Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1118: Chương 1118: Rốt cuộc cô là ai?




Chương 1117: Rốt cuộc cô là ai?

Edit: Hương Giang

Phòng bệnh.

Màn hình di động màu đen đột nhiên bừng sáng cùng với âm thanh “Tư… tư“.

Lãnh Mặc Hàn nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng kêu, liền mở bừng hai mắt, hơi trầm trọng thở một cái, mới với tay sang cầm lấy điện thoại, thấy tin nhắn của Tô Lạc Hoành gửi đến hiện lên: Chuyện lớn khẩn cấp ! Tiểu Nhu cư nhiên lại là con gái của chủ nhân Chu gia! Tức khắc cho người ở bộ phận của cậu kiểm toán lại hết sổ sách cho tôi! Chúng ta có cơ hội đàm phán!

Lãnh Mặc Hàn hai mắt khẽ nháy, có chút không thể tin nổi giơ di động, thấy rõ tin nhắn của Tô Lạc Hoành, anh lập tức hơi ngửa mặt, kìm lòng không được nhớ tới, Tiểu Nhu thường thường ngốc vù vù cằn nhằn nhà của tôi có thật nhiều đầu heo, thật nhiều dê đầu đàn, thật nhiều thật nhiều khoai tây và nhân sâm, lời này nói xong mơ hồ, nói nhiều lần, lại có vài phần thật... Chẳng lẽ thực sự...

Hắn cấp thiết suy nghĩ một hồi, tức khắc nhấc chăn lên, chịu đựng thân thể đang bị thương, trực tiếp xuống giường đi dép, đi vào toilet!

Hành lang bệnh viện thật dài.

Tô Thụy Kỳ cùng các danh y vừa nói vừa cười đi đến phòng của Lãnh Mặc Hàn, nói tới bệnh nhân này tốc độ thân thể khôi phục thật sự kinh người, vốn y học đã có giải thích, người có ý chí ngoan cường, thân thể người đó sẽ ý thức khôi phục cơ năng, có thể trợ giúp thương thế khép lại... Mấy người cùng nhau vừa nói vừa bởi vì nguyên nhân bệnh của Lãnh Mặc Hàn, mà muốn mở một lần hội nghị chuyên đề...

“Đến lúc đó nói đi! Người này ngang tàng giống như trâu! Động một chút là mất tích, không biết chạy đi đâu ! Bởi vì chuyện này, tôi với cậu ta rất nhanh đã trở thành bạn bè thân thiết !” Tô Thụy Kỳ nói cho hết lời, liền trực tiếp đi tới trước cửa phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn vừa cười nói với mọi người, vừa đẩy cửa ra, nói: “Không chừng bây giờ chúng ta đi vào cậu ta lại biến mất rồi không chừng!”

Nói xong! ! cửa nhanh chóng được đẩy ra!

Tô Thụy Kỳ cùng mấy vị bác sĩ cười đi vào trong, lại tức khắc nhìn thấy phòng bệnh vắng vẻ, chỉ có lưu lại một chút hơi ấm, người kia không biết lại chạy đi đâu, mọi người đều một trận kinh ngạc không nói lên lời! !

***

Chu Trường Dũng, một đại thổ hào bí ẩn Trung Quốc! ! Bởi vì ông có xúc giác về thị trường nhạy bén kinh người, kế thừa gia nghiệp hùng hậu, có trại nuôi heo lớn nhất toàn quốc, cung ứng toàn bộ cho thị trường Châu Á, ông cùng chính phủ hợp tác, thuê không ít thôn dân trồng trọt, nâng cao năng suất cây trồng, hiện nay thị trường lớn toàn quốc, đại đa đều là nông phẩm được Chu gia cung cấp, càng không cần phải nói ông là đại vương nổi danh toàn quốc, chỉ đơn cử nhân sâm thôi, đã đứng đầu toàn quốc, năm nay một mình ông đơn thương độc mã, chỉ là dựa vào con rể cùng đi, sang tận Hàn Quốc nghiên cứu cùng hợp tác! !

Trước mắt ông cũng không có người giúp, thỉnh thoảng dựa vào con cùng con rể nói nói chuyện làm ăn, thế nhưng phân phó người làm việc, luôn luôn công chính liêm minh không hề có nửa điểm gian dối, chắc bởi vì nhà bọn họ có dòng máu khôi ngô khí thế di truyền từ tổ tiên trong quá khứ, quả thật cực kỳ tài giỏi!

Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, còn có Tào Anh Kiệt cùng mọi người mở to mắt, cả người như bị điểm huyệt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiểu Nhu, Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ cũng kìm lòng không được phóng đại con ngươi, há to mồm, không thể tin được điều mình vừa nghe thấy, hai người bên trong, nhất là Trần Mạn Hồng, càng cảm thấy tức giận đi lên phía trước, nhìn Tiểu Nhu từ trên xuống dưới, lại nghiến răng nghiến lợi sinh khí nói: “Cô nói rõ ràng cho tôi! Cô nói cô là con gái của ai? Cô là con gái của Chu Trường Dũng ?”

