Chương 1064: Chu Tiểu Tình
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Toàn bộ đại sảnh tất cả đều là từng đợt tiếng khóc thê lương, dẫn đến việc các vị khách ra vào đại sảnh đều nhao nhao kinh ngạc nhìn qua. Thậm chí có những phóng viên vừa mới đi vào đại sảnh khách sạn, lập tức dựa vào sự mẫn cảm đặc biệt của phóng viên nâng máy ảnh hướng về phía này. Mấy nhân viên lễ tân xinh đẹp của khách sạn, cũng bởi vì sự tình có chút đột ngột nên vẫn còn ngạc nhiên mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn về phía vị khách trước mặt.
Lúc này Trần Mạn Hồng ngẩng đầu nhìn thấy xung quanh khách ra vào ngày càng nhiều, đứng lại xem cũng không ít. Từ Trạch Minh vội vàng đi ra xử lý cùng trấn an mọi người. Cô cũng vội vội vàng vàng đi qua xem thế nào, đi tới trước mặt chị của Tiểu Nhu, mặc dù nhìn cô ấy có vẻ trẻ hơn đến mười tuổi, lại bởi vì chuẩn bị làm mẹ nên cô vô cùng tôn trọng cùng cẩn thận cùng li từng tí cười nói: “Chào cô!Tôi là quản lý của phòng ăn Ngự Tôn, Trần Mạn Hồng! ! Phụ trách phòng ăn cùng quản lý nhân sự! Tiểu Nhu cùng tôi vô cùng quen thuộc! !”
Chu Tiểu Tình vừa nghe lời này, lập tức nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt ngẩng đầu lên, nắm chặt khăn tay, giống như nhìn thấy mẹ ruột, lại oa một tiếng khóc lên, nước mắt lại tiếp tục lăn xuống, kích động nói: “Quản lý, chào cô! Tôi ở nhà thường xuyên nghe Tiểu Nhu nói đến cô! Nói cô rất xinh đẹp, lại quan tâm, dạy dỗ cho cô ấy hiểu rất nhiều đạo lý! Tôi nghĩ cô là người tốt, mới xin cô niệm chút đồng tình mà giúp tôi tìm Tiểu Nhu! ! Cô ấy hôm qua ôm nhân sâm tám trăm năm của tôi ra cửa sau đó liền không thấy trở về nữa! ! Di động thì tắt máy, cũng không gọi điện về nhà, nghe nói hôm nay cô ấy có cuộc thi, có phải vẫn ở khách sạn mà chưa về nhà không?”
Trần Mạn Hồng kinh ngạc nghe Chu Tiểu Tình vừa khóc lóc vừa lo lắng kể lại, trái tim cô cũng chợt lạnh, nghĩ đến tuy Tiểu Nhu hơi ngốc nhưng làm việc rất có chừng mực, thậm chí còn suy nghĩ vô cùng thấu đáo! Dựa vào tính cách của cô ấy thật sự sẽ không có chuyện không liên lạc được, khiến cho người nhà lo lắng.! ! Nghĩ tới đây, cô lập tức đỡ cánh tay của Chu Tiểu Tình, trước hết sốt ruột giải thích với cô: “Không có! ! Chiều hôm qua cô ấy cũng đã rời khỏi khách sạn đưa súp đến bệnh viện cho khách, sau khi rời khỏi đây vẫn chưa thấy trở về! Cũng tan làm giống như bình thường nên chúng tôi cũng không có để ý! Thực ra hôm nay tôi cũng thấy kỳ quái, thế nào mà một ngày thi trọng đại như vậy lại không thấy cô ấy, tôi còn tưởng cô ấy nghỉ ngơi ở nhà nên đến muộn!”
