Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 643: Chương 643: NƯỚC SUỐI CHƯA HẾT




Bữa ăn tối này, tất cả mọi người ăn vô cùng vui vẻ, cho đến 8 giờ vẫn chưa kết thúc.

Thậm chí Tô Lạc Hoành gọi ca sĩ người Mĩ da đen nổi tiếng tới khách sạn, dựng khán đài tạm thời muốn ca hát, còn dùng đặc quyền gọi Nhã Tuệ tới, mọi người vô cùng náo nhiệt.

Tiểu Nhu, cô gái ngốc này lo sợ trên đời này còn có người cô đơn, lập tức muốn vứt bỏ hết Hoa Bách Hợp di chuyển ra khỏi phòng ăn, Lãnh Mặc Hàn nhìn cô khổ cực như vậy nên mang xuống cho cô.

“Con gián nhà anh còn tốt đó chứ?” Tiểu Nhu vừa ôm hoa, vừa mở to mắt nhìn anh! !

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói: “Gần đây không có nhìn thấy nó, rất kì lạ.”

“Hả? Có muốn tìm nó hay không?” Tiểu Nhu có chút căng thẳng nói.

“. . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn không nói nên lời, nhìn cô.

Tiểu Nhu nghiêng đầu qua lại, ôm Hoa Bách Hợp đi về phía trước, ở trong thế giới của cô, bởi vì đầu óc của cô ngốc, quả thật động vật có thể cho cô cảm giác đáng tin hơn so với con người.

“Người anh em! !” Lúc nhân viên đang dựng khán đài, chờ ca sĩ người Mĩ tới, Tô Lạc Hoành đón gió biển mãnh liệt, say đến đảo điên, rất thâm tình kéo cổ của Lâm Sở Nhai, nặng nề thở một hơi, giống như không có say nói: “Anh nói xem! ! Nếu như không phải vì anh, hôm nay tôi gọi bao nhiêu minh tinh tới hả?”

Lúc này, Nhã Tuệ mới thay áo sơ mi không tay màu trắng, váy xếp li màu xanh dương nhạt, xách theo túi xách màu trắng đi tới, liền nhìn thấy Tô Lạc Hoành vừa cầm ly rượu, vừa kéo cổ của Lâm Sở Nhai đang nói chuyện, cô sửng sốt.

“Chắc anh ấy say rồi chứ? Còn nghe ca sĩ người Mĩ hát?” Trần Mạn Hồng vừa đi vào phòng ăn thu xếp cho mấy người khách khác, vừa cười nói.

“Ôi!” Hôm nay Lâm Sở Nhai không say, tương đối bình tĩnh nhìn dáng vẻ Tô Lạc Hoành say ngất, cười nói: “Anh muốn gọi minh tinh, có quan hệ gì tới tôi?”

“Đó không phải là anh chỉ thích Quản lý Lưu sao? Cô ấy là cô gái đàng hoàng ! !” Tô Lạc Hoành say thật.

Mọi người có chút giật mình nhìn anh.

Đường Khả Hinh cũng ngồi ở một bên, sững sờ ngẩng đầu, nhìn Tô Lạc Hoành.

Nhã Tuệ đã đỏ mặt không chịu được.

Lúc này Lâm Sở Nhai vừa vặn nhìn thấy Lưu Nhã Tuệ đang đứng ở lối vào ngoài trời phòng ăn, anh lập tức có chút lúng túng kêu này này này, nói với Tô Lạc Hoành: “Được rồi, được rồi, không nên nói chuyện lung tung! ! Anh say rồi!”

“Tôi không có say! ! Anh là đồ vô dụng, không phải bị người từ chối một lần, liền lười cùng tôi đi ra ngoài chơi! ! Có ý gì sao?” Tô Lạc Hoành nặng nề thở dốc một hơi, vẫn say đến đỏ mặt nói: “Tào Anh Kiệt, tên đàn bà thúi đi lấy vợ rồi! ! Lãnh Mặc Hàn thì ngày ngày ôm con gián ngủ! Chỉ còn hai người đàn ông chúng ta, mẹ kiếp, anh thích phụ nữ đàng hoàng! Ném lại tôi một mình ! ! Có được xem là không có đạo đức hay không!”

