Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1064: Chương 1064: Muộn




Chương 1063: Muộn

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Yến tiệc kéo dài đến giữa buổi.

Trang Hạo Nhiên rốt cuộc hiện lên ý cười, nâng ly rượu đỏ đứng trước mặt truyền thông nước Anh nói lên nguyên nhân tăng giá mà truyền thông Hàn Quốc đưa tin, đều bởi vì thu nhập của Trung Quốc tăng trưởng quá nhanh. Anh lấy thái độ vô cùng công bằng đưa ra ý kiến của mình, sảng khoái nói, mỗi quốc gia đều có thể sử dụng chính quyền hoặc những lực lượng tiềm ẩn để khống chế tin tức mà truyền thông hướng tới, bao gồm việc dẫn dắt mở rộng một số tin tức sai lầm, mượn truyền thông để phân tán trách nhiệm của mình. Người phương Tây chú ý nhiều hơn đến sự thật, đây là ấn tượng của toàn thể người châu Á, thế nhưng khi Brush cầm quyền, 20 cơ quan nội bộ nhà nước đã cùng nhau tạo ra tin tức giả, thậm chí gia trẫm bang cơ cấu cùng nhau chế tạo bách điều giả tin tức, thậm chí chính phủ cũng bị lừa bởi tin tức giả của truyền thông.

(*) Brush < George W. Bush>: Tổng thống Mỹ 2000-2008

Truyền thông nước Anh liền như vậy lặng lẽ mỉm cười mà nghe.

Trang Hạo Nhiên lại cười nói, phàm là người nói năng hùng hồn đầy lý lẽ cảm thấy tin tức truyền thông là tự do, đều là ngu xuẩn. Như nước Mỹ, khuyến khích sự tự do thế nhưng tin tức truyền thông truyền đi đều do bộ ngoại giao Mỹ khống chế. Điều này giống như hình thức bề ngoài của võ thuật, làm đầy đủ như vậy làm cho con người ta cảm thấy khí thảo cacbon dioxit của xe ô tô chính là kẻ thù trong việc bảo vệ môi trường.! ! Không ai lại đi quan tâm đến số liệu cùng thình huống cụ thể, bởi vì con người quá cô đơn nên thích cùng nhau đổ xô đi làm một số chuyện.

“Ha ha ha ha...” Chu Văn Băng, người phụ trách của báo Đại vương, một người đàn ông tầm năm mươi tuổi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười to nói: “Tổng giám đốc Trang, anh ở trước mặt mọi người, lời như thế cũng dám nói?”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này liền bật cười, tiếp tục dùng tiếng Anh giải thích thời gian chính mình đi Harvard, nhìn thấy có một số học sinh Trung Quốc khi tranh luận cùng với học sinh các nước khác, nghĩ rằng khi lý giải tất cả mọi người đều bình tĩnh như vậy, bởi vì trong mắt bọn họ, sự thật không có giới hạn, thậm chí theo đuổi sự thật cũng là chuyện xa vời, trái với việc giao lưu chia sẻ ý nghĩ của mình, đây mới là việc mà họ quan tâm nhất! ! Thực ra, ngôn luận tự do, tâm hồn tự do, là thể hiện một hệ thống giáo dục vô cùng hấp dẫn! ! Harvard chính là một nơi như vậy! ! Bất kỳ người của quốc gia nào cũng có thể phát biểu ý kiến cùng chính kiến của mình, không ai khinh bỉ hay cười nhạt, ngược lại cái mà bọn họ giáo dục, chính là ủng hộ sự tự do này! Điểm này càng làm cho nhiều người tôn trọng tư tưởng nho giáo của người châu Á hơn! !

Người phụ trách của báo Đại vương ngay lúc này cũng hưng phấn bày tỏ suy nghĩ của mình.

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra, liếc mắt nhìn người kia nói chuyện như vậy, liền bê rượu đỏ lên, cười nhạt, sâu xa nói: “Nghe nói Chu tiên sinh là đầu rồng trong giới báo chí, tuy mấy năm gần đây mạng lưới thông tin phát đạt cũng không im lặng bảo thủ, ngược lại nhân dịp này mà cùng với nhiều giám đốc mạng lưới thông tin trong nước lấy kinh nghiệm, mở ra hơn ba trăm trang web thông tin, thậm chí hiện nay còn bí mật đem cổ phần đến một số đơn vị truyền thông các nước khác....”