Chu Tiểu Tình nghe lời này, trái tim bỗng nhiên lạnh lẽo, lại kích động rơi nước mắt, thở không ra hơi sợ hãi khóc nói: “Ý của cô nói! ! Em gái tôi thật sự không có trong khách sạn! Nó cũng chưa về nhà! ! Nó mất tích! ! Nó mất tích rồi! ! Oa —————— “
Này tỷ tỷ cũng chịu không nổi nữa bứt lên khăn tay che mặt, một trận tê tâm liệt phế khóc lên: “Muội muội a! ! Ngươi ở nơi đó a? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi gọi tỷ tỷ làm sao bây giờ a? A ———— Tiểu Nhu của ta a! Ta đáng thương muội muội a!”
Tiếng khóc làm rung chuyển trời đất, đem mấy bồn cây cảnh mấy trăm năm của khách sạn Á Châu đều rụng xuống vào lá cây xanh, những vị khách lien tục nhìn qua bên này.
Từ Trạch Minh cùng Trần Mạn Hồng vô cùng khẩn trương mở to mắt, nhìn cô ấy khẩn trương như vậy, vội vàng tiến lên, trước hết trấn an, hi vọng trước mắt cô không nên kích động như vậy để còn nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Thế nhưng Chu Tiểu Tình bởi vì từ nhỏ cùng Tiểu Nhu cùng nhau lớn lên, tự nhiên chị em liền có tâm linh tương thông, tối hôm qua cũng có dự cảm em gái có thể xảy ra chuyện, trái tim cô vẫn đập thình thịch, đợi được đến bảy giờ sáng nay liền vội vội vàng vàng lái xe đi tìm, bây giờ nghe thấy không thấy em gái đâu, cô đau lòng khóc đến bi thương.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen chậm rãi lái tới dừng trước thảm đỏ, Đông Anh cấp tốc trước xuống xe rồi cúi xuống mở cửa sau của xe... Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc bộ âu phục kẻ sọc màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng và chiếc áo ghi lê đen, trên ngực cài một chiếc châm hoa màu xanh khí phách, đón luồng gió mạnh mà bước ra, chợt cảm thấy khí trời đột nhiên lạnh lẽo, liền đứng lại một lúc mới cài lại nút áo vét, một bên dặn dò Đông Anh: “Năm nay khí lạnh đến sớm, nghe nói từ nay trở đi sẽ có có luồng không khí lạnh, cô chú ý đồng phục của nhân viên một chút, sớm đưa đến các phòng ban, tránh cho bọn họ giống như năm ngoái đều bị cảm lạnh!”
“Vâng!” Đông Anh mỉm cười gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay anh mặc âu phục của mùa đông, vô cùng khí thế, mị lực vô hạn, liền quan tâm ôn nhu hỏi: “Tổng giám đốc, hôm nay anh cảm thấy thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này vô ý cúi đầu, nhẹ ho khan một tiếng, cảm thấy đầu óc vẫn còn chút mê man nhưng vẫn thản nhiên bước về phía trước, nói: “Không có gì đáng ngại!”
“... ... ...” Đông Anh ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, biết được thói quen của anh nên cũng không nhiều nữa, đi theo vào trong.
Tưởng Thiên Lỗi vừa đi vào bên trong vừa như nhớ ra chuyện gì bèn xoay người muốn hỏi chuyện phục vụ rượu cho phóng viên ngày hôm nay, lại kỳ quái nghe thấy tiếng khóc thê lương, thảm thiết truyền đến từ bên trong đại sảnh. Anh liền có chút kinh ngạc ngẩng đầu, cùng Đông Anh nhìn về phía nơi tiếp khách bên kia, thấy có một phụ nữ mang thai, bụng đã nhô lên, dung mạo uyển chuyển động lòng người, lại đang khóc vô cùng thương tâm, một bên dùng khăn tay lau nước mắt, một bên khóc thành tiếng, lo lắng nói: “Tiểu Nhu của tôi! ! Em ở đâu, chị thật sự rất lo lắng cho em”
“... ...” Tưởng Thiên Lỗi cùng Đông Anh nghe tất cả những lời này, tức khắc ánh mắt sáng ngời, nghi ngờ nhìn một màn này! !