“. . . . . . . . . . . .” Lâm Sở Nhai há to mồm, nhìn người này.

Mặt của Nhã Tuệ lại nhanh chóng đỏ bừng, nắm chặt dây xách tay.

“Người ta cũng không muốn anh, anh còn giữ trai tân làm gì? ?” Tô Lạc Hoành kêu to.

“Anh mới trai tân ! Không nên sỉ nhục tôi,” Lâm Sở Nhai tức giận muốn đẩy anh ra! !

“Chớ đi ! Anh đi rồi, người ta cũng không cần anh ! ! Ngoại trừ tôi ra, còn có ai hả?” Tô Lạc Hoành lập tức ôm chặt cổ của Lâm Sở Nhai, mặt chôn ở trên cổ của anh, không ngừng cọ cọ.

Sa Sa ngồi tại chỗ, nhìn thật tò mò.

“Này, này, này, này, này!” Trang Hạo Nhiên tức giận che mắt của Sa Sa, nhìn về phía tên khốn Tô Lạc Hoành nói: “Đừng tưởng rằng mẹ cậu sinh ra cậu thì cậu có gì giỏi đấy! Giỏi là mẹ của cậu! Không phải cậu! Đừng ở trước mặt trẻ con, giày vò loại chuyện này! Nếu thật muốn làm, cút xa một chút!”

“Đừng nha, chú, cháu muốn nhìn!” Sa Sa lập tức muốn ngăn tay Trang Hạo Nhiên.

“Sa Sa, không nên nhìn! Ngoan, cháu cũng ăn gần xong rồi, chú đưa cháu về nhà, không chơi với bọn họ.” Trang Hạo Nhiên nói xong, muốn đứng dậy. . . . . .

Bác Dịch cũng chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói với Đường Khả Hinh: “Đi thôi. . . . . .”

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh biết hôm nay phải châm cứu, cũng đứng lên, nhưng vẫn hơi nghi ngờ hỏi: “Đi đâu?”

“Tôi ở tại nhà Hạo Nhiên, khẳng định sẽ châm cứu ở nhà Hạo Nhiên. . . . . .” Bác Dịch vứt khăn ăn xuống, uống vài ngụm nước chanh xong mới nói.

“À?” Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, có chút lúng túng nói: “Đi nhà Tổng Giám đốc? Không nên đâu. . . . . . Hay là đi nhà tôi?”

Bác Dịch cau mày nhìn cô, nói: “Tôi không đi tới nhà người xa lạ, không thoải mái. Chỉ là châm cứu, cô sợ cái gì?”

Đường Khả Hinh khẽ cúi đầu không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Nhà anh có sư tử hay hổ à? Sao sợ như vậy?”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng.

“Chú! !” Ở trong tiếng ồn ào, Sa Sa ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên vui vẻ cười nói: “Bình thường Sa Sa sợ tối, đều là ba mẹ ôm cháu ngủ, tối nay chú phải ôm cháu ngủ! !”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, không nhịn được phì cười, cũng không lên tiếng.

“Chú, cháu muốn mà, cháu muốn mà!” Sa Sa không ngừng lắc đầu, cố níu tay của anh, muốn, muốn! !

Đường Khả Hinh lại không khỏi tức giận nhìn cô bé, mắt cũng híp lại.

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Được, được, được, tối nay chú ôm cháu ngủ!”

Chú, hiện tại cháu muốn ôm!” Sa Sa lập tức vươn tay.

“Tốt!” Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải tiến lên, lại phát hiện bước chân có chút nhẹ, đầu có chút choáng váng. . . . . .

“Tối nay cậu cũng uống không ít, hay là thôi đi, tránh té người bạn nhỏ.” Bác Dịch biết rõ sức uống của Trang Hạo Nhiên.

“Không có việc gì.” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười tiến lên, ôm lấy Sa Sa, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, mới nói: “Đi thôi, bảo bối, chúng ta về nhà !”

