Chương 1120 Không suy nghĩ
Editor: Minh Ngọc
“Em muốn về nhà.” Trần Mạn Hồng ngồi xổm ở trong vườn nho, lấy khăn tay của Tiêu Đồng thấm nước mắt rồi tựa vào trong lòng chồng mình, sợ đến mức nức nở che mặt khóc! !
“Bà xã à, không sao đâu, không có việc gì đâu! Kia chỉ là con cá sấu mà Chu tiên sinh nuôi ở trong nhà để trông cửa thôi!” Tào Anh Kiệt vừa ôm vợ, vỗ về cánh tay của cô vừa nghĩ lúc chính mình mới nhìn thấy con cá sấu kia cũng sợ gần chết.
“Ô ô ô ô...” Trần Mạn Hồng cầm khăn tay, đứng ở dưới giàn nho, lại khóc tiếp, nức nở không hiểu hỏi: “Tại sao lại nuôi cá sấu để trông nhà chứ? Nhỡ đâu nó ăn thịt người thì sao?”
Tiêu Đồng cùng Nhã Tuệ lại lôi kéo Đường Khả Hinh đang không nhìn thấy gì kia lại, sợ tới mức bỏ ngay tách trà, chạy theo sau Trần Mạn Hồng cùng nhau trốn ở bên trong vườn nho, cũng rất muốn khóc, trái tim vẫn bang bang phịch đập loạn, ngăn cách bởi những dây nho rũ xuống kia, thở hổn hển, nhìn về phía Chu Trường Dũng đang ra lệnh cho mấy thôn dân, cầm lấy gậy gộc, miệng xuất ra âm thanh, vội vàng đưa con cá sấu trở lại sau vườn!
Vào lúc này, khi nghe thấy những người khách đã bị dọa sợ, một loạt những tiếng bước chân dồn dập truyền tới, nói: “Có phải đã làm đồng nghiệp của Tiểu Nhu sợ rồi không! ?”
Giọng nói vô cùng ôn nhu và chất phác!
“Mẹ đi chậm một chút được không?” Thanh âm Trương Hoa truyền đến, đoán chừng chính là Chu phu nhân đã tới.
Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hành ôm lấy người Lãnh Mặc Hàn vẫn rất bình tĩnh từ đầu đến cuối, sợ tới mức không dám thở mạnh, thế nhưng khi nghe thấy giọng nói này thì cũng không khỏi ngẩng đầu lên, nuốt nước bọt, nhìn về phía bên trong sân. Lãnh Mặc Hàn nghe thấy giọng nói này, cũng không khỏi hơi nhíu mày, thở một hơi, nhìn về phía cửa ra vào kia.
Một bóng dáng mờ mờ dần xuất hiện trong một chiếc áo sơmi bạch hoa cùng quần dài màu đen, là một vị phu nhân trẻ tuổi, mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, dùng khăn tay trắng cuốn lấy, gương mặt sáng rõ hơn, mang theo một vẻ chất phác cùng hiền hậu hiếm thấy, vừa nhìn thấy đôi mắt ôn nhu kia sáng lên, liền biết đó là người vô cùng hiền lành và thông minh, lúc nhìn người, thái độ lịch sự khiêm tốn, thậm chí còn hơi khom lưng, ngượng ngùng xin lỗi cười nói: “Vừa rồi đã thất lễ với các vị rồi. Cá sấu nhà tôi không cắn người nữa, mọi người đừng lo lắng.”
Chu Trường Dũng cũng xoay người, nhìn về phía mọi người đã bị con cá sấu kia dọa sợ, cũng tình cảm đứng bên cạnh vợ mình, phất tay một cái, cười to nói: “Yên tâm đi! Cá sấu nhà tôi không cắn người, cũng sẽ không ăn thịt người, thế nhưng lại thích nhất là chui vào trong vườn nho a!”
Mấy người Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ, Tiêu Đồng, Khả Hinh khi nghe thấy lời này thì cảm thấy lạnh sống lưng, vội vã sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt mà chạy ra khỏi vườn nho.