Hai tròng mắt Chu Văn Băng chợt lóe, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Tin tức của tổng giám đốc Trang thật nhanh nhạy!”

Trang Hạo Nhiên lập tức khiêm tốn cười nói “: “Trong cái vòng tròn tin tức không giới hạn này, làm thế nào lại không hướng về phía các vị tiền bối học tập một chút ?”

Anh nói xong liền nâng rượu đỏ, hơi tới gần Chu Văn Băng, ghé bên tai ông tinh tế nói.

Chu Văn Băng yên lặng nghe, đến cuối cùng sắc mặt càng lúc càng thu lại, mắt liễm hơi di động, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên kia lợi hại lại giàu có nở nụ cười hàm ý, ông tức khắc nuốt khan nơi cổ họng, dường như tiếp nhận mệnh lệnh của người nào đó trong bóng tối, có chút khẩn trương mỉm cười nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ tận lực khống chế tin tức này, thậm chí cùng một số bằng hữu nói chuyện sau đó sẽ thông báo cho anh, cũng mong anh chuyển lời cho lão gia yên tâm.”

“Đây không phải ý của ông ấy !” Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn ông một cái, mỉm cười nói.

“Vâng vâng!” Chu Văn Băng đáp, lập tức nâng chén hướng về phía truyền thông, dùng ánh mắt xin lỗi, nói có việc phải làm nên rời đi trước, sau đó liền để ly rượu xuống nhanh chóng rời đi. Trong quá trình này thiếu chút nữa đụng phải Elisa, Trang Hạo Nhiên nhìn một màn này lại thấy đau lòng, lập tức khắc sảng khoái cười đem Elisa ôm lấy, hung hăng hôn lên khuôn mặt phấn nộn của cô! !

Elisa vô cùng hưởng thụ, tức khắc quay người ôm lấy cổ Trang Hạo Nhiên, cũng chu cái miệng nhỏ nhắn hôn anh một cái, dùng tiếng Anh hỏi anh lúc nào thì đến nhà của cô, nói rằng bà nội rất nhớ anh! ! Trang Hạo Nhiên tức khắc cười, ôm chặt lấy cô, lại nhìn thấy Tiêu Đồng đang nhanh chóng đi tới, đứng bên cạnh mình nói: “Chu Văn Băng đã truyền ra tin tức, hợp tác với các mạng lưới lớn, tạm thời phong tỏa tin tức này! ! Dù sao đối với với rất nhiều người mà nói, đây cũng chỉ là một tin tức nhỏ”

Trang Hạo Nhiên thu lại thần sắc, hai tròng mắt lợi hại lóe ra, mới lại tiếp tục dặn dò: “Cô lập tức trở về nhà tôi, đem con OSCAR kia dắt đi! ! Nó là con chó duy nhất có thể ngửi thấy được trong tường nhà tôi có rượu, không chừng có thể giúp đỡ Mặc Hàn mau chóng tìm được Tiểu Nhu! ! Bất kể như thế nào, đô nhất định phải mau chóng tìm được cô ấy! !”

“Vâng!” Tiêu Đồng nói xong, liền nhanh chóng xoay người đi ra ngoài!

“Về thôi!” Trang Hạo Nhiên buông Elisa ra, lại nghiêm mặt nhìn về phía Tiêu Đồng, hai tròng mắt lóe ra, suy tư một hồi mới nói tiếp: “Sáng mai, chủ tịch hiệp hội rượu đỏ sẽ dẫn các phục vụ rượu tham dự họp báo với phóng viên! ! Hơn nữa sẽ công bố nội dung thi đấu cuối cùng, thậm chí nghe nói bởivì khảo nghiệm năng lực ứng biến của phục vụ rượu mà ở thời khắc cuối cùng mới công bố hoàn toàn nội dung của cuộc thi đấu cuối cùng này! !”

Tiêu Đồng hiểu cười khổ nói: “Đây cũng là đề phòng quá đi? Jackson vẫn còn chưa tin Khả Hinh?”

