Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1117: Chương 1117: Người ấy là ai?




Chương 1116: Người ấy là ai?

Editor: Ngày Đẹp Tươi

Gió biển, mãnh liệt bay đến, mang theo trận trận mùi hương như trong truyền thuyết!

Giọng nói này, quá thu hút, quá gợi cảm, quá mê người...

Toàn bộ nhân viên cùng khách ra ra vào vào đại sảnh khách sạn Á Châu, đều kìm lòng không được theo giọng nói hấp dẫn làm cho người ta thư thái cùng xúc động này, đều ngẩng đầu, lộ ra vài phần kinh ngạc nhìn người phía trước mặt... Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng cùng mấy cô gái cùng nhau quái dị nhìn về phía cô, thế nhưng mấy người Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt nhìn cô, lại kinh ngạc tươi cười, nhất là Tiêu Đồng kinh hỉ đi ra, nhìn về phía cô, vui vẻ cười kêu lên: “Chị Giai Giai?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức im lặng nhìn về phía trước, hai mắt sáng ngời! !

Giai Giai mặc chiếc váy dài trắng tuyết, như đi về phía trước, bên ngoài khoác áo màu lam nhàn nhã, lộ ra dây lưng cùng vóc người xinh đẹp gợi cảm, đón gió biển lẫm liệt, tóc dài nhẹ nhàng dựng lên, nghiễm nhiên như nữ thần phương tây, khí chất siêu phàm... Tay kéo một chiếc vali hành lý màu lam đậm, chiều cao một bảy đứng trước thảm đỏ, nghiễm nhiên như một người mẫu sáng chói nhất, lại là người mẫu lãng mạn nhất trong giới nghệ thuật... Cô đang bộc lộ xúc động tươi cười, nhìn về phía Tiêu Đồng cùng mấy người Tô Lạc Hoành đang nhìn qua đây, đầu tiên vui vẻ dùng tiếng nói đặc biệt của cô, cũng kinh hỉ khẽ gọi: “Tiêu Đồng? Lạc Hoành, Anh Kiệt, Sở Nhai chúng ta đã lâu không gặp...”

Mọi người cùng nhau vui vẻ nhìn về phía cô, nhất là Tiêu Đồng, luôn luôn rất thích Giai Giai, thoáng cái hai tay nhẹ nâng cánh tay cô, giống như chị em gái, bộc lộ thái độ vô cùng thân thiết, ngạc nhiên cười nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp! !”

Mấy người Lâm Sở Nhai cũng kinh ngạc cười gọi: “Cô gần đây có tốt không? Sao lại đột nhiên về nước ?”

“Rất tốt...” Giai Giai hơi ngửa mặt tươi cười vươn tay, nhẹ gảy tóc dài trên trán mình, mới vô cùng xúc động cùng vui sướng nói: “Tôi có người bạn trong nước, gần đây đầu tư gần 2 triệu vào sự nghiệp tranh vẽ trong nước, anh ấy muốn tôi thiết kế một bộ tác phẩm tranh, tôi liền về nước thay anh ấy xem trước một vài nơi, tìm cảm hứng, thuận tiện nói chuyện tôi ở trong nước mở triển lãm tranh, hôm qua tôi có gửi bưu kiện cho Hạo Nhiên, thế nhưng anh ấy vẫn chưa trả lời tôi...”

“Lão đại có thể đang bận! Chị không nên trách anh ấy!” Tiêu Đồng vội vàng tươi cười giải thích.

“Tôi biết!” Giai Giai vẫn thập phần hiểu rõ Hạo Nhiên, liền cười một chút, mới dưới ánh mắt quái dị của Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng, đi về phía Khả Hinh, thập phần xúc động cùng kinh hỉ gọi: “Khả Hinh? Chúng ta đã lâu không gặp, từ lúc từ biệt ở Anh, tôi thực sự rất nhớ cô!”Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

Đường Khả Hinh cũng thập phần xúc động cất bước tiến lên, khuôn mặt tươi cười, duỗi hai tay, vui vẻ gọi: “Chị Giai Giai! Thực sự đã lâu không gặp!”