“Tốt! !” Sa Sa vui vẻ ôm cổ Trang Hạo Nhiên, hung ác hôn xuống khuôn mặt đẹp trai của anh.

Mọi người cùng nhau rời khỏi.

“Ôi, Tổng Giám đốc, tại sao anh đi rồi?” Tô Lạc Hoành lảo đảo muốn đi qua, muốn kéo Trang Hạo Nhiên.

“Cút! ! Không biết mười giờ tôi buồn ngủ sao? Mọi người từ từ chơi đi!” Trang Hạo Nhiên ôm Sa Sa, chào bọn Nhã Tuệ và Mạn Hồng, liền trực tiếp đi khỏi.

Khả Hinh cũng nói tình hình với Nhã Tuệ một chút, cũng đi khỏi.

Mấy người cùng nhu rời khỏi phòng ăn, tất cả đều im lặng đi tới phòng Tổng Giám đốc.

Bên trong thang máy.

“Chú!” Sa Sa ôm cổ Trang Hạo Nhiên, như con quỷ con hỏi: “Dì xinh đẹp có đi qua nhà chú hay không?”

Đường Khả Hinh đứng ở một bên không lên tiếng.

“Không có. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, lập tức cắn chặt môi dưới, tức giận nắm chặt túi xách.

“Chỉ có chị xinh đẹp tới nhà chú. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, không nhịn được nhìn Đường Khả Hinh.

Mặt của Đường Khả Hinh hơi dịu lại.

Bác Dịch hơi quay đầu, nhìn ba người này, đột nhiên cười cười nói: “Thật khó được quan hệ tam giác.”

Trang Hạo Nhiên im lặng cười nhìn Bác Dịch, ôm chặt Sa Sa nói: “Quan hệ tam giác?”

“Một chút nữa có người đánh bể hủ giấm!” Bác Dịch ngẩng đầu lên nhìn thấy đã đến tầng lầu ‘phòng tổng thống’, mới sâu kín nói.

Đường Khả Hinh sững sờ ngẩng đầu, nhìn Bác Dịch, mới vừa muốn giải thích. . . . . .

“Sa Sa, cháu không thể ăn giấm của chị đâu! ! Bởi vì sau này cháu là cô dâu của chú!” Trang Hạo Nhiên lập tức cười nắm mặt của Sa Sa!

Cái ót Đường Khả Hinh tê dại một trận, lại cắn răng nghiến lợi! !

“Chú hiểu cháu nhất! !” Sa Sa lại ôm mặt Trang Hạo Nhiên, hôn mạnh một cái! !

Cửa thang máy mở ra!.

Bác Dịch đi ra trước, Đường Khả Hinh thở hổn hển sải bước đi ra ngoài, Trang Hạo Nhiên mỉm cười ôm Sa Sa đi ra, đứng ở trước cửa, đưa ngón tay đè xuống, cửa mở ra, mọi người cùng đi vào.

“Tới rồi, Sa Sa, đây là nhà của chú!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười ôm Sa Sa, đặt lên ghế sa lon một người từ trước đến giờ mình vẫn ngồi, mới ngồi xổm người xuống, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: “Hôm nay mẹ của cháu đã cho người mang tới cho cháu rất nhiều rất nhiều quần áo đẹp và áo ngủ, còn có bài tập cháu phải làm trong hai ngày này. Một chút nữa tắm xong, sau đó làm bài tập xong, rồi đi ngủ nha. . . . . .”

“Không muốn làm bài tập!” Sa Sa nhỏng nhẽo cúi đầu.

“Không làm bài tập sao được? Không làm bài tập, tương lai không biết chữ, gả cho chú ở giáo đường, cháu cũng không biết đón xe!” Trang Hạo Nhiên trêu chọc cô bé.

“Chậc!” Đường Khả Hinh lại khinh bỉ, đặt túi xách và áo khoác ở trên ghế sa lon.

“Có thật không?” Sa Sa trợn to mắt nhìn anh.

“Ừm! !” Trang Hạo Nhiên gật mạnh đầu, sau đó cười rất đẹp trai đứng lên nói: “Hiện tại, để cho chị tắm cho cháu trước.”