Lâm Phượng Kiều nhìn thấy mấy cô gái kia sợ đến mức hoa hồn thất sắc, liền vội đi qua, khẩn trương nắm lấy hai tay của Trần Mạn Hồng đang khóc đến lợi hại, sau đó nhanh chóng trấn an, đau lòng nói: “Đừng sợ đừng sợ không có gì phải sợ cả. Tôi đảm bảo với cô con cá sấu kia sẽ không cắn người đâu! Sẽ không cắn người! Nó chỉ thích ăn nho thôi! Không cần lo lắng, tôi biết các cô sẽ sợ hãi nên tôi đã kêu người ra trông chừng nó. Nó sẽ không ra đây đâu.”
Trần Mạn Hồng vừa khóc, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía vị phu nhân trẻ tuổi, mặc dù vẻ mặt của Chu Trường Dũng thô lỗ , sắc đẹp của mẹ Tiểu Nhu cũng không hề kém cạnh so với hai vị phu nhân chủ tịch.
Mấy người Tô Lạc Hành cùng Lâm Sở Nhai cũng liền vội vàng đi tới, vô cùng lễ phép hướng bà chào hỏi: “Chu phu nhân!”
Lâm Phượng Kiều xoay người lại, nhìn thấy có mấy chàng trai anh tuấn mà mỗi người lại khí chất bất phàm, nhất là khi nhìn về phía vẻ mặt thận trọng của Lãnh Mặc Hàn, dáng đứng lễ phép, trên mặt bà không khỏi nở một nụ cười, nhìn mọi người nói: “Ai nha, hóa ra cấp trên của Tiểu Nhu nhà chúng tôi ai cũng đều chỉnh tề như vậy a.”
Chỉnh tề...
Mấy người Tô Lạc Hoành đành phải cố gắng khiêm tốn cười.
“Mẹ!” Trương Hoa tiếp tục dìu mẹ vợ, vô cùng kính trọng nở một nụ cười tươi nhìn về phía mấy người Tô Lạc Hoành nói: “Bọn họ là những người đã từng rất cố gắng để cứu Tiểu Nhu, nhất là Lãnh Phó tổng vì cứu Tiểu Nhu mà thiếu chút nữa mất mạng!”
“A! !” Lâm Phượng Kiều nghe thấy lời này, liền hết sức kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, vẻ mặt vẫn như cũ trầm mặc cùng cẩn thận lập tức nở nụ cười tươi, vui mừng nói: “Hóa ra cậu chính là Lãnh phó tổng sao? Tiểu Nhu nhà chúng tôi cũng thường xuyên nhắc đến cậu đó, nói các cậu là bạn tốt của nó! Mỗi ngày nó bắt tôi phải làm trà bánh cho cậu ăn, làm trễ giờ cũng không được! Chuyện lần này của Tiểu Nhu thực sự là cám ơn cậu. Tôi và cha nó hai ngày qua vẫn ở bên ngoài, mà chị nó cũng không dám nói cho chúng tôi biết chuyện này, sau khi biết đều muốn nhảy dựng lên, thật may không có việc gì! Cám ơn cậu, Lãnh phó tổng!”
Lãnh Mặc Hàn lập tức lại bày ra một bộ mặt khiêm tốn và cẩn thận, thập phần tôn trọng hơi cúi thấp đầu, lễ phép nói: “Chu phu nhân cứ gọi cháu là Mặc Hàn là được. Tiểu Nhu là bạn của cháu, cũng là đồng nghiệp trong khách sạn vậy nên giúp đỡ cô ấy là điều nên làm. Nói đúng ra là... Cháu đã không thể cứu cô ấy đúng lúc, làm cho cô ấy cũng phải chịu một chút khổ cực.”
“Cậu đừng nói như thế! Có thể cứu được một mạng người là tốt rồi! Đến đây, mời các cậu ngồi!” Lâm Phượng Kiều mời mọi người ngồi xuống, lại nắm tay Lãnh Mặc Hàn, thập phần lương thiện cùng ôn nhu nhìn về phía anh, vô cùng quan tâm nói: “Tôi nghe Tiểu Nhu nói, thân thể em gái cậu không thoải mái nên cần ăn rất nhiều đồ bổ dưỡng sao. Cậu không cần lo lắng, trong nhà tôi có rất nhiều, nếu cậu muốn thì cứ lấy đi! Trong nhà chúng tôi cái gì cũng có! Chỉ cần em gái cậu khỏe là được! Nếu như thân thể cô ấy ổn, có thể đi lại được thì hãy để cô ấy đến nhà chúng tôi, ở phòng Tiểu Nhu và chị của nó, không cần ra ngoài, để cô ấy tròng đó nghỉ ngơi thật tốt, em gái cậu sẽ do chúng tôi chăm sóc.”