Trang Hạo Nhiên hiện tại trăm mối suy nghĩ nhưng vẫn tỏ vẻ hiểu cười nói: “Không cần quá để tâm vào những chuyện vụn vặt! ! Ngược lại tôi thích thái độ đó của Jackson! ! Mặc dù có chút cứng nhắc! ! Ông ta cũng vì công bằng của cuộc thi! Ngày mai bởi vì nguyên nhân này, sẽ có rất nhiều phóng viên có mặt, cô cùng Đông Anh và Hoắc Minh chú ý một chút, nhất định phải cố gắng khống chế phóng viên tại hiện trường, ngàn vạn lần không để xảy ra chuyện gì với Khả Hinh ! Tôi sợ cô ấy không chịu nổi! ! Dù sao, Tiểu Nhu cũng là bạn than của cô ấy! Cô gái ngốc nghếch đáng yêu đó, nếu thật sự xảy xa chuyện gì cô ấy sẽ đau lòng! Huống chi, còn là vì cuộc thi đấu rượu đỏ mà dựng lên, chỉ sợ Khả Hinh bởi vì áy náy mà không chịu nổi! ! Phải biết thi đấu rượu đỏ, nói chính ra là dù chênh lệc khứu giác một chút thôi, cũng phải hết hết sức chuyên tâm”

“Được! !” Tiêu Đồng gật đầu, nói: “Tôi biết! Anh yên tâm! ! Tôi nhất định cùng Đông Anh làm tốt chuyện này! !”

“Hướng đi của cảnh sát bên kí thế nào?” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn về phía cô, hỏi! !

Tiêu Đồng ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Chúng ta đã ở Nepal, Zurich, còn có mấy nơi trên nước Mỹ, bắt đầu thu thập chứng cứ! Bất quá lần này cần một chút thời gian! ! Thế nhưng đi theo anh lâu như vậy, tôi hiểu rõ, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, cứ tiếp tục nhất định sẽ có kết quả!”

Trang Hạo Nhiên ôn nhu nhìn về phía Tiêu Đồng, cảm thán dài một hơi, vươn tay nhẹ nắm cái ót của cô, cảm thán nói: “Yên tâm! ! Tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt đồ cưới cho cô, rất tốt mà chuẩn bị ngươi đồ cưới, để cho cô gả đi thuận lợi vui vẻ!”

“Đi!” Tiêu Đồng cố ý mở to mắt liếc nhìn anh một cái, lại nhìn thấy hai tròng mắt anh lóe ra chút áp lực, đành phải thật tình nói: “Lão đại! ! Anh không cần lo lắng! Tiểu Nhu sẽ không có việc gì! Mặc Hàn cũng sẽ không có chuyện gì! ! Mọi người đều sẽ không có chuyện gì! ! Thủ tướng cùng Trương ủy viên nhất định có thể bảo vệ tốt cho Khả Hinh! ! Nghe nói Khả Hinh học tập cũng không tệ! ! Vitas tiên sinh kỳ thực cũng có lòng tin ! !”

Trang Hạo Nhiên đứng một bên, vẻ mặt ngượng nghịu, lại không nói lời nào! Kỳ thực nội tâm của hắn vẫn rất mâu thuẫn, cũng không biết mình rốt cuộc là hi vọng Khả Hinh thắng hay là thua! Nếu như thua, có lẽ chỉ là trong tương lai mất đi chút lòng tin, thế nhưng nếu như thắng, cô sẽ phải đối mặt với khảo nghiệm sống chết! ! Một khắc cô quyết định chính mình mở chai rượu đỏ ra, đây cũng là cấp cho những oan hồn kia một lời giải thích thỏa đáng, cũng là cấp cho Hoàn Cầu một lời giải thích thỏa đáng! Như vậy chính cô thì sao? Có lẽ hương hoa kia đã bay về phía trời thu Cambridge, giống như lúc đó vậy, hai người ngồi trên xe đạp, tâm tình thoải mái, hạnh phúc đạp xe qua những con phố lớn nhỏ của Cambridge! !

Tất cả mọi người không biết, ủng hộ cô đi tới hôm nay, không chỉ bởi vì đảm đương trách nhiệm lớn lao, mà còn có tương lại tốt đẹp trong lòng cô.

Trang Hạo Nhiên cứ như vậy, lặng yên nghĩ về Đường Khả Hinh, nghĩ tới trong cuộc thi đấu ngày mai sẽ được gặp mặt...

