Chương 1061: Lấy đại cục làm trọng
Editor: Chi Misaki
Phủ thủ tướng! !
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên! ! Sắc mặt Tịnh kỳ có chút nghiêm túc nhanh chóng đi xuống lầu hai, không nói lời nào nhấc điện thoại lên, gương mặt có chút uy nghiêm nhưng lời nói thì lại hiểu lễ phép cùng tôn kính, nói; “Xin chào, phủ thủ tướng xin nghe!”
Bên kia đầu dây truyền đến một hồi lời thoại! !
Tịnh Kỳ cầm ống nghe, đôi mắt suy tư thật lâu, rốt cuộc mới gật đầu, đáp ứng: “Hiểu rồi! Đi đi!”
Cô nói xong, tức khắc buông điện thoại xuống, xoay người đi ra phòng khách u tĩnh, đứng ở bên cạnh cửa lớn, nhìn về phía vệ sĩ đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lẽo, cường ngạnh nói: “Toàn bộ phủ thủ tướng lập tức giới nghiêm! ! Kéo cao hàng rào điện mười thước, một súc sinh cũng không được để lọt! ! Đây là quân lệnh! !”
“Rõ! !” vệ sĩ tức khắc gật đầu, nhanh chóng đi qua hành lang, bước vào mật thất!
Khu vực trung tâm quản chế, bộ tổng chỉ huy sở cảnh sát, mỗi người đeo một bộ tai nghe, đầu ngón tay nhảy múa trên bàn phím, tập trung lên màn hình máy vi tính, theo dõi các phương hướng từ nhà chính cho đến phụ lâu, từ hoa viên cho đến rừng trúc, toàn bộ đều tìm kiếm một lần, mới lại đè xuống ống nghe, thanh âm trầm thấp, nói: “Giới nghiêm! !”
Vừa dứt lời, mười hai nữ cảnh sát viên, nhanh chóng khỏi động hệ thống hàng rào điện tử! !
Mười hai chiếc trực thăng mini, theo sự thao túng trên máy tình dần dần xuất hiện ở khắp các nơi, camera liên tục xoay tròn, giám sát toàn bộ không để sót một hạt bụi, vô số máy móc thiết bị được khởi động ở khắp các nơi trong rừng rậm, các quả lựu đạn, những tia laser chói mắt, bắt đầu lia tới tứ phía, hàng rào điện cao 5 thước cũng bắt đầu vây kín, nhân viên công tác đè xuống chốt mở, điện cao thế bắt đầu chậm rãi lan truyền! !
Cứ cách 3 bước sẽ có một vị cảnh sát, một thân cảnh phục màu đen, tay cầm đèn pin, trấn thủ phủ thủ tướng! !
Đường Khả Hinh ngồi ở trước bàn sách dưới bệ cửa sổ, trên người là bộ quần áo thể thao màu trắng, tóc búi sơ đơn giản, mắt đeo kính, hết sức chuyên chú nhìn nội dung tư liệu đột nhiên cô cảm thấy căn phòng có chút yên ắng , trừ ánh sáng đèn bàn, cũng chỉ còn lại ngọn đèn xanh leo lét, cô hơi nheo mắt, có chút kỳ quái đang muốn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, lại vô ý nhìn thấy Tiên Nhi cùng Lạp Lạp, còn có Thi Ngữ mỗi người một chỗ dựa vào ghế sô pha ngủ ngon lành!
Có lẽ, họ thật sự mệt mỏi.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh bộc lộ chút tươi cười, nhìn về phía ba người các cô, có chút áy náy, nhưng vẫn ôm lòng hiếu kỳ đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lập tức kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hết sức ngạc nhiên nhìn toàn bộ hoa viên phủ thủ tướng, vô số máy bay cỡ nhỏ bay là là trên đầu, camera không ngừng quay vòng, ánh đèn chiếu sáng, lựu đạn phát sáng như đang ở giữa mùa hè chói chang.
Cô kỳ quái mở to hai mắt, nhìn tất cả những thứ này, không hiểu sao nội tâm lại có chút bất an, trực giác cho cô biết hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi!!!
Trái tim bỗng đập thình thịch không ngừng! !
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa sổ, hai tay kìm lòng không được, nhẹ đặt lên lồng ngực, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển, đem những chuyện có khả năng ngoài ý muốn xảy ra, tất cả nghĩ lại một lần, vô luận có kiềm chế như thế nào thì nội tâm cũng có chút sợ hãi, một dự cảm chẳng lành xông thẳng lên não khiến cô sởn hết cả da gà! ! Giữa lúc cô đang trầm tư hướng mặt ra ngoài cửa sổ, cũng không có lưu ý đến máy vi tính trên bàn truyền đến tin tức khẩn cấp một cô gái bị chết chìm, trên khung chát nảy ra hình ảnh chụp một cô gái thanh thuần đáng yêu đang chìm vào trong bóng tối...