“Cô trước tiên bình tĩnh một chút! ! Ở đây là đại sảnh khách sạn chúng tôi, không thích hợp ồn ào náo động, chuyện của Tiểu Nhu...” Từ Trạch Minh cùng Trần Mạn Hồng vừa sốt ruột khuyên bảo Chu Tiểu Tình, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi nghiêm nghị đang đi vào, phía sau vài thư ký đi theo, còn đang vội vàng đi qua đây, bọn họ lập tức đứng bên cạnh, khẩn trương: “Tổng giám đốc! !”
Chu Tiểu Tình vừa nghe đến mấy người kia gọi tổng giám đốc, không kìm được nước mắt lưng tròng quay đầu, nhìn về phía người đàn ông uy phong lẫm liệt đang đi về phía này, cô đang thương tâm nên cũng không rõ thân phận phức tạp của người này, chỉ là vẫn khóc lóc thê lương.
Tưởng Thiên Lỗi có chút không hiểu vấn ề dẫn mọi người đi qua, lấy thân phận của tổng giám đốc đi tới trước mặt đến Chu Tiểu Tình, rất lễ phép gật đầu sau đó lại ngẩng đầu, biểu tình nghiêm trọng chất vấn; “Có chuyện gì xảy ra? Thế nào lại để khách khóc đến lợi hại như vậy? Khách sạn chúng ta làm sao lại để khách không thoải mái và bi thương như vậy?”
Từ Trạch Minh oan uổng ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không biết giải thích thế nào, Trần Mạn Hồng cũng lo lắng nói: “Tổng giám đốc! ! Chuyện là như vầy! Tiểu Nhu của phòng ăn Ngự Tôn chúng tôi, chiều hôm qua vì thư ký Tiêu phân phó, đi đưa canh sâm cho phó tổng Lãnh, thế nhưng sau khi ra ngoài liền không có trở về! ! Vị này chính là Chu tiểu thư, là chị của Tiểu Nhu, cô ấy nói Tiểu Nhu rời nhà đi từ sáng sớm hôm qua đến bây giờ vẫn chưa hề về nhà, thậm chí cũng không lien lạc được với cô ấy! Chị cô ấy hoài nghi cô ấy xảy ra chuyện nên tới khách sạn tìm Tiểu Nhu... Thế nhưng tôi...”
Trần Mạn Hồng dừng lại, kiềm chế cảm xúc lo lắng cùng kích động của mình, hai mắt ngấn lệ, trên mặt mang theo vài phần khẩn trương, nghẹn ngào nói: “Thế nhưng sang sớm hôm nay, bảy giờ tôi đến đây, chuẩn bị cho nhân viên thi lên chức! Tất cả mọi người trong phòng ăn đều tập trung nhưng lại không thấy nha đầu kia, tôi tìm khắp khách sạn, hỏi mọi người, cũng không ai thấy bóng dáng của cô ấy...”
Cô nói xong lại nhơ tới dáng vẻ ngây ngốc của Tiểu Nhu, nhất thời lo lắng có phải bị người khác lừa hay không, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, nhất thời không nhịn được cúi đầu, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
“Oa ——————” Chu Tiểu Tình nghe Trần Mạn Hồng nói lời này, liền lo lắng hơn khóc rống lên nói...”Tiểu Nhu! ! Chị sớm đã không muốn em ra ngoài làm việc, em cứ ở nhà cho tốt, nuôi heo nuôi vịt cho ba! Em lại còn muốn ra ngoài làm việc. Trong nhà lại không cần đến tiền em làm ra. Em gái của chị!!!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhất thời cũng thầm nghĩ là không ổn, nhưng vẫn bình tĩnh cất bước tiến lên nhìn về phía Chu Tiểu Tình, nói: “Chu tiểu thư, cô không cần lo lắng! Tôi là tổng giám đốc của khách sạn Á Châu! Mặc dù Tiểu Nhu cũng không phải gặp chuyện không may ở khách sạn chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ quan tâm đến an toàn cùng vấn đề thân thể của nhân viên bên ngoài khách sạn! Tôi nghĩ cô cũng là người trưởng thành, nếu như đột nhiên mất tích tất nhiên sẽ lưu lại một chút đầu mối, nếu như cô ấy xuất hiện cuối cùng là ở chỗ phó tổng Lãnh của Hoàn Á, tôi lập tức sai người đi thăm dò chuyện này. Trước tiên cô không nên kích động, dù sao cũng chuẩn bị làm mẹ rồi, hãy suy nghĩ cho đứa nhỏ! Không cần khẩn trương! Tôi sẽ toàn lực an bài cùng theo dõi chuyện này! !”
