Chương 1121: Đồ hoa yến
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Sau giờ ngọ, hương thơm của thịt dê nướng, cùng với âm thanh tí tách, nhẹ nhàng lan tỏa khắp mọi nơi.
Mấy người Tô Lạc Hoành cùng Trần Mạn Hồng vẫn như cũ nhớ đến cá sấu kia, run rẩy ngồi im tại chỗ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía sau nhà, nhất thời cảm thấy những bóng cây tối tăm mang đến cho con người ta cảm giác sợ hãi. Ngay lúc này liền nghe thấy trong sân truyền đến những tiếng quát mắng khoa trương của thợ thuyền, mọi người nhất thời có chút nghi hoặc, lại tập trung trung tinh thần nhìn vào bên trong. Người luôn luôn bình tĩnh như Lãnh Mặc hàn đang ngồi trên ghế mây nghe thấy tiếng quát này cũng hơi nghiêng mặt, nâng mí mắt nhìn vào bên trong, vừa mới thoáng nhìn qua anh liền ngẩn ra.
“Không phải như vậy chứ! ?” Trần Mạn Hồng mở to mắt nhìn vào bên trong viện, kinh ngạc đến nổi hết da gà, giống như những gì mà cô biết, thấy có người ăn như vậy đều lo lắng bị sét đánh, nếu như hôm nay lão đầu bếp tới đây nhất định sẽ thắt cổ tự tử!
Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, còn có Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành bất động giống như bị điểm huyệt, mở to mắt nhìn một màn này, da gà đều nổi lên, trong lòng suy nghĩ, đây bất quá chỉ là một bữa cơm.
“Hắc! ! Hắc! ! Hắc! ! !” Ba công nhân cao lớn lực lưỡng, cư nhiên đang khiêng một bao nilong lớn đựng con cá mú có những đốm to quý hiếm từ dưới biển sâu của Trung Quốc hay còn gọi là garoupa. Là loại cá có tác dụng trị liệu bệnh máu nhiễm mỡ, bệnh tim mạch vành, cholesterol cao và một số bệnh khác. Toàn thân nó đều quý giá, từ đâu cá đến thân cá, mang cá, vảy cá, tất cả đều có công dụng bồi bổ thân thể ! Hơn nữa nhìn đầu nhọn của con cá này liền biết đây chính là cá mú vua nổi danh! ! Nghĩ phải đến mấy chục năm mới có một con cá như vậy! ? ! Lão đầu bếp cũng đã từng làm tiệc cá, theo giá của khách sạn năm sao là mười hai vạn! Lúc đó tiệc cá chiêu đãi khách, tổng cộng có ba mươi người! Bất quá con cá kia mới có 1m5! Hiện tại con cá này dài hơn hai mét, khoảng hai trăm cân mà lại có vài người ăn? ?
Lãnh Mặc Hàn nhất thời nhìn con cá dài hai mét này, vẻ mặt đầy biểu tình, anh cũng có điểm không tin nổi.
Mọi người trong khách sạn đều biết, buổi tiệc toàn cá mú vua, gọi là—————— “Đồ Long Yến “
“Đến đến đến…. đây! !” Chu Trường Dũng thừa dịp công nhân vừa thở dốc vừa khiêng cá đi tới, lập tức cùng một công nhân khác khiêng một cái thớt to đến hai mét bày trước mặt, đợi đặt con cá kia xuống, trong nháy mắt ông liền lấy một con dao nhỏ sắc bén, ngồi xổm xuống trước con cá cơ hồ nặng hơn hai trăm cân kia, khí thế mạnh mẽ như quân nhân, tỏa sáng vô hạn, hai mắt ông mở lớn, lập tức nâng con dao nhỏ sắc bén trong tay hướng về phía thân thể to lớn nặng nề của con cá mú vua kia đảo qua, những chiếc vảy cá so với ngón tay một người đàn ông khỏe mạnh còn to hơn, giống như lúa mạch toàn bộ vảy nghiêng về một phía bay ra! Mấy công nhân nhanh chóng tiếp được, lập tức đem đi chiên! !
“Thân thủ tốt! !” Tô Lạc Hoành mở to mắt, kỳ thực đã sợ đến không sai biệt lắm!
Chu Trường Dũng nhìn về phía mấy người Tô Lạc Hoành cười hào sảng, trên mặt lại tỏa ra khí thế, mở trừng hai mắt, nâng tay lên tiếp tục lướt qua thân cá, từng mảnh vây cá trên thân rơi ra, ông lại sai người mang đi chiên, sau đó lại sai người nhanh chóng lấy ba loại nhân sâm sáu trăm năm trong nhà, cẩu kỷ vương, táo tàu Tân Cương, cùng với một số vị thuốc quý giá chuẩn bị để hầm canh cùng cá mú vương! ! ! Dân địa phương chính là ăn cá như vậy! ! !