Giai Giai nhìn về phía đôi mắt hoán tán kia của Đường Khả Hinh, cô tức khắc có cảm giác, mặt bộc lộ vẻ rất khó hiểu, chính mình vội vàng vươn tay dịu dàng đỡ thân thể mềm mại của Khả Hinh, kỳ quái lo lắng hỏi: “Khả Hinh, cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ánh mắt của cô...”

“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh tức khắc dường như không có chuyện gì cười rộ lên, hai tay nhẹ nắm hai tay cô, mới vội vàng giải thích nói: “Chị không cần lo lắng, chỉ là tạm thời có chút vấn đề, qua hai ngày nữa thì tốt rồi...”

Giai Giai nhẹ thở dốc một cái, hơi yên tâm cười, lại thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nghĩ lúc cách mấy ngày không gặp, cô bé này đã từ một cô gái đáng yêu ở Cambridge, bây giờ trở nên có chút trưởng thành động lòng người, nhất là mái tóc buộc lên cao, trên trán tùy ý rũ xuống tóc mái, dừng trước khuôn mặt trái xoan, lộ ra hơi thở có chút hiểu biết cùng thông minh, càng cảm nhận được khí chất phi phàm...

Cô lại một trận xúc động đi lên phía trước, đem Đường Khả Hinh nhẹ ôm vào lòng, mới nói: “Tôi thích nhất là cùng với Hạo Nhiên gọi cô là bảo bối! Tựa như em gái của tôi vậy, tri kỷ đáng yêu!”

Đường Khả Hinh tựa vào lòng Giai Giai, cũng ấm áp mỉm cười.

Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ vẫn thập phần khó hiểu thân phận của cô, thật kỳ quái nhìn cô.

“Đúng rồi, các cô muốn đi nơi nào?” Giai Giai biết bọn họ sắp sửa khởi hành, liền cũng không ngăn cản, mỉm cười hỏi.

“Ách...” Tiêu Đồng tức khắc cười rộ lên nói: “Chúng tôi muốn cùng Khả Hinh đi tắm suối nước nóng, bởi vì ánh mắt cô ấy có chút không tốt... Hơn nữa vừa vặn mấy người bọn họ có một hạng mục, muốn gặp chủ nhân vùng đất gần suối nước nóng, liền tụ lại cùng cô ấy đi!”

“Như vậy a... Vậy tôi không làm chậm hành trình của mọi người nữa!” Giai Giai tức khắc tươi cười nói xong, lại quan tâm nhẹ nắm tay Khả Hinh, mang theo vài phần cưng chiều, cười nói: “Bảo bối, nhất định phải khỏe mạnh trở về đấy!”

“Ừm...” Đường Khả Hinh tức khắc gật đầu.

“Các người mau lên đường đi, tôi hẹn bạn tôi nói chuyện triển lãm, dự đoán đã ở trong phòng ăn khách sạn chờ tôi, tối nay tôi sẽ cùng Hạo Nhiên tụ tập! Đi trước! Bye!” Giai Giai nói xong, liền mang theo chút tiêu sái mà cảm tính tươi cười, nhìn về phía mọi người hơi vẫy vẫy tay, cứ ưu nhã động lòng người như vậy quay người đi vào đại sảnh khách sạn, bóng lưng kia nhìn qua, đều truyền kỳ cùng lãng mạn như vậy...

“Xôn xao...” Trần Mạn Hồng không dễ dàng phục người, thế nhưng cô thực sự cảm thấy Giai Giai này có một loại khí chất quả thực có thể cùng Trang Ngải Lâm sánh bằng, cô kinh ngạc gọi: “Người này là ai a? Sao lại... Gọi Hạo Nhiên Hạo Nhiên! ?”

Đường Khả Hinh nghe , lập tức có chút lúng túng cúi xuống, không lên tiếng...

Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ này của cô, lập tức hoảng thần nói; “Trời ạ! Không phải là... Bạn gái cũ của Tổng giám đốc Trang chứ?”

