"À?" Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức nhăn nhó nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói:
"Tổng Giám đốc. . . . . . Anh đừng hại tôi nữa. Tôi không có bản lãnh
này, giày vò hết cảnh sát, lại đến bảo vệ của khách sạn chúng ta! Anh bỏ qua cho tôi đi. Có lẽ, anh không thích tôi làm việc ở kho rượu, tôi đi
rửa toilet cũng được."
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Chúng tôi không cần người ngu ngốc như cô rửa toilet!"
"Vậy anh muốn tôi làm sao?" Đường Khả Hinh nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm tối nay, cô đã hoảng sợ đến ruột gan đều vỡ, khóc nói: "Huống chi, điện thoại di động của tôi ở chỗ của Tô Thụy Kỳ, tôi không có đồ trao đổi
với anh đâu."
"Vậy càng đơn giản?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhướng mày nhìn Đường Khả Hinh nói: "Đổi người của cô cho tôi là được."
"Gì?" Đường Khả Hinh kinh hoảng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sợ hãi nói: "Anh có ý gì?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói: "Bắt đầu hôm nay, điện thoại di động của tôi sẽ là của cô, cho dù là ai tìm cô, cũng phải thông qua số
di động của tôi, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện cô đều phải nghe
tôi, cho đến khi trò chơi kết thúc."
Đường Khả Hinh ngây người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút tức giận nói: "Tại sao?"
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn cô, rất đơn giản nói: "Cô có thể lựa chọn
không chơi trò chơi này, sau đó trực tiếp ra khỏi cửa chính khách sạn Á
Châu, tôi đưa cho cô một năm tiền lương! Cô phải cút càng xa càng tốt
cho tôi!"
Đường Khả Hinh nghe xong, trong lòng lập tức run lên, cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, hỏi tiếp: "Đồng ý hay không đồng ý?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thành thực nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc, hay là anh bỏ qua cho tôi đi. Điện thoại của những người
khác, tôi cảm thấy có thể nhận được, nhưng vợ chưa cưới của anh gọi tới, không phải chỉnh chết tôi sao? Anh có tức giận cũng không thể đối với
tôi như vậy a."
"Bọn họ sẽ không gọi!" Tưởng Thiên Lỗi thoải mái nói.
Đường Khả Hinh khổ sở, thở dài một hơi.
"Cầm lấy!" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên giơ điện thoại trong tay, vẻ mặt cứng rắn.
Đường Khả Hinh liếc anh một cái, vẻ mặt đau khổ, vươn tay run rẩy nhận
lấy điện thoại di động, nhìn màn hình điện thoại di động cực lớn, đặt ở
trong lòng bàn tay, cảm thấy lo sợ thế nào, thật sự không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô thở dài, đành phải bất đắc dĩ nói: "Tổng Giám đốc, tôi . . . . . cũng nghe lời anh rồi, điện thoại di động của anh cũng
cầm rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết, chúng ta phải đi nơi nào hay
không?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Đến rồi!"
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động nhìn ra phía ngoài, xe chạy nhanh
đến dưới lầu nhà của mình, cô không hiểu quay đầu nhìn về phía Tưởng
Thiên Lỗi nói: "Về nhà?"
"Bằng không đi đâu?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh. . . . . . Anh thả tôi về nhà hả?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Cô không muốn trở về cũng được! Chúng ta có thể đi khách sạn nhỏ!"
"Lập tức về nhà!" Đường Khả Hinh muốn từ bên này đẩy cửa xe ra, nhưng cô đã ngẩn người nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã bước nhanh ra ngoài, nhận lấy cây dù tài xế đưa tới, đón bão cấp mười ba, vòng qua xe, tự mình đến mở cửa xe cho Đường Khả Hinh, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhiệt
tình như vậy, làm cho cô có chút lo sợ nói: "Anh không cần đưa tôi..tôi
sẽ tự về."
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, cúi người xuống kéo cả người cô ra ngoài,
ôm vào trong ngực, cùng nhau đứng ở dưới dù, đi vào trong, thỉnh thoảng
bão quét tới, Tưởng Thiên Lỗi nghiêng người che gió cho Khả Hinh, ôm lấy cô đi tới tiệm bánh bao đã đóng cửa, mặt của Khả Hinh đỏ bừng vừa định
giãy giụa thoát ra lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi, lại thấy Nhã Tuệ và Tiểu
Nhu cũng cùng nhau theo về, mọi người nhìn hai người. . . . . .
"Đi thôi!" Tưởng Thiên Lỗi hết sức quen thuộc đường đến nhà Đường Khả
Hinh, ôm cô đi vòng qua tiệm bánh bao, đón gió mưa đi tới mật mã trước
cửa, cúi đầu nhìn cô nói: "Mở cửa!"