Tiểu Nhu lập tức có chút sợ bộ dáng kia của Trần Mạn Hồng, đầu tiên là nao núng một chút, lại mở to mắt cắn môi dưới, cúi đầu thầm thì nói: “Tôi... Tôi... Tôi chính là a...”

“Điều này sao có thể?” Trần Mạn Hồng tức giận đến mặt trắng bệch, hai mắt cô run rẩy lóe ra sự bất ngờ đến không thể tin được, theo thói quen đi lên phía trước túm chặt hai tay cô, chịu không nổi kích thích, rống to: “Cô nói cô là con của Chu Trường Dũng? Sau đó mỗi ngày ăn đồ ăn thừa của khách, sau đó cùng chị thảo luận về sơn móng tay, vì mấy đồng bạc mà tiếc năm mười phút điện thoại?! ! Bình thường vì một chút tiền lương tăng ca, mà nguyện ngồi xổm mấy tiếng dưới phòng bếp giúp người ta rửa bát?! ! Cô nói cô đây rốt cuộc là làm gì a? Cô có tiền không chịu ngồi yên hưởng thụ đi còn chạy đến phòng ăn của chúng tôi làm việc làm gì a?”

Trần Mạn Hồng một trận sinh khí, định bổ nhào tới...

Tiểu Nhu tức khắc sợ đến mức lui về phía sau hai bước...Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

“Ai ai ai ai ai! !” Lâm Sở Nhai mấy người này tức khắc khẩn trương tiến lên, ngăn cản Trần Mạn Hồng, nhất là Tào Anh Kiệt càng sốt ruột ôm lấy bà xã, ngăn không cho cô bổ nhào tới kích động cắn người, khẩn trương nói: “Bà xã! Bà xã! ! Đừng kích động! Hiện tại lúc này không giống ngày xưa, đừng như vậy! Cô ấy là con của một tài phiệt a!”

“Đúng vậy đúng vậy, đừng xúc động! ! Mạn Hồng!” Tô Lạc Hoành tức khắc bị dọa, lập tức đi tới trước mặt Tiểu Nhu, như Bồ Tát kích động nhìn về phía cô, cúi đầu cười vừa an ủi vừa giải thích nói: “Tiểu Nhu a! Cô đừng trách quản lý! Cô ấy chỉ là thật cao hứng, không nghĩ đến, nguyên lai cô là con gái của người đứng đầu Chu gia! Chúng tôi thật là có mắt như mù! ! Cô tha thứ cho chúng tôi!”

“Cái gì tha thứ ?” Trần Mạn Hồng lại một trận sinh khí giáo huấn Tiểu Nhu, nhìn nha đầu chết tiệt kia mang mũ rơm, một bộ dáng sợ hãi rụt rè, mạch máu của cô muốn vỡ ra kêu to: “Này nha đầu chết tiệt kia trong nhà có nhiều tiền như vậy, sao buổi tối không trực tiếp ôm tiền đi ngủ! ! ? Còn muốn chạy đến phòng ăn đi làm làm gì? Lừa gạt người a! ? Bởi vì cô, tôi cõng bao nhiêu họa, còn vẫn cho là cô gia cảnh bần hàn, không đành lòng sa thải cô, sợ cô đến chỗ khác sẽ bị bắt nạt, sợ cô chết đói! Hiện tại xem ra, những gì lão nương lo lắng đều uổng phí ! Này nha đầu chết tiệt kia có đến mấy chục vạn đầu heo, mấy chục vạn mẫu đất! Thế nhưng một tháng tiền lương của cô ấy, bất quá chỉ bằng cái móng heo nhà cô ta, mọi người nói cô ta rốt cuộc điên cái gì a? Điên cái gì a? Lão nương liều mạng làm việc chết đi sống lại ở phòng ăn, mới mua được hơn trăm vạn bảo mã! Cô ta tiền tiêu không cần đếm! Cô ta còn đi làm làm gì a?”

Tiểu Nhu thấy quản lý kích động như vậy, hoảng sợ lui vai, cúi đầu, để mũ rơm che khuất mặt, sợ hãi rụt rè, thầm thì nói: “Ba ba... Ba ba nói... Để tôi và chị làm điều mình thích... Tôi... Tôi liền đi a!”

Trần Mạn Hồng vừa nghe lời này, liền càng tức giận, như hổ dữ muốn xông lên, kêu to: “Mỗi ngày cô đều bị tôi mắng, bị tôi giáo huấn! Cô có cái gì mà hài lòng ? Chẳng nhẽ cô muốn nói với tôi rằng ý nghĩa nhân sinh của cô là ở trong phòng ăn sao?”

