Tô Thụy Kỳ nghĩ đến thái độ cứng rắn của Tưởng Thiên Lỗi lúc nảy vẫn có
chút lo lắng cho Khả Hinh nhưng miễn cưỡng xoay người, vừa đúng nhìn
thấy Nhậm Tử Hiền nhìn mình đầy thâm ý, anh bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?
Nhìn tôi làm gì?"
Nhậm Tử Hiền ôm vai, nở nụ cười, nói: "Khó được a, cậu chủ Tô tiếng tăm
lừng lẫy, cậu chủ Tô không dính khói bụi trần gian lại có thể để ý một
cô gái như vậy, sớm biết anh đã bắt đầu ăn mặn rồi, phải nói với tôi một chút. Tôi có rất nhiều chị em để ý anh đã lâu."
Tô Thụy Kỳ a một tiếng, không để ý đến cô mà nhận lấy cây dù vệ sĩ đưa
tới, mở ra, nhẹ đỡ bả vai của cô đi về phía trước, nói: "Đi thôi. Thật
nghĩ không ra, chồng chưa cưới của mình chạy mất, còn tôi phải đưa cô về nhà."
Nhậm Tử Hiền sảng khoái cười một tiếng, liền cùng anh bước đi.
Tối nay bão gào thét quét qua thành phố, vẫn không giảm bớt chút nào.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen lao đi trong đêm.
Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe hoảng sợ không dám động đậy, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh phía ngoài, một mảnh đen tối, thỉnh thoảng thấy nước
mưa tạt qua, cô nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu liếc về phía Tưởng
Thiên Lỗi, anh vẫn nghiêm mặt, hai mắt đông lạnh nhìn về phía trước,
không biết tức giận đến cỡ nào, hai tay của cô run rẩy nắm chặt quần áo
trên đùi, khẽ nói: "Xin. . . . . . Xin. . . . . . Thật xin lỗi. . . . .
."
Điện thoại vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại lên, nghe: "Ừm!"
Giọng nói của Đông Anh lập tức truyền đến: "Quả nhiên lúc nảy có truyền
thông rình rập xung quanh cục cảnh sát, chuẩn bị nhắm vào chuyện này để
tung tin, hơn nữa chúng tôi phát hiện, thậm chí có truyền thông muốn
thêu dệt mâu thuẫn giữa Thủ tướng và Tập đoàn Á Châu chúng ta, chúng tôi đã mời trưởng cục cảnh sát ở trước mặt truyền thông giải thích chuyện
này, cũng mời Thị Trưởng Tần ra mặt giải quyết. May mắn. Thật may mắn là cậu chủ Tô cũng tới nhanh. Nếu không, báo chí đưa tin, cho dù muốn giải thích cũng phải chờ ngày mai."
Tưởng Thiên Lỗi cố nén lửa giận, cúp điện thoại, tiếp tục ngẩng mặt lên, nhìn xe lái vào một phố xá sầm uất.
"Tổng. . . . . . Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Chúng ta . . . . . Phải đi nơi nào ?" Đường Khả Hinh có chút lo lắng nhìn Tưởng Thiên
Lỗi, lo sợ nói.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi ý
kiến của cô nói: "Cô muốn đi đâu? Muốn đi tiệm sushi không?"
Đường Khả Hinh lập tức khoát tay, hoảng sợ nói: "Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Không muốn. . . . . . tiệm sushi đóng cửa
rồi. . . . . ."
"Tôi biết có mấy khách sạn nhỏ, bạch tuộc nơi đó ăn rất ngon, cơm nắm
cũng ngon! Hay là ăn cá tươi!" Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nhìn
cô nói.
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh như bị táo bón, nhìn vẻ mặt tức giận của anh
nói: "Tôi thật sự xin lỗi. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi thật
sự xin lỗi. . . . . . Tôi không biết anh ấy là cháu trai của Thủ tướng!
Tôi thật sự thực sự không biết! Tôi cầu xin anh tha thứ cho tôi đi! Tôi
sai rồi. Tôi không thể ăn cá tươi nữa."
Tưởng Thiên Lỗi tức giận quay mặt sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ở trong toa xe hơi tối, thỉnh thoảng nhìn thấy đôi mắt to của cô lóe lên
sợ hãi, trong lúc nhất thời, hung hăng vươn tay siết chặt cằm của cô,
nói: "Một mình cô chết không có gì đáng tiếc! Nhưng cô không thể phá
hỏng chuyện lớn của tôi!"
Đường Khả Hinh trợn mắt, không hiểu nhìn anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút nóng nảy nhìn Đường Khả Hinh, một lúc lâu, mới chậm rãi mở ra môi mỏng hỏi: "Nói! ! Cô và Tô Thụy Kỳ quan hệ thế nào?"
"Bạn bè" Đường Khả Hinh không dám lừa gạt anh, vội vàng nói.
"Bạn bè dạng gì?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, hỏi.
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút. . . . . .
"Trả lời tôi" Tưởng Thiên Lỗi không cho cô thời gian suy nghĩ.
"Là. . . . . . bạn tốt và bạn bè bình thường. . . . . ." Đường Khả Hinh
dùng đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, không vui nói: "Nếu chỉ là người bạn tốt, vậy tại sao chụp nhiều hình thân mật như vậy?"
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn anh chằm chằm nói: "Những tấm hình kia coi là thân mật sao? Không ôm, không hôn môi, chỉ đi ngang qua cầu
treo, anh ấy nắm tay của tôi, lo sợ tôi té xuống nha, giữa tôi và anh ấy thật không có xảy ra cái gì, thật mà, thật mà, tôi thề. Huống chi, có
người nào yêu thích người như tôi?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, vẻ mặt đau khổ nói: "Anh phải tin tưởng
tôi. Thật không có. Hôm nay chỉ là một chuyện hiểu lầm, ngày ấy, chúng
tôi chơi trò chơi trao đổi điện thoại di động cho đối phương trong ba
ngày. . . . . . Xem ai không nhịn được, người đó sẽ thua. Chỉ như vậy
thôi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi buông cằm cô ra, xoay người ngồi tại chỗ, ngưng mặt sửa
sang âu phục một chút, đột nhiên từ trong túi của mình lấy ra điện thoại di động màu đen màn hình siêu lớn, xoay một chút, lắc ở trước mặt của
Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn anh, lại nhìn điện thoại di động, trên mặt lộ ra vẻ không hiểu. . . . . .
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không biểu hiện gì, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh
nói: "Tôi cũng trao đổi điện thoại di động với cô ba ngày!"