Ở trong cây dù, Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tưởng Thiên
Lỗi, sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Nhã Tuệ
và Tiểu Nhu ở xa xa, trái tim đập thình thịch nói: "Tổng Giám đốc, chúng tôi tự đi về nhà là được."
"Tôi đã hứa với người khác đưa cô về nhà nghỉ ngơi." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói như là chuyện đương nhiên.
"Không cần phiền toái như vậy. . . . . ."
"Mở cửa. . . . . ."
"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh. . . . . ." Đường Khả Hinh nhấn mật mã
khóa, sau đó cả người mình bị Tưởng Thiên Lỗi vặn giống như con Gà đi
vào cầu thang, cô ngã dưới cầu thang tối tăm, anh nhanh chóng thu cây
dù, ném cho vệ sĩ ở bên cạnh, nói: "Đi lên!"
Khả Hinh khiếp sợ đứng ở cửa cầu thang nhìn Tưởng Thiên Lỗi phủi một
vòng nước mưa trên tây trang, tự mình đi qua bên cạnh cô bước lên trên,
cô hết sức hết sức không hiểu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu, hỏi tại sao?
Bọn họ cũng không hiểu gì, Tiểu Nhu đã hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, vẻ
mặt cô đau khổ nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Quản. . . . . . Quản. . . . . . Quản lý Lưu, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . ."
"Về nhà cái gì?" Bản thân Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến muốn chết, nắm chặt
cánh tay Tiểu Nhu, nói: "Hôm nay không phải cô nói muốn ngủ chung với
tôi sao? Thì ngủ chung!"
Thật ra cô muốn bắt nhiều người để thêm can đảm.
Chương 125: Khi nào anh đi? 2
Tiểu Nhu muốn khóc vội vàng lắc lắc đầu!
"Đi lên!" Nhã Tuệ dùng dáng vẻ quản lý, ra lệnh cho cô.
Cứ như vậy, ba cô gái thấp thỏm chất thành một đống, từng bước từng bước đi lên lầu, mới vừa đi vài bước, cửa thang lầu bằng sắt bị vệ sĩ canh
giữ ở bên ngoài, đóng một cái ầm nặng nề! !
"A . . . . . ." Ba cô gái cùng nhau ngã tại trên cầu thang, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn cánh cửa kia đã đóng chặt, nhất thời bọn họ đưa tay đè ngực, hoảng sợ đến vỡ mật, tối nay trải qua một loạt chuyện như
vậy, bọn họ gần như đã mất mật rồi. . . . . .
"Lên đi. . . . . ." Nhã Tuệ vừa thở hổn hển, vừa kéo hai người lên trên, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng to lớn kiêu ngạo nghiêm nghị của Tưởng
Thiên Lỗi một mình đứng ở giữa hai cánh cửa lầu hai, dời ánh mắt dã thú, nhìn sang. . . . . .
Nhất thời bọn họ sợ hết hồn, đứng ở bậc thang thứ hai trở xuống, cũng không dám động đậy.
"Mở cửa!" Tưởng Thiên Lỗi lại ra lệnh!
Nhã Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ không có biện pháp, đi tới trước một bước, run rẩy lấy chìa khóa, cẩn thận mở cửa, vừa đi vào, vừa nhìn
chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích.
Đôi mắt to của Tiểu Nhu chợt lóe, cũng cẩn thận đi thoáng qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, đi vào trong nhà.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn không nhúc nhích.
Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ đến trên trán đổ mồ hôi, từng bước từng bước đi lên thang lầu, đi qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi,
cũng không dám nhìn anh, bước đi vào trong nhà. . . . . .
Cửa phía sau phịch một tiếng.
Ba cô gái cùng yên lòng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười xoay người,
lập tức tiếp xúc với ánh mắt dã thú của Tưởng Thiên Lỗi, các cô ah một
tiếng, lại chồng lên nhau ngã xuống sàn.
Tưởng Thiên Lỗi hoàn toàn xem như nhà của mình, cởi bỏ âu phục màu đen,
chỉ mặc áo sơ mi trắng, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
Bọn Nhã Tuệ trừng lớn con ngươi, đứng ở phía sau nhìn bộ dáng của Tưởng Thiên Lỗi, thật sự sợ choáng váng.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh ấy ở lại chỗ này làm gì? Không phải
là qua đêm chứ?" Nhã Tuệ hạ thấp giọng, không thể tin nổi nói.
Mặt của Tiểu Nhu lại bị táo bón, căng thẳng nắm Khả Hinh nói: "Khả Hinh. . . . . . Cô nhanh hỏi Tổng Giám đốc một chút. . . . . ."
"Hỏi cái gì?"
"Hỏi khi nào anh ấy đi?"
"À?" Mặc dù Đường Khả Hinh thông minh nhưng biết hỏi Tổng Giám đốc khi
nào đi như vậy, không phải đào hố nhảy xuống sao? Cô và anh quen thuộc
à?