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười một tiếng, có chút ngạc nhiên hỏi: “Nghĩa là sao? Ai tắm cho con nhóc? Em?”

“Chẳng lẽ. . . . . . Anh tắm sao?” Trang Hạo Nhiên cười có chút xấu hổ nói.

“. . . . . . . . .” Trên mặt Đường Khả Hinh chôn một đống thuốc nổ, đây cũng không phải là con của em, cũng không phải con của anh, hiện tại em và anh không có một chút quan hệ nào, dựa vào cái gì bà cô phải giúp con bé tắm! ! !

“Đường Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn cô.

“Em khát nước!” Đường Khả Hinh lập tức đi vào phòng bếp, từ bên trong lấy ra một chai nước suối, mở cửa tủ lạnh, uống ừng ực ừng ực một hớp lớn, thấy vài chai nước trái cây dương đào nổi lên màu sắc xinh đẹp, cô nhìn mấy chai rượu trái cây, nhớ tới ngày mưa, cùng anh che dù trò chuyện vui vẻ đi về phía trước, nhất là lúc anh ngồi xổm xuống ở trước mặt của ông già, dùng dao nhỏ cắt mấy miếng thịt quả bỏ vào trong miệng nếm thử, ánh mắt hấp dẫn nhấp nháy, rất đẹp trai. . . . . . Trong lòng của cô chua xót, hai mắt nhấp nháy, khổ sở nuốt nước mắt trở về. . . . . .

“Còn muốn uống gì sao?” Tiếng của Trang Hạo Nhiên đột nhiên truyền đến.

Cô lập tức cầm chai nước suối xoay người, không muốn nữa, nhưng thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng ở trước mặt của mình, khoảng cách rất gần, rõ ràng cảm nhận được hơi ấm nơi lồng ngực anh, tỏa ra khí nóng mãnh liệt, còn có cả người lộ ra cảm giác an toàn, trái tim cô đập thình thịch, ánh mắt lóe lên, không biết nên làm gì.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ bước tới một bước, gần như dán vào người của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức lui về phía sau một bước, thân thể sắp lọt vào trong tủ lạnh.

Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, kéo nhẹ hông của cô, cảm thụ thân thể mềm mại của cô mặc áo sơ mi mỏng manh, cúi xuống dịu dàng nói: “Không lạnh sao? Dán gần tủ lạnh như vậy. . . . . .”

Trái tim của Đường Khả Hinh lại đập thình thịch, tựa vào trong ngực của anh, cảm xúc cả người giống như sắp vỡ tung, nhưng vẫn đè nén trong lòng thật chặt, mặc cho nước mắt ứa ra.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô có chút ửng hồng, hai mắt ứa nước mắt, càng lộ ra mê ly động lòng người, cái miệng nhỏ nhắn, môi hình cung thật rất đẹp mắt, khẽ mở ra cũng rất đầy đặn, lóe ra ánh sáng trơn bóng và hấp dẫn, anh chậm rãi cúi mặt xuống, giống như đôi môi mỏng hấp dẫn sắp chạm vào cánh môi đỏ mọng của cô. . . . . .

Hai mắt Khả Hinh chợt lóe, trái tim giống như vỡ toang, lập tức vươn tay muốn đẩy anh ra . . . . .

Không ngờ, Trang Hạo Nhiên chỉ nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô cầm chai nước suối, ngón tay trượt nhẹ mu bàn tay trắng nõn mềm mại đi xuống, cầm lấy cầm lấy chai nước suối trong tay của cô, ngẩng đầu lên uống một hớp lớn, mới xoay người đi khỏi, để lại một câu nói: “Mỗi lần tới nhà anh, uống nước suối chỉ uống một nửa, rất lãng phí. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đi ra phòng bếp, vẫn ngửa mặt, theo thói quen trước kia, uống nước suối cô uống chưa hết, giống như thưởng thức được một chút mùi thơm trên môi cô, chảy vào cổ họng chợt cảm thấy tâm trạng kích động đã được đè xuống . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.