“Lão đại!” Tiêu Đồng đứng ở một bên gọi anh! !

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô.

Tiêu Đồng cũng nhìn thật sâu nhìn về phía anh, hơi bộc lộ một chút muốn cười hỏi: “Ah là một trong những giám khảo quan trọng nhất của cuộc thi! Anh... sẽ chiếu cố Khả Hinh sao? !”

Trang Hạo Nhiên cứ như vậy trầm mặc nhìn cô, một lúc lâu sau dường như đã suy nghĩ kỹ càng, cười khổ nhắc nhở nói: “Trước hết phải tìm được Tiểu Nhu! ! Tất cả chuyện còn lại tôi tự có sắp xếp!”

“Vâng!” Tiêu Đồng hiểu rõ anh liền lập tức gật đầu, xoay người đi ra ngoài! !

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng Tiêu Đồng, còn nghĩ đến câu nói vừa rồi của cô, hai mắt anh chớp chớp, nặng nề thở dài, bộc lộ một chút mâu thuẫn cùng vẻ ẩn nhẫn.

*

Ngoài biển khơi, từng đợt sóng vẫn cuộn trào mãnh liệt, khí trời càng ngày càng lạnh, gió biển thổi mạnh mẽ, lạnh lẽo như cắt da cắt thịt. Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ cả người ướt sũng bay cùng Lâm Sở Nhai, còn có Tô Lạc Hoành cùng mọi người, cũng dẫn một đội tìm tòi khắp mọi nơi trên mặt biển, vô số máy bay trực thăng cỡ nhỏ cũng nhao nhao xuất hiện, lên xuống ngoài khơi, khẩn cấp tìm người!

Lãnh Mặc Hàn một mình đứng giữa sườn núi, đón cơn gió lạnh lẽo trong bóng tối, đôi mắt lóe ra tia lợi hại, vẫn tin tưởng nhìn xung quanh, thậm chí anh nhanh chóng theo dự cảm của mình đi về phía con đường phía trước! !

Lúc này, phía sau bóng lưng của anh, là ngôi sao mai phía chân trời.

Trời...Sáng! ! !

***Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Sáng sớm! ! Luồng không khí lạnh từ trận mưa của lễ rửa tội đêm qua lập tức đến! ! Vô số nhân viên của khách sạn Á Châu đã bắt đầu mặc đồng phục mùa đông màu trắng. Nhất là mấy nhân viên tiếp tận cùng quản lý đại sảnh nhao nhao thay đồng phục trắng, đeo bảng tên bằng vàng ròng, một bên búi tóc gọn gàng thanh lệ, một bên vừa cười vừa nói chuyện hôm nay bộ phận phục vụ rượu sẽ chiêu đãi phóng viên, còn có cuộc thi lên chức cuối cùng trong năm nay cũng chuẩn bị bắt đầu ! ! Có người sẽ được lên chức mà đắc ý, cũng có người không được lên chức mà thất ý! !

Tổng giám đốc Hoắc Minh từ sáng sớm đã cùng với các giám khảo bắt đầu tiến vào tầng cao nhất, nơi diễn ra cuộc thi lên chức của nhân viên! Chỉ thấy mỗi người các cô đều đang lẩm nhẩm những nội dung có liên quan đến bài thi. Thậm chí có một số nhân viên phục vụ bê thức ăn, khác với các nhân viên khác nên nhao nhao đến phòng ăn từ rất sớm, nhờ đồng nghiệp tính thời gian hộ mình, bắt đầu không ngừng đi từ phòng bếp ra phòng ăn, vừa đi vừa tính toán làm sao cho đủ thời gian! !

Cửa thang máy chợt mở ra! !

Trần Mạn Hồng mặc đồng phục màu trắng, đeo bảng tên cấp quản lý, mái tóc búi lên tao nhã bước nhanh ra khỏi thang máy, vẻ mặt giận giữ đi về phía trước, gọi như muốn cắn người: “Này nha đầu chết tiệt kia! ! Cho nên nói cuộc sống của cô chỉ ví như một củ khoai tây! ! Một cuộc thi quan trọng như vậy mà lại dám đến muộn! ! Đợi tôi gặp được cô nhất định sẽ vặn gãy lỗ tai cô ra! ! Văn chết cô ! !”