“Có biển thì ắt có cá! ! Như vậy mới có thể ăn lúc tươi! Mặc dù bữa tiệc này cũng không thể làm cho mấy người trường sinh bất lão, thế nhưng nếu không xảy ra chuyện lớn cũng có thể trường mệnh bách tuổi!” Chu Trường Dũng nói xong lại cầm dao lên, mở lớn đôi mắt chặt xuống đầu cá, gỡ mang cá xuống, lại sai người lấy lá gan quý ra mang đi ngâm rượu, gửi một ít cho bác Phúc.
Mấy người Lâm Sở Nhai trừng mắt nhìn về phía Chu Trường Dũng đến ngốc, Trần Mạn Hồng càng không chịu nổi. Ngay lúc này đã thấy Lâm Phượng Kiều sai người bê mấy phần thức ăn chính mình làm ra, gống như chim yến thượng đẳng của hoàng thất Thái Lan, sau khi chiên lên biến thành giống như một loại bánh hình xoắn ốc, chỉ là có tưới thêm một chút sữa ong chúa lên trên... Cô không nhịn được nắm chặt mấy ngón tay thon dài, mở to mắt, muốn khóc nhìn trái nhìn phải, đây là chim yến thượng đẳng a……
Lâm Phượng Kiều môt bên bày sủi cảo trứng cá muối xuống một bên nhìn Trần Mạn Hồng, nhìn thấy vẻ mặt này của cô, nàng vẻ mặt này, không chừng đã từng thấy, liền khom người cười nhìn cô nói: “Cháu cứ từ từ ăn! Đây là thời gian chúng ta buôn bán ở Thái Lan được quốc vương tặng cho, chúng ta ở đó đã tìm hiểu, rất tốt! Từ từ ăn!”
Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô, muốn khóc..
Những món ăn bày ra ngày càng đặc sắc, lúc này trong thôn có mấy ông lão ngửi được mùi thơm cũng nhao nhao cười từ sau núi đi đến nhìn về phía Chu Trường Dũng cười nói: “Lão Chu, hôm nay trong nhà lại là kim ngọc mãn đường, lại là đồ long yến, có phải có con rể tới hay không?”
Mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành nhìn thấy có mấy ông lão đi qua đây, nhao nhao đứng lên cực kỳ lễ phép gật đầu. Lãnh Mặc Hàn cũng trầm mặc đứng lên nhìn về phía mọi người gật đầu..
“Ha ha ha ha ha...” Chu Trường Dũng một bên cầm dao phay, ngồi xổm trên mặt đất giết cá, một bên vừa cười vừa nhìn về phía mấy người Lâm Sở Nhai nói; “Tôi nói nếu như có con rể tuấn tú như vậy thật tốt nha! Những người này đều là cấp trên của Tiểu Nhu, hôm nay qua đây chơi một hôm! !
Trương Hoa lập tức rất tôn kính cùng lễ phép đi qua, mời mấy ông lão ngồi xuống cười nói: “Nhà của chúng con còn chưa xây xong đã để mấy ông qua ăn! Nghĩ lại ngày hôm đó đầu vẫn còn phơi nắng...”
“Vẫn là con rể nhà họ Chu ta hiểu chuyện! Chuyện của Chu gia sau này không cần vội vàng rồi. Chuyện của Tiểu Nhu mới khẩn trương, lần trước trong nhà lão Lý không phải có một tiểu tử mới từ nước ngoài trở về, không bao lâu sau liền cùng Tiểu Nhu thân cận? Con xem đứa con rể này thế nào? Lão Lý vẫn luôn tới hỏi thăm chúng ta đấy!” Lão Chu vừa ngồi xuống vừa nói.
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trầm mặc ngồi tại chỗkhông lên tiếng.
Chu Trường Dũng vừa cười vừa cầm dao lột thịt cá vừa nói; “Ta thấy tiểu tử kia cũng được! Toán học không biết thế nào? Trương Hoa của chúng ta cũng rất giỏi toán học, không sử dụng đến máy tính cũng tính ra được chúng ta buôn bán lời bao nhiêu! Giúp đỡ ta không ít việc.”
Ha ha ha ha! Mọi người cùng nhau cười lớn.
Trương Hoa ngồi một bên, vội vã khiêm tốn cười rộ lên nói; “Cha, đừng trêu con nữa, đây chỉ là toán học cơ bản, người bình thường đều biết! Đều có thể tính toán buôn bán bình thường, con... Con không kiếm tiền, sẽ chăm sóc ccaay ngông nghiệp một chút.”
Mọi người lại cùng nhau cười rộ lên.