Lãnh Mặc Hàn nghe thấy lời này, thì không khỏi ngẩng đầu lên, nội tâm chợt ấm lại, liếc mắt nhìn Lâm Phượng Kiều cảm kích tươi cười, nói: “Cảm ơn dì.”
“Ai!” Lúc này Chu Trường Dũng cũng đi tới, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhăn mày nói: “Lãnh tiên sinh, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Lãnh Mặc Hàn nghe vậy liền gật đầu, nói; “Đúng vậy. Lần trước Tiểu Nhu lên núi hái châu thảo, là cháu đến cùng cô ấy.”
“A... Hai đứa thật có duyên! Quả nhiên là bạn tốt! !” Chu Trường Dũng lại cười rộ lên, liền kêu hô mọi người ngồi xuống, nói: “Đến đây! ! Mời mọi người ngồi, mời ngồi! Vừa rồi đã dọa các vị sợ rồi.”
Mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt, Trần Mạn Hồng nghe thấy, liền nhìn về phía vợ chồng Chu Trường Dũng đang vô cùng nhiệt tình và hiền lành, liền kiềm chế tâm tình, một lần nữa trở về vị trí, cặp song sinh đang đứng bên cạnh cây nho kia, cũng thở dài một hơi, thiếu chút nữa rút súng ra bắn cái thứ súc sinh kia! Tô Lạc Hoành vừa ngồi vừa có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Mặc Hàn, hai tay nắm chặt cánh tay anh!
“Ai!” Lãnh Mặc Hàn ghét bỏ mà rút tay ra khỏi tay anh! !
Tô Lạc Hoành lập tức thương tâm nhìn về phía anh, thấp giọng gọi: “Người ta chỉ là sợ hãi thôi mà! Con cá kia sẽ cắn người a!”
Anh nói xong liền quay sang bên cạnh Tiêu Đồng, hai tay nắm chặt tay cô, muốn kêu người bảo vệ anh!
“Ai! Cái thứ vô dụng!” Vẻ mặt Tiêu Đồng cũng ghét bỏ giật giật cánh tay, tức giận nhìn anh, khinh bỉ nói: “Trên trực thăng anh còn nói mình rất dũng cảm để người ta nhảy trước! ! Thế mà chỉ nhìn thấy cá sấu thôi mà cũng sợ như vậy sao! Anh dám đi vườn bách thú sao? Dám đi không?”
“Tôi sao lại không dám đi vườn bách thú chứ!” Tô Lạc Hoành cũng tức giận nhìn về phía cô, nhịn không được nói: “Tới lúc đi vườn bách thú xem cá sấu, tôi ném cô ném xuống! ! Để thử xem cô có sợ không?”
“Cút!” Tiêu Đồng tức giận đuổi anh đi!
Tô Lạc Hoành bị người này ghét người kia ghét bỏ, anh liền vô cùng đau lòng khẽ gọi: “Lão đại, sao vẫn còn chưa tới a?”
***
Phòng tổng thống! !
Trang Hạo Nhiên nhận được tin nhắn của Tô Lạc Hoành, bất luận là Đường Khả Hinh hay là mảnh đất kia anh vẫn không chịu nổi nữa rồi! ! Anh lập tức ném di động đi, mặt bộc lộ sự khẩn trương, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, hai tròng mắt lóe ra tia cương quyết, vọt vào phòng tắm, tùy tiện tắm rửa nhanh chóng, tóc không kịp sấy, liền chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần thường màu trắng mặc vào, lại tư trong tủ lấy ra một bộ âu phục lam nhạt, đứng ở trước gương hơi chỉnh cổ áo của mình một chút.
Di động bỗng đổ chuông!
“A lô! !” Trang Hạo Nhiên đi tới bên giường, cầm lên di động lên nghe! !
“Lão đại! !” Giọng nói của An An ở đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến: “Hình như bốn vị phó tổng kia cũng vì mảnh đất đó mà chuẩn bị xuất phát rồi!”