Cô vừa mắng vừa đi ra đại sảnh khách sạn, nhìn xung quanh chỗ mấy nhân viên đang đứng, lại nhìn ra đường lớn, cô tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng muốn nổ tung! ! Chu Tiểu Nhu, đừng để tôi nhìn thấy cô! ! Tôi mà thấy nhất định sẽ giết chết cô! ! Tôi thề! ! Qua hôm nay, tôi không bao giờ nữa muốn gặp cô nữa! ! Vĩnh viễn! !

Trần Mạn Hồng nói xong lại tàn bạo xoay người hướng vào bên trong đại sảnh mà bước đi, hễ gặp ai liền hỏi có gặp tiểu Nhu không?

Các nhân viên đều lắc đầu.

Trần Mạn Hồng nắm chặt tay đi về phía trước...Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Đúng lúc này! !

Từ xa truyền đến âm thanh xe con đi tới, vừa nghe âm thanh kia liền biết giá trị chiếc xe này không lớn.

Trần Mạn Hồng không hiểu xoay người, kỳ quái nhìn về phía bên ngoài đại sảnh, một số nhân viên lễ tân cũng hiếu kỳ nhìn ra ngoài.

Không bao lâu sau, quả nhiên có một chiếc xe nhỏ nhìn qua vô cùng cũ kỹ, hai bên xe còn dính rất nhiều bùn, chiếc xe dừng ngay trước thảm đỏ, đón nhận một số ánh mắt khác thường của nhân viên, quản lý cùng những vị khách ở đây. Từ trong xe lập tức có một bóng người di chuyển mở cửa xe ra, nhân viên giữ xe vì kinh ngạc nên chưa nghĩ đến bước tới mở cửa xe, chỉ thấy từ trong xe bước ra một người phụ nữ mang thai, khoảng tầm hai mươi lăn tuổi, mặc chiếc váy bà bầu màu xanh, bên ngoài khoác áo khoác trắng, mái tóc đen dài xõa tự nhiên, nhìn ra được vẻ mặt không tốt lắm, đôi mắt hạnh trừng lớn, dưới chân đi đôi giày bệt bằng vải màu trắng, một tay chống lưng, vừa bước những bước tập tễnh vừa thở dốc. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ khẩn trương, cũng không kịp nhìn hoàn cảnh xung quanh liền trực tiếp đi vào đại sảnh khách sạn.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.

Trần Mạn Hồng cũng thất thần nhìn người này...

“Tiểu thư, xin chào...” Người phụ nữ mang thai này một tay chống hông đi đến trước quầy tiếp tân, giống như đã đi một quãng đường xa, hai tròng mắt bộc lộ sự cấp thiết nhưng vẫn vô cùng lễ phép hỏi: “Xin hỏi nơi này là khách sạn Á Châu?”

Hai nhân viên lễ tân mặc đồng phục màu trắng, xinh đẹp đứng sau quầy lễ tân, há hốc mồm nhìn người phụ nữ trước mặt, vẫn không thể phục hồi tinh thần như cũ, chỉ là vẫn lễ phép gật đầu.

Người phụ nữ kia lập tức mệt mỏi, gương mặt tiều tụy, tiếp tục nói: “Tôi... Tôi... Tôi là chị gái của Tiểu Nhu, nhân viên của phòng ăn Ngự Tôn! ! Tôi... Tôi muốn tìm em gái! Cả buổi tối hôm qua nó không về nhà, cũng không gọi điện, thậm chí gọi điện cho nó thì tắt máy! Tôi có chút lo lắng! Em gái tôi có hơi ngốc nghếch, tôi chỉ sợ nó xảy ra chuyện gì! Nhưng tôi cũng không có số điện thoại đồng nghiệp của nó, chỉ còn cách tới đây hỏi! Xin hỏi... Như thế nào mới có thể tìm cô ấy? Hôm qua nó... Liền... Liền ôm nhân sâm tám trăm năm của nhà đi đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ... Oa ———— “

Người phụ nữ này nói xong, bời vì lo lắng cho em gái liền không nhịn được, nước mắt cứ thế rơi xuống, oa một tiếng khóc rống lên.

Trần Mạn Hồng nhìn hình ảnh này, sợ đến ngây người! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.