”
Trang Ngải Lâm trực tiếp vẻ mặt khí thế nhìn về phía em trai nói: “Giúp em thoát ra khỏi đây! Giúp em đi gặp Khả Hinh! Em lập tức đi gặp nó! Tức khắc đi gặp nó! Đi sinh con! ! Sinh một tá những đứa nhỏ! ! Sinh một tá Tiểu Đường! ! Chị chịu không nổi! Chị cũng không chịu được nữa !”
“... ... ...” Trang Hạo Nhiên lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía chị, lập tức nói không nên lời, không dám vui mừng, chỉ là hai mắt sáng chói, mới lại nói: “Thế nhưng anh rể... Không cho đi a...”
“Nghe anh ta làm gì! ?” Trang Ngải Lâm một trận phẫn nộ nói: “Chị sẽ giúp em đi ra! ! Khả Hinh khi nào thì đi?”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức hai mắt chợt lóe, có vài phần mất mát nhìn ra ngoài cửa sổ pháo hoa vẫn còn chưa tan đi, nói: “Hình như... Phải lên đường đi rồi...”
Đúng vậy, phải lên đường! !
Đại sảnh khách sạn Á Châu! !
Sau một màn cầu hôn lãng mạn của Lâm Sở Nhai dành cho Nhã Tuệ, mấy người tức khắc vừa nói vừa cười đi vè phía vài chiếc siêu xe số lượng có hạn, Lâm Sở Nhai tâm tình hết sức vui sướng tự mình mở ra một chiếc xe, Tô Lạc Hoành thì lại cùng Tiêu Đồng, Tào Anh Kiệt một chiếc xe muốn đi nghỉ mát cùng với Trần Mạn Hồng, sau đó Tiểu Vi cùng Tiểu Hà mở cửa chiếc SUV, dừng trước đại sảnh khách sạn, dưới ánh mặt trời sáng chói hòa cùng gió biển, cùng nhau muốn xuống xe đỡ Khả Hinh lên xe...
Nhã Tuệ mỉm cười nhẹ ôm lấy Khả Hinh đi vào trong xe, nói: “Chị hôm nay không ngồi cùng xe với Sở Nhai, chị ngồi với em...”
“Không cần như vậy!” Đường Khả Hinh tức khắc có chút khôn ngoan cùng hiểu chuyện, mở đôi mắt hoán tán, nhưng vẫn thập phần vui vẻ cười nắm tay Nhã Tuệ, nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên hai người đính hôn, em sẽ không thể không hiểu chuyện như vậy! Chị mau qua ngồi cùng anh rể! Em không sao, có Tiểu Vi và Tiểu Hà cùng với em rồi, không có việc gì...”
“Không muốn...” Nhã Tuệ có vẻ mấy phần đỏ mặt, lập tức xấu hổ cười.
“Mau đi đi...” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy cô, hai người cứ như vậy đẩy nhau...
Một giọng nói hết sức cảm tính mà êm tai, có chút kinh hỉ thở nhẹ gọi: “Khả Hinh...”