"Đúng vậy! Hay là hỏi đi một chút." Nhã Tuệ cũng đẩy Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt, mới vừa muốn cất bước, cũng đã
thấy Tưởng Thiên Lỗi cầm lên hộp điều khiển trên sô pha nhỏ màu vàng
nhạt, mở ti vi, chuyển đến kênh tin tức, xem vô cùng chăm chú, cô nhìn
bóng lưng của anh một cái, run sợ dời bước đi tới trước mặt của anh, như đứa bé ngồi xổm ở bên chân của anh, khoanh hai tay nói: "Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Chúng tôi đã an toàn về đến nhà rồi, chúng tôi không nên quấy rầy anh. . . . . . Hay là anh đi về nghỉ ngơi sớm một
chút."
Tiểu Nhu và Nhã Tuệ liền vội vàng gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi giống như chồng người ta, đưa ra bàn tay, bắt chước Tô
Thụy Kỳ xoa đầu Đường Khả Hinh nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, chờ
cô nghỉ ngơi xong, tôi sẽ về. . . . . ."
"Vậy. . . . . . Vậy đến bao giờ?" Đường Khả Hinh để mặc cho anh xoa đầu, căng thẳng muốn đổ mồ hôi nhìn anh.
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, chuyển tay bóp cằm của cô, nói: "Lúc cô ngủ."
"A. . . . . ."
"Còn không đi tắm ngủ?" Tưởng Thiên Lỗi bảo cô.
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu vừa nghe, lập tức vọt vào phòng ngủ, hai người cầm
một bộ áo ngủ của mình, như tên lửa, phóng đến toilet, còn thiếu điều
không tắm rửa chung! !
Đường Khả Hinh biết động tác của hai người bạn thân ở sau lưng, cô hoảng sợ đến không dám nhúc nhích nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
"Tôi khát nước. . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vừa xem TV, vừa lạnh lùng nói.
"Anh muốn uống nước gì?" Đường Khả Hinh giương mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.
"Nước!"
Hiện tại, Đường Khả Hinh không có biện pháp, đứng lên, từng bước từng
bước đi về phía phòng bếp, cầm một chai nước suối nho nhỏ, mở nắp đưa
đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhìn cô, liền nhận lấy chai nước suối uống..., vừa uống vừa nói: "Còn không đi tắm?"
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, ồ một tiếng, liền đi vào gian phòng của mình, cầm lên một cái áo ngủ màu hồng, có thêu hình con vịt Donald, cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi tới phòng tắm, cũng đã thấy Tiểu
Nhu đã tắm xong, Nhã Tuệ cũng nhanh chóng tắm xong, vừa muốn chạy ra
ngoài, cô khiếp sợ hỏi: "Các người tắm xong nhanh vậy?"
"Đúng! ! Cô cũng mau tắm đi! Chúng ta cùng lên giường ngủ, anh ấy có thể đi rồi! Tôi không chịu nổi! !" Nhã Tuệ nói xong, cũng đã cùng Tiểu Nhu
giống như hỏa tiễn vọt ra khỏi phòng tắm, sau đó muốn xông vào phòng
ngủ, trong chớp mắt thắng lại tại cửa ra vào, cách bức rèm che lay động, có thể nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi quay lưng về hướng mình, ngồi ở bên
giường Khả Hinh, mở xem tạp chí rượu đỏ nào đó . . . . .
Năm ngón tay của Tiểu Nhu cắm vào trong miệng, hoảng sợ đến chảy nước mắt! (hahaha, cười chảy nước mắt nà)
Nhã Tuệ càng không chịu nổi suy nghĩ: xảy ra chuyện gì vậy?
"Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi ngủ trên sa lon!" Tiểu Nhu đột nhiên
lui về phía sau một bước, thật nhanh phóng tới trên ghế sa lon! !
Nhã Tuệ cũng không nhìn nữa nói: "Tôi cũng ngủ trên ghế sa lon."
Cô cũng đi tới một cái ghế sa lon dài khác, cứng rắn tranh đoạt một chiếc gối ôm với Tiểu Nhu!
Đường Khả Hinh cũng vội tắm xong, cầm khăn lông khô, vừa lau tóc của mình, che phân nửa tầm mắt, nói: "Tôi tắm xong rồi."
Cô bước nhỏ, đi từ từ cũng không kịp nhìn kỹ, liền vén rèm che, đi vào
phòng ngủ, không ngờ tròng mắt cô trợn trừng, khăn lông trong tay rớt
xuống, nhìn bả vai rộng lớn mạnh mẽ của Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt cô hở
ra, lui ra sau một bước. . . . . .
"Vào đi! Nằm trên giường!" Tưởng Thiên Lỗi lật một tờ tạp chí, nói!