Mấy người Tiêu Đồng nghe , cũng chỉ lúng túng cười nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi!”

“Ha!” Trần Mạn Hồng thực sự khiếp sợ xoay người lại, nhìn về phía Giai Giai đi vào đại sảnh khách sạn, vừa cùng một người đàn ông ngoại quốc nào đó nhiệt tình chào hỏi, vóc người hoàn mỹ như vậy, khí chất hiểu biết phi phàm như vậy, cô cũng không khỏi cảm thán nói : “Chậc chậc chậc! ! Ánh mắt Tổng giám đốc Trang quả nhiên chính là không giống người bình thường! Khí chất của bạn gái cũ cũng có thể so sánh với vương phi !”

“Khụ khụ khụ khụ khụ...” Mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành vội vàng làm bộ làm tịch ho, Tào Anh Kiệt thậm chí nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho bà xã mình, Trần Mạn Hồng lúc này mới phát hiện mình hình như có chút nói sai, liền thoáng cái nhìn về phía Đường Khả Hinh đang ẩn nhẫn chịu đựng kia, cô tức khắc cười ha ha nói: “Ôi! Khả Hinh a! Cô không cần lo lắng! Tình yêu của Tổng giám đốc Trang đối với cô, trời đất chứng giám! Sét đánh cũng không động !”

Nhã Tuệ cũng trêu chọc nhìn về phía Đường Khả Hinh đang cắn môi dưới kia, nhịn không được cười nói: “Ôi! Ghen sao!”

“Không có đâu!” Đường Khả Hinh mặt hơi đỏ, vội vàng lúng túng nói: “Các người không nên nói bậy, chị Giai Giai cũng là bạn tốt của tôi, càng là người chị tốt, chị ấy ở Anh rất chu đáo đối với tôi!”

“Thực sự không ăn giấm chứ?” Trần Mạn Hồng lại nhìn cô cười nói.

“Sẽ không!” Đường Khả Hinh nặng nề thở một cái, liền tự mình xoay người muốn lên xe, Tiểu Vi cùng Tiểu Hà vội vàng đỡ hai tay cô, đem cô dắt lên ghế ngồi phía sau xe, lấy thêm chăn nhẹ khoác trên người cô, Nhã Tuệ cũng lên chỗ ngồi phía sau, ngồi bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ cô cúi đầu, đôi mắt to thầm thì lưu chuyển, liền lại nhịn không được buồn cười nói: “Được rồi! Đừng ghen, chị biết em bây giờ là quá nhớ Tổng giám đốc Trang ...”

“Em không có!” Đường Khả Hinh lập tức lấy một chút chăn đắp nhẹ trên người, khẽ cắn môi dưới, nhớ tới câu nói vừa rồi của Giai Giai, buổi tối cùng Hạo Nhiên tụ tập, cô lại nặng nề thở hổn hển.

Phốc!

Nhã Tuệ nhìn thấy cô như vậy, mới nhịn không được cười lên một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu, để Tiểu Vi lái xe, nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, cũng đã một giờ rồi, đi thôi!”

“Được!” Tiểu Vi tức khắc khởi động xe, cầm tay lái, để xe chạy về phía trước... Mấy người Lâm Sở Nhai cũng lập tức đuổi kịp, lái xe chạy ra bên ngoài đại sảnh khách sạn ————

Ánh mặt trời hôm nay thật chói chang, chiếu sáng khắp nơi, khắp nơi đều là gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, đập vào mặt, trời xanh mây trắng thu hết vào đáy mắt, mấy chiếc xe thể thao cùng SUV nhanh chóng trải qua thành thị ồn ào náo nhiệt, liền dọc theo một thôn trang nào đó cách thành phố không xa chạy tới, mấy người đàn ông Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai đang bàn luận về vị tài chủ họ Chu kia cách suối nước nóng của Khả Hinh ước chừng hai dặm đường, liền tính toán tới đó xem qua trước, tìm hiểu tình hình vị tài chủ họ Chu kia, mới quyết định, Trang Hạo Nhiên lại ra lệnh, sống chết nhất định phải đem mảnh đất kia lấy được !