Chu Tiểu Tình nghe Tưởng Thiên Lỗi nói lời này, nội tâm không hiểu sao cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn vô ý túm lấy cánh tay anh, khóc lên nói: “Tôi còn không dám nói cho ba ba! ! Tôi sợ ông lo lắng, vốn dĩ ông còn bị huyết áp cao.”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức khẩn trương cười, tự mình vươn hai tay nhẹ nâng cánh tay của cô, lại quan tâm khuyên bảo; “Cô làm tốt lắm, trước khi có kết quả chuyện này không nên để lão nhân gia lo lắng, bây giờ chúng ta lập tức báo cảnh sát, toàn lực phối hợp cảnh sát điều tra. Nếu như cô thật sự lo lắng không muốn trở về, như vậy mời cô vào phòng nghỉ ngơi một chút, chờ tôi có kết quả điều tra sẽ thông báo cho cô, được không ?”
Chu Tiểu Tình bình tĩnh lại, ngẩng đầu cảm kích nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi...
Tưởng Thiên Lỗi lại nở nụ cười thân thiết với cô.
Đúng lúc này, một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc cũng chậm rãi chạy tới trước thảm đỏ khách sạn, dừng lại, Tiêu Đồng nhanh chóng từ một chiếc xe khác đi qua mở của xe.
Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu đen, bên trong mặc áo sơ mi đen bước ra khỏi xe, chỉ thấy anh một bên đón gió biển lạnh lẽo, một bên cài lại nút áo vét, dường như đang khẩn trương nói gì đó với Tiêu Đồng, trông vô cùng lo lắng, rồi mới cất bước đi về phía trước, lại vừa cùng An An nói chuyện vừa bước vào đại sảnh khách sạn.
“Tổng giám đốc Trang tới!” Có người kêu nhỏ!
Tưởng Thiên Lỗi nghe được âm thanh này, tức khắc xoay người nhìn thấy Trang Hạo Nhiên vội vã đi vào đại sảnh, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia của anh, mặc dù thần thái vẫn như bình thường nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của anh có phần mệt mỏi, dường như dự cảm có chuyện gì đó phát sinh, đầu tiên lanh đưa mắt ra hiệu cho Trần Mạn Hồng dẫn Chu Tiểu Tình đi đến sô pah lớn nghỉ ngơi một chút, chính mình thì nhanh chóng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nghiêm túc hỏi: “Nghe nói Tiểu Nhu của phòng ăn Ngự Tôn đã xảy ra chuyện! ! Chuyện này với chúng ta có quan hệ hay không! ? Chị của cô ấy đã tìm tới đây! Còn nghe nói trước khi cô ấy biến mất từng mang canh sâm đến cho phó tổng Lãnh của các cậu! Như vậy các cậu tất nhiên sẽ biết chuyện gì phát sinh kế tiếp! !”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này tức khắc lộ ra vẻ mặt đau lòng, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ mang thai đang ngồi trên sô pha, chỉ thấy cô vừa khóc vừa kêu tên em gái, trái tim anh trầm xuống, nặng nề thở dài! !
“Tôi đang hỏi cậu !” Tưởng Thiên Lỗi kích động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại bực tức nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”