Tiểu Nhu cũng rất nghiêm túc với vấn đề này, mở to mắt, trái nghĩ phải nghĩ...

“Cô xem một chút! Cô xem một chút! Này nha đầu chết tiệt kia! !” Ngón tay Trần Mạn Hồng chỉ vào bộ dáng ngốc vù vù của Tiểu Nhu, thực sự tức đến phát khóc, phổi cũng muốn nổ tung nói: “Thật là không có thiên lý! ! Nhiều tiền như vậy cư nhiên tự đập đầu mình đến phát ngốc luôn ! !”

“Ô kìa, bà xã! ! Em không nên nói như vậy! !” Tào Anh Kiệt vội vàng nhẹ kéo vai Trần Mạn Hồng vai, kêu lên: “Nói vậy rất tổn thương người khác a?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy!” Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng cũng đi lên, trấn an bộ dáng hổn hển của Trần Mạn Hồng, bất đắc dĩ nói: “Cô không muốn như vậy! Có việc gì thì bình tĩnh nói! Tiểu Nhu gia đình giàu có, đây không phải là chuyện tốt sao?”

“Tôi cũng hi vọng cô ấy giàu có, tôi cũng sẽ không vì cô ấy mà phải cố gắng để tiến đến chức bộ trưởng, mệt đến nỗi eo tôi muốn gãy luôn ! !” Trần Mạn Hồng tức giận! !

“Quản lý, cô không nên tức giận...” Tiểu Nhu vội vã đi lên phía trước, muốn an ủi quản lý...

“Tiểu Nhu...” Đường Khả Hinh vội vàng đi tới, chuẩn xác nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vội vã an ủi cô nói; “Quản lý không có tức giận, cô cũng hài lòng, chỉ là có chút không hiểu, bởi vì cô thường thường bị bắt nạt, cô ấy cảm thấy cô xuất từ gia đình như vậy, vốn là sẽ không bị bắt nạt như vậy !”

Tiểu Nhu nghe Đường Khả Hinh nói, lại sốt ruột ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Mạn Hồng.

Trần Mạn Hồng trực tiếp lãnh ngạnh quay mặt sang, vươn tay ra quạt gió, vừa nóng vừa tức giận không thèm nói gì! !

Tiểu Nhu nhìn cô như vậy, liền không dám nói tiếp nữa, vội vã cúi đầu theo phản xạ...

“Được rồi được rồi được rồi!” Tô Lạc Hoành vội vã đi lên phía trước, vươn tay kéo vai Tiểu Nhu, nhìn về phía cô bật cười nói: “Cô đừng quái quản lý! Cũng không cần mất hứng! Chúng tôi lần này qua đây, một là vì Khả Hinh, hai là... Muốn gặp cha cô, và học tập chút kinh nghiệm từ ông! Nhà cô không phải trồng rất nhiều nho sao, chúng tôi muốn đến xem một chút!!”

“Nga! !” Tiểu Nhu vừa nghe lời này, tức khắc mở to mắt, nhìn về phía bọn họ hài lòng cười rộ lên nói; “Tốt tốt! ! Các người cùng đến nhà tôi! Phúc bá cũng đã trở về, đang ở thôn ôn tuyền thôn bên kia! Chúng ta cùng đi đi!”

Cô nói cho hết lời, lập tức khôn ngoan vươn tay, nâng cổ tay Đường Khả Hinh, nhiệt liệt dẫn dắt đại mọi người đi bộ vào trong...

Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, Nhã Tuệ, Tiêu Đồng, cặp song sinh cùng nhau nhiệt liệt đi về phía trước, Tào Anh Kiệt cũng kéo Trần Mạn Hồng, đạp lên nền đất cỏ đi về phía trước, lúc này vì đã đến cuối thu, cũng chính là mùa thu hoạch, sau khi thu xong giờ chỉ còn lại từng mảnh đất mênh mông vô bờ, trên cao từng đóa hoa đỏ rực nở rộ thập phần đẹp mắt——————

Một con chim diều bay ngang qua bầu trời xanh thẳm! !

Đỗ Uy cùng Khương Vĩ nhận được tin tức từ cặp song sinh, tức khắc điều đi mấy chục chiếc phi cơ trực thăng, thu lai từng hình ảnh tin tức về Đường Khả Hinh, từ xa quan sát cô, cứ mỗi ba phút bọn họ sẽ phát một lần tin tức cho cặp song sinh, nhắn nhủ tình huống, khi bọn họ lái máy bay lên giữa không trung, nhìn thấy từng dãy núi kéo dài liên miên, đồng ruộng mênh mông, bọn họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc về gia chủ Chu Trường Dũng! !