“Được!” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên vô cùng phấn khởi vừa đeo đồng hồ vừa căn dặn: “Các cô hãy chờ tới khi xe của mấy người bọn họ đi qua đại lộ Trung Hoàn ở phía tây thì hãy rải sẵn đinh ở đó chọc thủng lốp xe của họ! Nhớ, mỗi một dặm đường thì cho rải một lần! !”
“Phốc!” An An ngồi ở bên kia nhịn không được bật cười! !
Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô mà nhanh chóng cúp điện thoại, biết lúc này, Trang Tĩnh Vũ sẽ cùng Ân Nguyệt Dung ngủ trưa đây là thói quen mấy chục năm cũng không thay đổi, anh có chút khẩn trương đi tới cạnh cửa, thở dài một hơi, rồi mới lén lút nhìn qua khe cửa xem tình hình bên ngoài, thấy hình như không có tiếng ai đi lại. Chắc mọi người đều đã đi nghỉ ngơi rồi?
Anh nhìn qua hai bên, qua trái qua phải, tay không kìm được mà nắm lấy tay nắm cửa, muốn làm động tác nhẹ nhàng vặn.
“Gâu!” Ngoài cửa phòng có một trận tiếng chó gào thét!
“Mẹ ơi! Thật làm ta sợ muốn chết!” Trang Hạo Nhiên lập tức buông lỏng tay ra, sợ đến mức mặt có chút tái nhợt, anh cũng là người, mỗi ngày đều bị gậy chơi golf đánh, cũng sẽ đau, sẽ đoạn tử tuyệt tôn, nhất là cái gáy kia, cách cánh cửa bị bóng đánh vào, đều một trận run lên… Hai mắt anh lại lóe lên một chút, nuốt nước bọt một cái, anh ai cũng không sợ, chỉ sợ cha mình, là người đóng vai ác! !
Cánh cửa mạ vàng bất ngờ nhẹ nhàng xoay, cửa, lặng lẽ yên ắng lén lút hé ra một đường nhỏ. Trang Hạo Nhiên chậm rãi dò xét tại khe cửa kia, nhìn thấy phòng khách bên ngoài rất vắng vẻ quả nhiên là không có ai, anh lại nuốt một ngụm nước bọt, có chút khẩn trương, cả gan mở rộng hơn một chút. Lọt vào trong một chút ánh mặt trời. Người đáng thương này, từ lúc cha anh phát anh muốn bỏ trốn, liền đem mỗi cánh cửa sổ, lấy cây gỗ đóng như đóng đinh Jesus, ngay cả cửa thông gió của toilet, cũng đóng đinh, thề không để bất cứ ai có thể đi vào! ! !
“Không có ai cả.” Trang Hạo Nhiên trên mặt bộc lộ một tia đắc ý, liền nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, mở to mắt, nhìn phòng ngủ của cha mẹ được đóng chặt liền thở dài một cái, trên mặt không khỏi nở một nụ cười tươi, nhanh chóng muốn đi ra ngoài, ai ngờ chỉ vừa mới đi tới phòng khách đã thấy Bác Dịch vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, mặt lộ vẻ cổ quái, đọc báo! !
Trang Hạo Nhiên lập tức dừng lại, mặt bộc lộ tia khẩn trương cùng sợ bị bán đứng nhìn về phía Bác Dịch! !
Ánh mặt trời chiếu xuống thật trói chang! !
Bác Dịch ngồi một mình trên ghế sô pha, nghe một bản nhac dương cầm, chăm chú mở tờ báo ra chớp chớp đôi mắt, tình cờ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.
Mặt Trang Hạo Nhiên cũng căng thẳng không kém, dùng vẻ mặt là anh em thì đừng ngăn cản ta, mà là anh rể lại càng không có quyền ngăn cản! ! !
Bác Dịch ho khan một tiếng, lại lật một trang báo, cúi đầu, lẳng lặng nhìn.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe lên, liếc thấy thái độ của anh, trên mặt không nhịn được muốn cười, lại muốn mau chóng ra ngoài, ai ngờ vừa muốn lách mình đi ra ngoài liếc mắt đã thấy ba con chó khổng lồ, đang giống như Quan công, đứng trước hoa viên, trợn đôi mắt đáng chết kia nhìn về phía mình, miệng đầy răng nanh, sống chết thở dốc.
