Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 644: Chương 644: ĐẦU HEO




Lúc này thật rất giống như cả nhà vui vẻ.

Trong lúc chờ nấu thuốc, Bác Dịch về phòng của mình trước, tắm rửa thay quần áo, thuận tiện xử lý kim châm, Trang Hạo Nhiên trở về phòng ngủ của mình tắm nước nóng, mặc T-shirt màu trắng tay ngắn, quần tây màu trắng, vừa vẫy tóc ướt đẫm của mình đi ra, vừa vô tình nhìn dưới lầu, ngạc nhiên suy nghĩ, hai người đâu?

Trong khách phòng.

Đường Khả Hinh ôm vai đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn Sa Sa.

Sa Sa cũng ôm vai đứng ở bên giường, ngửa mặt nhìn chằm chằm chị gái một chút cũng không làm người khác ưa thích ! !

“Màu hồng!” Đường Khả Hinh nhìn cô, lạnh lùng nói.

“Màu trắng!” Sa Sa kiên trì! !

“Màu hồng!”

“Màu trắng!”

“Màu hồng!”

“Màu trắng!”

Đường Khả Hinh thật sự không chịu nổi, lập tức cúi người xuống, cầm một đống lớn áo ngủ trên giường, trong đó một cái váy ngủ màu hồng thật đáng yêu, mở ra cho Sa Sa nhìn, hết sức hết sức nghiêm túc nói: “Rõ ràng cái áo màu hồng này đẹp hơn màu trắng!”

Sa Sa cũng ôm lấy váy ngủ màu trắng mình thích, bĩu môi nói: “Rõ ràng bộ màu trắng đẹp hơn! Hôm nay chú của em mặc màu trắng, em cũng phải mặc màu trắng!”

“Chậc!” Đường Khả Hinh bật cười, nắm chặt áo ngủ màu hồng, bất đắc dĩ nhìn Sa Sa nói: “Em chưa từng nghe qua một câu nói sao? Đừng luôn làm chuyện đàn ông thích, như vậy anh ta cũng sẽ không quý trọng em!”

Sa Sa cau mày, suy nghĩ chuyện này.

Đường Khả Hinh cũng nhìn cô, nhìu mày nói: “Được ! ! Bây giờ hỏi em, ba nhân tám, cộng hai, lại trừ hai, lại trừ hai, bằng bao nhiêu?”

Sa Sa lập tức cúi đầu, đưa mười ngón tay nhỏ, giống như chia không đủ . . . . . .

Đường Khả Hinh ah một tiếng, nhìn cô bé nói: “Không biết sao? 22! ! Bảo bối! ! Chuyện này chứng minh, chị thông minh hơn em, hiểu không? Nghe chị không sai, mặc màu hồng! !”

Cô không nói hai lời, liền nắm áo ngủ màu hồng, muốn kéo Sa Sa đi tới phòng tắm.

“Không muốn! ! Em muốn mặc màu trắng! ! Chú nói thích cô gái đần đần!” Sa Sa mở bỏ tay cô, bĩu môi, liều mạng ôm áo ngủ.

“Nghe lời!” Đường Khả Hinh không muốn cô bé mặc áo ngủ màu trắng.

“Không muốn!” Sa Sa vẫn không chịu! !

Trang Hạo Nhiên lập tức đẩy cửa ra, mất hồn nhìn hai người đẹp lớn nhỏ ở đó lôi kéo một cái áo ngủ, chị kéo em kéo, anh sửng sốt hỏi: “Các người đang làm gì?”

“Chú, cháu muốn mặc áo ngủ màu trắng!” Sa Sa dậm chân nói!

“Màu trắng rõ ràng không đẹp bằng màu hồng! !” Đường Khả Hinh nhìn Sa Sa, kêu lên.