Lâm Phượng Kiều đối với đứa con rể này rất hài lòng, một bên giúp đỡ chồng đem thịt cá bỏ vào bên trong nồi đá nấu súp, một bên cười nói; “Nhà của chúng tôi từ khi có Trương Hoa, mọi việc đều diễn ra êm đẹp. Đứa nhỏ này chính là rất hiếu thuận, thông gia lại vô cùng tốt. Tôi cũng không biết Tiểu Nhu có phúc khí tìm được một người chồng như vậy không.”
“Đứa nhỏ Tiểu Nhu kia, khuôn mặt tròn tròn, có phúc khí! !” Lão Mỗ vừa cười vừa nói xong, liền nhìn xung quanh một chút, kỳ quái hỏi: “Ai, nói chuyện lâu như vậy, thế nào lại không thấy Tiểu Nhu? Đi đâu rồi?”
Lâm Phượng Kiều cùng Chu Trường Dũng cũng dừng lại nhìn xung quanh, kỳ quái nói: “Đúng vậy! Nha đầu này đi đâu rồi? Đồng nghiệp tới nhà lâu như vậy cũng không thấy người đâu?”
Lãnh Mặc Hàn cũng hơi nâng mí mắt, nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh...
Trương Hoa cười rộ lên nhìn về phía mọi người nói; “Em ấy nói một ngày đuổi vịt ra mồ hôi liền lên tầng đi tăm rồi. Một lát nữa sẽ xuống...”
***
Trên tầng gỗ, tựa sát vào cây nhãn trăm năm, những bong cây lớn thổi đến từng làn gió mát.
“Phanh!” Cửa phòng tắm trên tầng hai phịch một tiếng mở ra!
Tiểu Nhu vừa tắm rửa xong, trên mặt đỏ bừng, mái tóc dài nhỏ nước róc rách, quanh người chỉ quấn một chiếc khăn bông trắng, lộ ra bả vai thon gầy như ẩn như hiện, chân trần bước trên sàn nhà bóng loáng như thủy tinh đi ra, nhanh chóng bước đến trước tủ quần áo nhỏ mở ra, vội vàng nhìn vào trong thấy có mấy chiếc váy cuối thu, mấy bộ quần áo mùa đông mẹ đã xếp gọn gàng cho.
Một tay cô giữ chiếc khăn bông trước ngực mình, một bên vươn tay lật lật mấy chiếc váy cùng mấy bộ quần áo trong tủ, gương mặt bộc lộ vẻ ngượng nghịu, lại đưa mắt nhìn trái nhìn phải, không biết nên chọn cái gì cho tốt, liền đem mấy chiếc váy màu trắng, xanh, hồng... từng cái một lấy ra đúng trước gương ướm thử, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy vừa ý.
“Tiểu Nhu ——————” Thanh âm của Lâm Phượng Kiều thanh âm từ tầng dưới vọng lên.
“Dạ! !” Tiểu Nhu vẫn quấn khăn bông đi tới bên cửa sổ, đứng sát vào bóng cây nhãn lớn tiếng đáp.
“Chuẩn bị ăn cơm rồi, mau xuống đây!” Lâm Phượng Kiều lại nói!
“Vâng!” Tiểu Nhu vội vã đáp, sau đó lại sốt ruột đi chân trần đến trước tủ quần áo lựa chọn, liền chọn trúng chiếc váy ren ngắn màu xanh lá sen mẹ mua cho năm ngoái, bên ngoài khoác chiếc áo len mỏng màu trắng. Đem mái tóc dài đơn giản sấy khô, đi đôi giày đế bằng màu trắng xong mới nghĩ muốn đi ra khỏi phòng, trên mặt không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ liền dừng lại một chút, lại đi tới trước gương, lộ ra vẻ ngốc nghếch nhìn chính mình trong gương, cảm thấy chính mình có một chút tươi mát mới mẻ, hai mắt cô lóe lên một chút ôn nhu, cắn chặt môi dưới, dừng một chút mới có chút điểm khẩn trương muốn đi ra ngoài...
Bên ngoài !
Lãnh Mặc Hàn một mình ngồi trên chiếc ghế mây, vô cùng lễ phép cùng tôn kính tiếp nhận mấy quả nho xạ hương mà Lâm Phượng Kiều đưa tới, mỉm cười rồi mới chịu bỏ vào trong miệng, lại nghe thấy tiếng bước chân ôn nhu truyền đến, nghe nói Tiểu Nhu xuống, tay anh cầm nho hơi dừng lại, hai tròng mắt lóe lên, nghiêng mặt sang liền nhìn thấy từ bên trong nhà, một thiếu nữ bước ra với một bộ quần áo tươi mát, mái tóc dài xõa ra tự nhiên, có chút xấu hổ ôn nhu đứng dưới cổng vòm, đôi mắt sáng mở to, bộ lộ vẻ tươi cười ngại ngùng, khuôn mặt đỏ hồng nhìn về phía mọi người.
Hai tròng mắt anh lóe lên, chăm chú nhìn cô.