“Chết tiệt! Không phải đã nhờ dì Lý cho bọn chúng uống thuốc ngủ rồi sao? Sao giờ vẫn còn tỉnh! !” Trang Hạo Nhiên mở to mắt, nhìn ba con súc sinh kia, thật tình cảm thấy chúng nó còn đáng ghét hơn cả OSCAR! ! ! !
Ba con chó khổng lồ, đứng dưới ánh mặt trời, thật sự khỏe mạnh như trâu, đang trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như nó đã được chủ nhân giao cho nhiệm vụ chỉ cần anh ra khỏi cái cửa này liền cắn chết, ánh mắt liền lộ ra tia nhìn đáng sợ! !
Trang Hạo Nhiên thật sự có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, xoay người xem xét Bác Dịch một cái, mới hiểu được anh biết mình sẽ không ra được đến đây nên mới bình tĩnh như vậy!
Bác Dịch nhịn không được lại lật một tờ báo chí, vừa nhìn vừa cười.
Trang Hạo Nhiên thở dốc, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn về phía kia ba con súc sinh kia, mắt thấy thời gian đang trôi đi nhanh mà anh lại đang rất vội nên mới đảo hai mắt sang hai bên nghĩ cách, lại phát hiện ra thanh âm tiếng chơi golf đang vang đến, anh xoay người, thở dốc vì kinh ngạc, sợ đến mức hai mắt mở to ra, lại phát hiện ra là chị mình, mặc quần áo thể thao màu đỏ thẫm, cùng với mái tóc dài xõa, đang lạnh lùng cầm cây gậy đánh golf nhìn mình! !
Trang Hạo Nhiên mở to mắt, khẩn trương nhìn chị! !
“Tránh ra!” Trang Ngải Lâm trực tiếp mặt lạnh đi tới, tay cầm cây gậy golf, đứng lại tại chỗ, ra lệnh cho em trai! !
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lúc này sáng ngời, cúi đầu, mới phát hiện bên chân chị mình bên chân, có một cây gậy đánh golf, trắng tinh đẹp mắt, anh khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía chị, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn hơi di chuyển thân thể, tránh xa cây gậy golf kia.
“Cho nên mới nói cha muốn đem tài sản cho chị hết! Em cái gì cũng không được lòng của ông ấy!” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, với dáng vẻ tuyển thủ quán quân Olympic, hai tay cầm cây gậy đánh golf kia giang hai chân ra, đứng trên hình cầu kia, mắt híp lại, hai tay chậm rãi xoay tròn 300 độ, vung lên.
Bác Dịch cầm báo, nheo mắt nhìn cô gái này.
Trang Hạo Nhiên cũng thật khẩn trương nhìn về phía chị mình! !
Trang Ngải Lâm hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm khối cầu trắng tuyết kia, từ từ, từ từ, từ từ, cuối cùng, với tư thế thoải mái nhất cô hiên ngang xoay người, vung cây gậy golf kia lên, vèo một tiếng, mãnh liệt đẩy quả bóng đi như mũi tên phi ra ngoài, phịch một tiếng, quả bóng rơi trúng ngay giữa não của con chó kia, con chó kia trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh, ngủ trên mặt đất! ! !
“Oa! !” Trang Hạo Nhiên trong cổ họng phát ra âm thanh, vẻ mặt sùng bái nhìn về phía cô, thật vui vẻ khẽ gọi: “Chị, em yêu chị! !”
Bác Dịch cũng xoay người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía con chó ở ngoài cửa sổ kia, cư nhiên thực sự hôn mê! !
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm nở một nụ cười đắc ý, lại cầm lấy cây gậy golf kia, nhíu mày nhanh chóng nhắm ngay quả bóng thứ hai mà Trang Hạo Nhiên đưa đến cho mình, lại thở mạnh một cái, cầm gậy golf, vèo một tiếng, dùng tư thế hiên ngang xoay người, vung gậy golf lên, quả bóng lại như mũi tên bay ra ngoài, phịch một tiếng, lại bắn trúng đầu con chó thứ hai, con chó kia trong nháy mắt ngất đi!
“Yeah! ! !” Trang Hạo Nhiên hai tay nắm quyền, kích động chạy tới, ôm chị mình! ! ! !
Vẻ mặt Bác Dịch vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cô, đây là phụ nữ sao.
“Tránh ra!” Trang Ngải Lâm cũng rất đắc ý nhìn cây gậy golf của mình, phụ nữ ngực lớn, cũng có năng lực đó chứ! !