Trang Hạo Nhiên sững sờ đi vào nhìn hai người, chị nhìn chằm chằm em….em nhìn chằm chằm chị, không ai nhường ai, anh có chút bất đắc dĩ nói: “Có nghiêm trọng như vậy sao? Không phải là một cái áo ngủ sao? Đứa bé thích mặc cái gì thì để cho nó mặc đi. . . . . .”

“Vậy tại sao anh bảo em giúp con bé tắm?” Đường Khả Hinh đột nhiên quay đầu, tức giận nhìn anh nói.

Trang Hạo Nhiên chớp mắt, nhìn cô thật sự quá nghiêm túc, anh không nhịn được cười nói: “Nhưng. . . . . . em giúp con bé tắm và để cho con bé lựa chọn quần áo ngủ của mình, không có xung đột mà!”

“Nếu như con bé là con gái của em, em sẽ làm chủ để cho nó mặc váy nhỏ màu hồng!” Đường Khả Hinh nói nhanh.

“Nếu như con bé là con gái của anh, anh sẽ để cho nó tự nhiên lựa chọn.” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Nhưng con trai của anh, anh ném nó đi làm đầu bếp!” Đường Khả Hinh lập tức nói tiếp! !

“. . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nói nên lời nhìn Đường Khả Hinh một lát, mới bật cười nói: “Làm đầu bếp không tốt sao? Làm một người thật trí tuệ giống như ông ngoại . . . . . .”

Trong lòng Đường Khả Hinh chấn động.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Sa Sa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hai người này, cô bé tròn mắt lẩm bẩm một tiếng, lập tức cắn môi dưới, ôm lấy áo ngủ màu trắng của mình, rụt rụt cổ xoay người muốn đi vào trong. . . . . .

Đường Khả Hinh níu lấy cổ áo của cô bé, nói: “Màu hồng! !”

Sa Sa lập tức tức giận ngồi xuống sàn, cọ hai bàn chân nhỏ trống trơn, ôm quần áo ngủ màu trắng, ngẩng đầu khóc lớn, nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu từng viên rớt xuống, kêu: “Chị khi dễ em, chị thật đáng ghét! !”

Trang Hạo Nhiên thật sự thở dài một cái, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ nói: “Được rồi! ! Để cho con trai làm Tổng Giám đốc! ! Cho công chúa nhỏ chúng ta một cơ hội lựa chọn! !”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, mặc dù chưa hết giận, nhưng vẫn kéo Sa Sa trên sàn, muốn kéo cô bé vào phòng tắm. . . . . .

“Chờ một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên dịu dàng vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô.

Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên từ trong tủ âm tường trong suốt trước giường, lấy ra một bộ đồ ngủ thể thao màu trắng, xoay người, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Đồ ngủ của em. . . . . .”

Đường Khả Hinh cúi đầu nhìn quần áo ngủ màu trắng, cô hỏi: “Tại sao là màu trắng?”

“Đẹp mà. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói.

Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, khẽ cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn vươn tay nhẹ cầm áo ngủ, ôm vào trong ngực.

“Mau đi đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng kéo Sa Sa chân trần, cùng nhau bất đắc dĩ đi vào phòng tắm. . . . . .

Trang Hạo Nhiên giống như có chút xúc động nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ, không nhịn được mỉm cười, lúc cửa phòng tắm đóng chặt, anh nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng tắm, tựa vào bên tường, cúi xuống đè nén kích động trong lòng. . . . . .

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nói trong vắt của Sa Sa.

“Em muốn ngồi bồn tắm!”

“Em là con nít, không thể ngồi bồn tắm!”

“Em muốn ngồi bồn tắm! !”

“Không thể vào ngồi!”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.

Bên trong phòng tắm! !

Thân thể Đường Khả Hinh trần truồng, trên trán bọc khăn trùm đầu màu trắng, nằm ở trong bồn tắm tràn đầy bọt, nhìn cô nhóc trước mặt! !