“Có lẽ là ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi ...” Đường Khả Hinh nói xong, liền chậm chạp xoay người, mí mắt đột nhiên, nhìn thấy tin tức có người bị chết chìm, cô thoáng nhìn qua, trái tim không hiểu sao lại chấn động, đang muốn tập trung nhìn kỹ bộ dáng cô gái kia, thì đúng lúc này cửa phịch một tiếng bị mở ra! ! Tịnh Kỳ không nói lời nào, trên khuôn mặt chỉ bộc lộ chút tươi cười phảng phất, nhẹ nhõm gọi: “Đường tiểu thư! !”
Đường Khả Hinh hơi giật mình ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tịnh Kỳ, gọi; “Tịnh Kỳ tiểu thư?”
Tịnh Kỳ vừa mỉm cười chậm rãi đi tới, vừa nhìn Đường Khả Hinh vẻ mặt có chút thất thần , cô lập tức quan tâm hỏi: “Ngài làm sao thế ? Nhìn sắc mặt ngài cũng không phải là quá tốt.”
Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, liền nở nụ cười, thành thật nói: “Không có... Bất quá vừa rồi đọc sách hăng say, lại phát hiện bên ngoài có rất nhiều máy bay, hỏa mù cùng tia laser chiếu sáng khắp nơi, liền có chút tò mò không biết là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Không có chuyện gì cả...” Tịnh Kỳ liếc nhìn về phía máy vi tính cứng nhắc trên bàn, vẫn còn đang hiện lên tin tức một thiếu nữ nào đó bỏ mạng chết chìm, cô phân phó người hầu ngoài phòng mang canh hạt sen vào, chính mình thì đi đến trước bàn sách, làm như vô ý đem sách tư liệu trên bàn đặt trước máy tính, rồi mới tiếp nhận chén canh hạt sen đặt ở trước mặt Đường Khả Hinh, lo lắng nói: “Nơi này là dù sao cũng là phủ thủ tướng, buổi tối mỗi ngày của chúng ta, luôn có một khúc nhạc đệm như vậy. Một là vì bảo đảm an toàn cho thủ tướng, hai cũng là để cho dễ dàng làm việc! ! Ngài không cần khẩn trương...”
“Ưhm...” Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, liền thoáng yên tâm cười cười.
Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi mới vòng qua bàn sách, đỡ cô ngồi xuống, đem cái thìa ngọc, cẩn thận từng li từng tí đặt ở trong bát, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào nói: “Đường tiểu thư, ngài biết không? Phủ thủ tướng chúng ta, đã ba lần phát sinh sự kiện nổ súng! Một lần là Tô Linh tiểu thư trúng đạn, lần thứ hai là Tô thiếu gia trúng đạn.”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ cũng thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Cho nên nói, trên cái thế giới này, cũng không có địa phương tuyệt đối an toàn! ! Chỉ có chiến tranh qua đi chúng ta mới có chút thái bình, nhưng là trên từng tấc đất kia còn đầy những oan hồn chưa siêu thoát cùng âm thanh chết chóc đầy thảm thiết! Thế giới này, vẫn luôn là thắng làm vua thua làm giặc, mỗi một giây một phút đều tràn đầy nguy cơ! Thậm chí mỗi thời mỗi khắc, đều phải đối mặt với nguy hiểm, bị uy hiếp, thậm chí bị hủy diệt! Chỉ khi trong lòng có sứ mệnh con người! ! Có trách nhiệm với người! ! Mới có thể thừa nhận được sinh mệnh trọng yếu nhất. Đường tiểu thư ngài đã chuẩn bị xong tất cả để nghênh đón khiêu chiến! Thế nhưng ngài đã chuẩn bị đủ trí tuệ, đủ năng lực để gánh vác tất cả chưa?”
Đường Khả Hinh hai mắt mở to, có một chút sắc bén nhìn về phía Tịnh Kỳ!
Tịnh Kỳ cũng nhìn thật sâu về phía Đường Khả Hinh, thật lâu thật lâu, mới mỉm cười nói: “Tỷ dụ, nếu như trong quá trình thi đấu có xảy ra chuyện gì, hay đột nhiên xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn, ngài sẽ lấy mình làm chính, hoặc lấy người yêu làm chính, hay là... Lấy đại cục làm trọng?”
Đường Khả Hinh không hiểu sao cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, tâm có chút hoảng hốt, nhìn về phía Tịnh Kỳ.