Bọn họ liền vừa lái xe, vừa trải qua những dãy núi trùng trùng điệp điệp, căn cứ theo hướng dẫn hệ thống hiển thị, gần như đi tới cái nơi gọi là thôn Thanh Đàm kia, thế nhưng lại nhìn thấy xung quanh phía dưới dãy núi toàn bộ dày đặc những cây nông nghiệp, vùng đất đó hiển nhiên là đã thu hoạch, có vẻ trống trải cả một vùng, chỉ có từng mảnh cỏ đuôi chồn kéo dài đến tận phương xa ———— trừ một con trâu nào đó noi xa xa, vẫn không có người nào ở! !

Mấy chiếc xe cùng nhau dừng ở ven đường, mặt bộc lộ vẻ quái dị cùng ngượng nghịu đi ra, ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh đây những dãy núi trùng điệp nhìn thấy mà giật mình, trực tiếp kỳ quái nói: “Rốt cuộc thôn Thanh Đàm có phải ở đây không vậy? Chúng ta chạy cũng đã lâu, mà không nhìn thấy người a! !”Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

“Sớm biết như vậy đem theo Tiểu Nhu đi! Cô ấy có thể quen thuộc nơi này!” Tào Anh Kiệt trực tiếp ngượng nghịu nói.

“Đừng dẫn cô ấy đi! Thật vất vả mới có một lần nghỉ ngơi, vui vẻ nhất chính là không muốn lại thấy cô ấy!” Trần Mạn Hồng vừa mặc bộ váy Channel mấy vạn bước xuống xe, vừa vô thức để giày cao gót tránh một khối bùn đất, có chút ghét bỏ vươn tay, vỗ vỗ bụi bặm trên người, cọ cọ chân tâm tình không tốt nói: “Các người cũng không hứa không được nhắc tới cô ấy ! Tôi nghe thấy tên cô ấy liền thấy phiền!”

Nói xong, từ xa xa truyền đến từng đợt tiếng vịt kêu! !

Mọi người cùng nhau im lặng nhìn lại, quả nhiên thấy xa xa giữa những bụi cây cỏ đuôi chồn rậm rạp, lung lay lắc lắc đi ra một đàn vịt trắng tuyết, có vài con ngoài miệng còn dính một chút rêu xanh, đoán chừng là vừa ăn no, thật thỏa mãn thò mỏ đi về phía trước, tư thế cùng dáng vẻ kia, thật là thập phần nghiêm chỉnh huấn luyện, không có bao lâu, mọi người lại nhìn thấy một bóng người nho nhỏ, cô mặc một chiếc áo liền quần, tóc thắt hai bím, đội một chiếc mũ rơm cực lớn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều che khuất lại, trong tay cô còn cầm một chiếc roi nhỏ, vừa bước qua đám cỏ đuôi chồn, vừa theo đàn vịt đi về phía trước, thanh âm mềm mại lanh lảnh truyền đến, nói: “Nhanh lên một chút! Ta còn phải quay về bệnh viện! Đều ăn uống no đủ rồi? Chị ta và anh rể ta hai ngày rồi không có thời gian cùng các ngươi ra ăn thứ gì ha! Ngoan ngoãn đi về phía trước, đúng rồi, không được đi sai đường nha...”

“Tôi có phải là từng tuổi này rồi nên bị hoa mắt hay không?” Trần Mạn Hồng không thể tin nổi vươn tay, quẹt mặt, tức giận xoay người, kêu lên: “Vì sao đến nơi này, tôi đều vẫn nghe thấy thanh âm của nha đầu chết tiệt kia? Thật là gặp quỷ! !”

Mấy người Tào Anh Kiệt cùng Tô Lạc Hoành lập tức kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía cô gái đi ra từ đám cỏ đuôi chồn trước mặt, dáng người thấp thấp, nghiêng mặt hàm hậu đáng yêu, bọn họ đều hoảng thần, cũng cho là mình hoa mắt, nhưng Đường Khả Hinh lại đón gió đi xuống xe, nghe thấy giọng Tiểu Nhu, lập tức vui vẻ cười rộ lên nói: “Tiểu Nhu?”