Sa Sa cũng cởi truồng thân thể nhỏ bé, trên trán lắc lắc khăn trùm đầu chị mới vừa bọc cho cô bé rất khó coi, bĩu môi, hết sức không khách khí nhìn chị! !

“Nhìn cái gì vậy?” Đường Khả Hinh trừng cô bé.

“Chị không nhìn em, làm sao chị biết em nhìn chị?” Sa Sa cũng kêu lên.

“Miệng em mọc răng chó sao ! !” Đường Khả Hinh tức giận vốc một chút bọt trắng, hắt về phía Sa Sa! !

“A . . . . . . ” Sa Sa tức giận cũng vốc bọt lên, hắt về phía Đường Khả Hinh! !

“Chị xem em phản kháng thế nào!” Đường Khả Hinh không nhịn được cười, ở trong bồn tắm vốc bọt, hắt về phía Sa Sa, vừa đúng nện ở trên mặt của cô bé.

“A! !” Sa Sa quát to một tiếng, đưa bàn tay nhỏ bé non nớt, phủi bọt trên mặt, cũng không nhịn được cười, cũng vốc bọt hắt về phía Đường Khả Hinh, kêu to: “Chị khi dễ người ta! Chị khi dễ người ta!”

Hai cô gái một lớn một nhỏ, ở trong bồn tắm cãi nhau ầm ĩ.

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên nghe âm thanh hòa hài khó được, liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đi ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Bác Dịch đã tắm rửa xong, mặc T-shirt màu đen, màu đen quần tây, tay cầm kim châm, lạnh lùng đi xuống hỏi: “Tại sao tắm cũng phải lâu như vậy?”

Trang Hạo Nhiên chỉ đành bất đắc dĩ mỉm cười.

“Đúng rồi, bóng đèn trong phòng tôi giống như bị chớp chớp. Cậu có nên gọi người đến xem một chút không?” Bác Dịch hỏi.

“Tôi đi cho, bình thường tôi vẫn làm, cần gì làm phiền nhân viên.” Trang Hạo Nhiên quay người đi lên lầu.

Bác Dịch liền ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lên một quyển tạp chí rượu đỏ, nhàn nhạt mở ra xem.

Thời gian trôi qua một lúc.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh tắm cho Sa Sa xong, mình cũng tắm xong, bảo Sa Sa ngồi ở trên giường trong phòng chơi thủy tinh cầu, mình đi trước ra ngoài, vừa dùng khăn lông lau tóc ướt đẫm, vừa nhìn phòng khách to lớn, chỉ có Bác Dịch ngồi, Trang Hạo Nhiên không thấy, cô liền gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc?”

“Cậu ấy đến phòng tôi giúp một chút. . . . . .” Bác Dịch buông tạp chí xuống, liền đứng lên, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói với cô: “Xoay người!”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng xoay người. . . . . .

“Kéo dây khóa xuống một chút, tôi xem lỗ kim lúc trước một chút!” Bác Dịch chuyên nghiệp, nghiêm túc nói.

“À. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, bởi vì lần trước châm cứu cách đã rất lâu, cho nên hiện tại lại có chút xấu hổ, nhưng cô cũng biết nhất định phải làm như vậy, liền nhẹ nhàng chậm rãi kéo khóa kéo trước ngực mình xuống, hơi lộ ra nửa bầu ngực đầy đặn. . . . . .

Bác Dịch nhìn cô một cái, liền vươn tay, nhẹ vén tóc dài ướt đẫm ủa cô đẩy qua trước vai trái, không ngờ đầu ngón tay anh không cẩn thận quơ nhẹ sau vành tai cô một chút, làm nổi lên một đường trầy xước.

“À?” Đường Khả Hinh cảm giác đau đớn, kêu nhỏ.

“Thế nào? Tôi xem một chút!” Bác Dịch có chút căng thẳng tiến lên một bước, muốn xem vành tai của cô . . . . . .

“Không có việc gì không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh xấu hổ đang muốn né tránh anh đụng vào.