“Được! !” Trang Hạo Nhiên kích động lui về phía sau, mắt thấy cách mạng sẽ thành công, nên anh liền thở dài một hơi, yên tĩnh chờ đợi.
Một quả bóng cuối cùng! ! !
Trang Ngải Lâm hơi híp mắt lại, khí thế tràn đầy hai tay nắm chặt lấy quả banh kia, thong thả vung lên, xoay người ba trăm sáu mươi lăm độ, cần phải đem con chó kia đánh chết, cô kêu nhỏ một tiếng, trong nháy mắt liền bắt đầu vung gậy, hướng quả banh kia đánh đi. Trang Hạo Nhiên hưng phấn nhìn theo quả banh, cười vui vẻ.
Phanh! ! Quả banh đã đem cái xích kia cắt đứt! ! Con chó thứ ba hung ác quay sang nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm vô cùng kinh ngạc, mở to mắt, nhìn về phía con chó kia! !
Ánh mắt Bác Dịch kỳ quái nhìn bọn họ, liền cũng đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn dây xích của con chó kia đột nhiên bị chặt đứt, anh thoáng cái khẩn trương xoay người nhìn về phía bọn họ! !
Trang Hạo Nhiên ôm chặt chị mình, sợ đến mức trên trán đổ mồ hôi hột nhìn về phía con chó và móng vuốt của nó.
Con chó quả nhiên là đi về phía Trang Hạo Nhiên.
Đột nhiên lúc này, một trận tuyết trắng nhẹ rơi xuống, nhưng bị gió thổi nhanh qua trước mặt mọi người, ánh mắt của chị em Trang Hạo Nhiên hoa lên, quay đầu lại nhìn về phía mẹ cư nhiên đang mặc áo ngủ màu trắng, tay cầm một khúc xương cực lớn, nhanh chóng đi chân trần chạy đến cửa sổ sát đất, nhảy lên sô pha, đem khúc xương kia ném ra xa, con chó kia ngửi thấy mùi xương, liền lập tức xoay người hướng bên kia chạy đi.
Ân Nguyệt Dung một trận tức giận nhào vào trên sô pha, nhìn về phía hai đứa con súc sinh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấp giọng nói: “Cho nên nói hai cái tên súc sinh cô cậu ngay cả quả trứng không sinh được là có nguyên nhân! ! Đối phó với loại súc sinh này phải dùng tới đầu óc ! Còn không mau cút đi cho ta!”
“Cảm ơn mẹ, con yêu người!” Trang Hạo Nhiên chạy tới, ôm chặt lấy mẹ, ngoan ngoãn ở trong lòng bà rồi tức khắc lại chạy ra ngoài.
Một chiếc Ferrari màu trắng dừng dưới ánh mặt trời ! !
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt phấn khởi nhảy lên xe của mình, nổ máy, vừa muốn đạp mạnh chân ga, ai ngờ chưa đi được mười mét ầm một tiếng liền vang lên âm thanh rung trời, xe két một tiếng hướng về phía hồ sen sắp sửa lao xuống, anh cảm thấy vô cùng kỳ quái nắm tay lái, có chút bị dọa sợ ngừng xe xong, đi ra lại thấy bánh xe bị đinh chọc thủng, anh lập tức biết chuyện gì xảy ra, liền nghiến răng nghiến lợi, kêu lớn: “Tưởng Thiên Lỗi! Anh thật là hèn hạ, chuyện như vậy mà cũng làm được! ! !”
“Còn không mau chạy đi, cha cậu sắp ra đến nơi rồi.” Ân Nguyệt Dung nhào ra trước cửa sổ sát đất tiền, sốt ruột nói! !
Trang Hạo Nhiên gật đầu, tức khắc nhanh chóng xuống xe, hướng cây phượng vĩ chạy đến.
“Hạo Nhiên...” Một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên.
Trang Hạo Nhiên dừng bước, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy Giai Giai mặc một chiếc váy dài màu trắng, tay cầm hành lý, nở một nụ cười xinh đẹp, ôn nhu nhìn về phía mình. Anh hơi giật mình.
Lúc này đã là cuối thu , cây phượng vĩ, xanh xanh trắng trắng bị gió thổi tới, mang theo dấu hiệu của một mùa phượng vĩ sắp sửa nở rộ.