Tiểu Nhu tay cầm roi, vội vàng xua đàn vịt trắng dẫn bọn họ đi qua tầng tầng lớp lớp dãy núi, giải thích về một số loại cỏ lạ dưới chân núi, còn nói phía trước có một pho tượng phật Quan Âm!

Mọi người vừa nghe, lập tức lau mồ hôi ngẩng đầu, nhìn phía tượng Quan Âm, trong đáy mắt, bọn họ đồng loạt quỳ xuống! !

Vô số cây long nhãn, đặt ở từng mảnh nho viên phía trước, lamd người ta kinh ngạc nhất chính là, ở nơi trồng bụi cây long nhãn trăm năm, người ta xây nên một căn nhà trúc nhỏ mang kiến trúc cổ điển, trúc mọc xung quanh, nhìn trông thực khí thế!Đọc nhanh truy cập : thích đọc truyện .com

Đây là một thôn trang giàu có, nhưng bởi vì Chu gia thế lực quá lớn, độc chiếm một phương đất, mà thôn dân cách hơi xa Chu gia, Phúc bá theo như lời người dân trong thôn, thì biết được tại thanh đầm thôn không xa, khắp nơi đều xây lên những ôn tuyền quán cổ điển có nhiều du khách đến đây vào mùa đông, mà Phúc bá nói thần tiên trì, kỳ thực cũng thuộc phạm vi đất của Chu gia, đã từng có vô số người nghĩ đến thần tiên trì, thế nhưng ông vẫn lấy các loại lý do cự tuyệt, bây giờ xung quanh thần tiên trì, vô luận xuân hè thu đông, đủ loại tiên khí hoa lựu nồng đậm, mà hoa lựu kia chính là thánh hoa dưỡng nhan, bốn mùa đều nở rộ làm cho cảnh sắc nơi đây lung linh như tiên cảnh…

Nhóm người Tô Lạc Hoành ai cũng đều thở dốc, đầu đầy mồ hôi, mới theo Tiểu Nhu sắp ra khỏi mấy chục mẫu xạ hương ngọt nho , ngẩng đầu rốt cuộc nhìn thấy cây long nhãn quây chung quanh Chu gia, khát nước muốn chết định hái nho xuống ăn, nhưng lại không dám vì không biết đây là của nhà ai, Tiểu Nhu lập tức nâng Đường Khả Hinh đi về phía trước lúc, mắt to sáng lên, ngọt ngào cười rộ lên nói: “Không sao, cứ lấy mà ăn ! ! Nho này đều là của nhà tôi! Ba tôi mấy năm trước thử qua, cảm thấy rất ngọt, liền trồng nhiều ! Hơn nữa đều không có thuốc sâu đâu, không phải lo!”

“A? Cũng là nhà cô a?” Tiêu Đồng và mọi người mệt mỏi thở dốc, sau một giờ đi qua dãy núi nguyên thủy lại đi qua trại nuôi dưỡng động vật, vô số cánh đồng, bây giờ cánh đồng nho trải dài bất tận này cũng nhà cô ấy ! ! !

“Đúng vậy đúng vậy! Đều là nhà tôi !” Tiểu Nhu nói mới thật vui vẻ nói xong, liền lại xoay người, vừa muốn đỡ Đường Khả Hinh đi về phía trước, lại nhìn thấy phía trước một thân ảnh quen thuộc, lập tức kinh ngạc mở to mắt, kêu lên: “Lãnh phó tổng, sao anh lại đây?”

Một đống người mệt gần chết cùng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía trước! !

Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, sau khi dừng chiếc Ferrari của mình lại, cả người sạch sẽ chỉnh tề, có chút kỳ quái xoay người, nhìn về phía Tô Lạc Hoành cùng mọi người đang thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, nói: “Mấy người đi vào đó chơi thành bộ dáng này?”

Tô Lạc Hoành bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bộ dáng bình tĩnh của Lãnh Mặc Hàn, vừa mệt mỏi lau mồ hôi vừa khiếp sợ nói: “Sao cậu lại đến nhanh như vậy? Chúng tôi rõ ràng xuất phát trước cậu! Sao cậu lại ở đây trước? Cậu đi đường kia tới?”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, liền cười kỳ quái, hơi xoay người chỉ chỉ cái lối đi lát đá xanh vào Chu gia, nói: “Tôi lái xe cao tốc, liền trực tiếp dọc theo đường này đến được đây a, đây không phải rất dễ sao?”

“A ——————” mọi người một trận khóc thét, mệt mỏi ngã xuống cùng một chỗ! !

“Tiểu Nhu! ! Có phải bạn đến chơi không con? Sao không mời bạn vào nhà ngồi?” Một tiếng nói hào sảng từ trong nhà vọng ra! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.