“Tôi xem một chút. . . . . .” Bác Dịch lại kiên trì.

“Thật không cần. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút lúng túng tránh được hai bước, không ngờ tay kéo không kịp, áo trước ngực lỏng ra. . . . . .

“Anh đang làm gì?” Trang Ngải Lâm mặc váy lụa mỏng khêu gợi lộ ra chân dài, đứng ở cửa, không thể tin nổi nhìn Bác Dịch lại muốn tiến lên kéo áo Đường Khả Hinh, hai mắt của cô nóng lên, trừng mắt về phía Bác Dịch cắn răng nói: “Anh muốn chết hả? Anh dám động tới phụ nữ của em trai tôi ? !” .

Bác Dịch nhìn thấy Trang Ngải Lâm, trái tim chợt lạnh, lập tức ý thức được không hay, mới vừa muốn giải thích nói: “Chuyện không phải như cô nghĩ. . . . . .”

“Đúng, đúng. . . . . .” Đường Khả Hinh mới xoay người giải thích. . . . . .

“Chuyện tôi nhìn thấy chính là như vậy! ! Tôi đánh anh một lần, anh vẫn không sợ dạy dỗ?” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lập tức nhấc váy lụa dài mỏng của mình, lộ ra đôi chân dài gợi cảm, đột nhiên nóng mắt nhảy tới trước, quát to một tiếng, ra sức đạp thẳng một cước vào lồng ngực Bác Dịch!

“A . . . . . .” Bác Dịch lập tức bị lòng bàn chân đạp mạnh một cái, kêu lên một tiếng, cả người bay thẳng về phía sau, ầm một tiếng, nện ở trên bàn trà, miểng thủy tinh tung tóe đầy sàn ! !

Con ngươi Đường Khả Hinh thiếu chút nữa rớt ra, kêu to một tiếng: “Bác Dịch tiên sinh! !”

“Tôi xem sau này anh còn có dám ở địa bàn của tôi giở thủ đoạn hay không! !” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, liền lách mình tiến lên, nâng giày cao gót lên, đạp một cước trên bụng Bác Dịch đang vùng vẫy!

“A!” Bác Dịch đau đến lăn lộn, thân toát ra mồ hôi lạnh, che bụng, nói không ra lời.

“Chị! Không phải như vậy, chị đừng hiểu lầm! !” Đường Khả Hinh vừa kéo dây khóa, vừa gấp gáp muốn kéo Trang Ngải Lâm! !

“Dây khóa cũng kéo rồi, còn nói hiểu lầm! ! ! ? Hả . . . . . .. . . . . . ” Trang Ngải Lâm lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, không nói hai lời, liền nâng quả đấm lên, nhắm trên mặt Bác Dịch, bốp bốp bốp bốp bốp…ra sức đấm, nóng nảy giống như con sư tử cái, nhe răng kêu to: “Tôi không đánh cho anh thành đầu heo, tôi không phải họ Trang! !”

“A a a a a!” Bác Dịch bị đấm một trận như hoa lê đẫm mưa, cho đánh đầu cũng nổ tung, mắt nổ đom đóm, nói không ra lời.

“Xem tôi có đánh chết anh không! !” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lại muốn đưa Tất Sát Kỹ của cô, cắn răng vung khuỷu tay lên . . . . . .

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới nhào ra khỏi phòng, thấy chị dũng mãnh đè ở trên người của Bác Dịch tức giận muốn đánh người, anh lập tức căng thẳng đưa tay kêu to: “Chị! ! Đừng mà! ! !”

“Này . . . . . . . ” Trang Ngải Lâm không có nghe khuyên, nhắc cùi chỏ, cả người nhắm lồng ngực Bác Dịch nện mạnh xuống! !

Phốc! !

Bác Dịch nâng thẳng người, miệng phun một ngụm máu tươi, cuối cùng cả người hôn mê bất tỉnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.