Tiểu Nhu đang vội vàng cất bước theo vịt đi về phía trước, nghe tiếng gọi này, cô nhất thời mở mắt to, đeo mũ rơm xoay người, nhìn về phía mấy người Tô Lạc Hoành đều kinh ngạc đứng ở đó, cô tức khắc cũng rất kinh ngạc vui vẻ vung tay, kêu to: “Quản lý! Phó tổng, các người tới rồi! Bác Phúc nói các người hôm nay sẽ tới, ở lại trong thông chúng tôi một lát, lại mang Khả Hinh đi tắm suối nước nóng! Chỗ đó rất rất đẹp! Hiện tại thật sự rất nhiều người đều đang ở suối nước nóng tắm, thư giãn thoải mái ———— “

Trần Mạn Hồng nhất thời hoảng thần cam chịu xoay người, nhìn về phía xa xa, quả nhiên là Tiểu Nhu, nha đầu chết tiệt kia ném mũ, sống chết chạy về phía bên này, cô thực muốn khóc...

“Các người sao bây giờ mới tới?” Tiểu Nhu thật vui vẻ từ trên cỏ chạy như bay tới, khuôn mặt tươi cười đùa giỡn chết người! Cô thật rất vui vẻ, có thể cùng với mấy phó tổng và người nhà mình gặp nhau trong thôn! !

“Ôi! Chúng tôi thấy cô, liền biết là được cứu rồi!” Mấy người Lâm Sở Nhai tức khắc tươi cười nhìn Tiểu Nhu nói: “Chúng tôi muốn ở chỗ này tìm một người, thế nhưng chung quanh đây một người ở cũng không có!”

Bọn họ muốn nắm chặt thời gian, bởi vì nghe nói mấy người Thẩm Quân Dụ ngày mai cũng sẽ xuất phát đến tìm vị Chu tài chủ kia !

“A!” Ánh mắt Tiểu Nhu lập tức sáng lên, vô cùng đắc ý hài lòng nhìn về phía bọn họ hỏi: “Các người muốn tìm ai! Mau nói cho tôi biết! Tôi nhất định biết! Tôi mang các người đi tìm người ấy!”

Chậc!

Trần Mạn Hồng tức giận đến thở hổn hển dùng tay quạt gió, vẻ mặt coi thường nói: “Người kia, cô có biết cũng không biết nổi đâu!”

“Phải không?” Tiểu Nhu nghe , liền thật thà đáng yêu, nhìn về phía bọn họ hỏi; “Ai a?”

Lâm Sở Nhai tức khắc khẩn trương đi lên phía trước, tươi cười nhìn cô, nói: “Chính là người gọi là Chu…Chu gì đó?”

Anh thoáng cái quay đầu, nhìn về phía Tô Lạc Hoành! !

Tô Lạc Hoành nghe , lập tức cười gọi: “Tên là Chu Trường Dũng! ! Là đại tài chủ của vùng này!”

Tiểu Nhu lập tức hình như nghe thấy lời hết sức kinh ngạc, tròng mắt sáng ngời! !

“Cô biết sao?” Mấy người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai khẩn trương nhìn về phía cô, hỏi! !

Trần Mạn Hồng cũng một trận nghiêng mặt nhìn cô, lại tức giận chậc một tiếng...

“Biết chứ! ! Đương nhiên biết! !” Tiểu Nhu tức khắc sáng lên ngọt ngào tươi cười, tay nhấn lồng ngực một cái, thật sự ngốc nghếch khờ khạo kêu lên: “Ông ấy chính là cha tôi! !”

“A ——————” Mọi người cùng nhau sững sốt nhìn về phía cô, kêu lên: “Cha cô! ?”

Trần Mạn Hồng lập tức kinh ngạc không thể tin nổi nhìn về phía cô, tròng mắt trợn tròn! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.