Trên gương mặt Tịnh Kỳ có chút tươi cười, trên tay cầm thìa ngọc, nhẹ nhàng quấy chén canh hạt sen, mới nhàn nhạt nói: “Canh hạt sen này so với canh hạt sen ở nơi khác hoàn toàn bất đồng, bởi vì đây chính là sen nở ở sau hoa viên trong phủ thủ tướng chúng ta, từng hạt, từng hạt đều do thủ tứng tự mình chọn!Lão nhân gia người tuổi tác tuy đã cao, thế nhưng mắt nhìn hạt sen, vẫn thập phần lợi hại! ! Phàm là hạt xấu , hạt khô một hạt cũng không lấy! Phàm là do ông chọn lựa, nhất định chính là thứ tốt nhất! Muốn có hùng tâm, cũng không phải là ai cũng có thể làm được! ! Giống như tổng giám đốc Tưởng và tổng giám đốc Trang vậy, họ chính là những viên Liên Tâm trong tay thủ tướng! ! Mà Đường tiểu thư ngài lại là quả tim trong cơ thể người... Ngài so với người khác bất đồng chính là, ngài không chỉ là một viên chi tâm nóng bỏng, mà còn là tình yêu của thế giới. Hi vọng ngài trong lần thi đấu rượu đỏ này, tất cả đều ấy đại cục làm trọng! ! Không vì bất kỳ một chi tiết nhỏ nào mà dao động ! ! Lại càng không thể hành động theo cảm tính, đem sự trông mong của mọi người hóa thành thất bại trong gang tấc! !”
Đường Khả Hinh tiếp tục nhìn thật sâu về phía Tịnh Kỳ! !Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Tịnh Kỳ cũng dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh, giống như một người chị gái bình thường, nghĩ muốn vươn tay vỗ vỗ bả vai của cô, lại không dám lỗ mãng, chỉ là mỉm cười, tiện đà khẽ đẩy cái khay đến, mềm giọng nói: “Canh hạt sen này là do thủ tướng tự tay nấu vì ngài, ngài nếm thử xem hương vị có ngon không... Nếu như không có việc gì, tôi sẽ không đến quấy rầy ngài nữa.”
Đường Khả Hinh có chút sâu xa nhìn về phía Tịnh Kỳ, mỉm cười.
Tịnh Kỳ nhìn cô một cái, trong đôi mắt có chút ẩn nhẫn, cứng nhắc nhìn về phía bức ảnh trên máy tính bị che khuất kia, mới lặng yên lui ra ngoài...
Đường Khả Hinh vẫn dõi mắt theo bóng lưng của cô, im lặng không lên tiếng.
Tịnh Kỳ có lẽ đã chú ý tới ánh mắt Đường Khả Hinh, nhưng cô cũng không nói lời nào, mà là trầm mặc đóng cửa phòng, lại xoay người đi tới trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa...
“Vào đi!” Âm thanh trầm thấp vang lên.
Tịnh Kỳ nhẹ đẩy cửa đi vào thư phòng thủ tướng, nhìn thấy thủ tướng mặc quần áo ở nhà sợi len màu lam đậm, một mình ngồi ở trước bàn đọc sách, trong tay là quyển thư tịch nào đó, thỉnh thoảng còn phải ghé mắt mượn chút ánh sáng, hí mắt để có thể thấy rõ nét chữ... Cô đi tới trước bàn đọc sách, nhìn thủ tướng vẫn tĩnh lặng như nước, liền điều chỉnh sắc mặt nghiêm túc nói: “Một giờ trước, chị em tốt của Đường Khả Hinh là Tiểu Nhu bị khống chế, chúng ta đã sử dụng toàn lực đi giải cứu, thế nhưng vẫn bị bọn họ trước đi một bước,cô gái này đã bị ném xuống biển! Tôi chính là thắc mắc, bọn họ rốt cuộc dùng phương pháp nào để truyền được thông tin này đến đây , hơn nữa lại là dùng truyền thông để đạt được ý đồ! Đây chính là có muốn che dấu sự thật cũng không được!”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Thủ tướng nghe thấy lời này, cơ thể chậm rãi xoay lại, sắc mặt ngưng trọng, trong đôi mắt lóe lên tia cơ trí, yếu ớt hỏi: “Cô xác định... Đứa bé kia đã chết ?”
Tịnh Kỳ tức khắc ngẩng đầu, nhìn về phía thủ tướng, nói: “Theo như truyền thông đưa tin, thì vô cùng có khả năng là đã chết! Khuôn mặt còn bị máy khoan điện xuyên qua, một bên mặt huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm! Hiện nay tôi đang phái người bí mật theo dõi! Giờ sợ nhất chính là, cách trận thi đấu lớn không quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ, chuyện này bất luận là bị truyền đến tai Đường tiểu thư như thế nào, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cô ấy trong trận thi đấu.Thủ tướng ngài liệu có thể ra mặt ngăn cấm truyền thông truyền ra tin tức này hay không?”
Trong đôi mắt thủ tướng ẩn chứa những tia sáng sắc bén! !
*********************************