Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1078: Chương 1078: Một đen một trắng




Chương 1078: Một đen một trắng

Editor: Ngày Đẹp Tươi

“Cô xác định?” Lãnh Mặc Hàn nắm chặt tay lái ca nô, phía đối diện đột nhiên dâng lên sóng to gió lớn, anh tùy ý nước biển bắn tung tóe, lại chăm chú nhìn Mỹ Linh, hỏi lại!

Mỹ Linh một thân một mình ngồi trên chiếc ca nô đang chạy như bay, nhấc dụng cụ thăm dò chống thấm nước lên, nhìn bên trong màn hình màu đen, những đường kẻ vạch màu đỏ thẫm, đang không ngừng khuếch tán ra, lúc tiếp cận ký hiệu màu lam của sáu chiếc tàu ngầm, lại leng keng đinh vang lên tiếng cảnh báo, cô lại bất chấp nước biển như kiếm băng bắn tung tóe lên khắp mặt, chịu đựng sự lạnh đến thấu xương, kích động kêu to: “Chắc chắn! ! Hơn nữa đã từng bước di chuyển xuống biển sâu! !”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, tức khắc nhìn về phía Thanh Bình, thét lên ra lệnh: “Thanh Bình!”

“Vâng!” Thanh Bình hiểu ý, trực tiếp gạt mặt nạ dưỡng khí, đem hai con doa nhỏ sắc bén, cắm dưới lưng bộ đồ lặn, lấy thêm súng bắn dưới nước giắt trên người, liền thân thủ nhanh nhẹn đứng phía trên tàu ngầm, thân thể hệt như một chú chim én nhanh nhẹn linh hoạt nhảy bật lên, hướng về phía biển rộng đang hình thành một vòng xoáy thật lớn lủi người vào, trong nháy mắt, thân thể cô nhanh chóng bị vòng xoáy hút vào, thuận thế đi xuống ————

Giang Thành cùng Tiêu Yên cũng tức khắc dẫn mọi người, bắt đầu đeo mặt na oxy, đeo ống dưỡng khí, bên hông treo súng chuyên dụng dưới nước, cũng từng người một tung mình, hướng về phía vòng xoáy thật lớn kia xông thẳng vào, Mỹ Linh người cuối cùng, lúc đang chuẩn bị vung dao nhỏ lên, lại nhìn thấy xa xa ngoài khơi hiện lên vài chiếc ca nô màu trắng, một nữ sát thủ trong đó giơ súng trường hướng về phía Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng phóng ra, cô bỗng khiếp sợ kêu to: “Lão đại, cẩn thận a ———— “

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt xoay người, nóng mắt thấy mấy chiếc ca nô đột kích hướng về phía mình, anh tức khắc kích động bực tức nói: “Các người quả nhiên ở phía dưới! !”

“Bang bang bang bang bang bang ————” Từng viên đạn, tập kích bắn về phía Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn tức khắc xoay người tránh đạn, nhanh chóng đưa tay rút súng lục bên hông ra, nương theo vòng xoáy mãnh thế xoay tròn, thân thể anh vừa chịu đựng sự trùng kích như hàn kiếm của nước biển, vừa vươn tay cầm súng, nóng mắt nhắm ngay chiếc du thuyền đang phi qua, bang bang bang bang phanh nổ súng, bắn trúng động cơ và bình xăng của mấy chiếc ca nô kia, từng đợt sức gió mãnh liệt, từ ngoài khơi văng lên tung tóe! !

“Lãnh phó tổng! ! Tôi tới giúp anh ——————” Một trận thanh âm nữ, như tiếng chuông viễn cổ từ phía chân trời, truyền đến ————

Lúc Lãnh Mặc Hàn bất ngờ tấn công chiếc ca nô cuối cùng, kích động ngẩng đầu, nhìn trên không trung bay tới hơn mười chiếc trực thăng, Tịnh Kỳ mặc đồng phục màu đen, vẫn như đang trong phủ thủ tướng, nhưng trên mặt hiếm thấy được vẻ cứng cỏi như một quân sư, dựa vào bên cánh cửa chiếc trực thăng, sắc bén nhìn mấy chiếc tàu chiến màu trắng đang từ từ lái tới, phá tan sóng biển, cô tức khắc tay cầm bộ đàm, nhanh chóng nói: “Xác định mục tiêu! Tạm thời không cần khởi động ngư lôi, trước hết đưa bọn họ đuổi ra bên ngoài vùng biển quốc tế! Lại từ từ trừng phạt !”

“Vâng! ! !” Mấy chiếc tàu chiến quân đội màu trắng đang từ từ lái tới, thiết bị thăm dò đáy biển tối tân bỗng phát hiện một chiếc tàu ngầm đang thong thả đi về phía tây, vô số người dạ hành đang ở bên trong cửa sổ, nhìn về phía đối thủ đang di chuyển phía bên ngoài, đang sắp sửa bắt đầu mãnh liệt phát động công kích! ! Bọn chúng tức khắc từ tàu ngầm, ném ra vài quả bom dưới nước, trên phi cơ chợt bay xuống một nam một nữ, từ dây thép bên hông, trái phải hai bên hướng về phía Lãnh Mặc Hàn, giữ chặt tay anh, đưa cả người anh bay lên, rời khỏi mặt biển cuộn trào mãnh liệt, và vòng xoáy nước khổng lồ, lại chậm rãi vọt lên trên! !

Máy bay trực thăng theo hình xoắn ốc nhanh chóng xoay tròn! !Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Lãnh Mặc Hàn thoáng cái vọt vào bên trong trực thăng, thở dốc, thân thể ẩn ướt, ngồi bên trong trực thăng, nóng mắt nhìn Tịnh Kỳ phía đối diện! !

Tịnh Kỳ tay cầm bộ đàm, cũng hướng Lãnh Mặc Hàn thập phần tôn kính gật đầu mỉm cười, sau đó xử lý chuyện quan trọng, lại ngưng mặt căn dặn: “Nhất định phải trong quá trình đuổi bắt, chú ý vị tên Chu Tiểu Nhu bị bắt giữ!”

“Vâng !” Vô số thanh âm vang lên đáp lại! !

Lãnh Mặc Hàn vào giờ khắc này, nhìn màn hình bên trong trực thăng, truyền đến hình ảnh trực tiếp thăm dò, tàu ngầm mấy chục thước, như một con quái vật khổng lồ, đang nhanh chóng bị đuổi đi dưới đáy biển, mà vài quả bom dưới biển sâu vang lên tiếng nổ bang bang, người của mình cùng người của Tịnh Kỳ phái tới, đang bắt đầu thông qua một chỗ hở, vọt vào bên trong tàu ngầm, bắt đầu mãnh liệt chiến đấu, anh thở dốc, tay nắm chặt dừng phía trên, tùy ý những sợi tóc trên trán ẩm ướt che mắt, máu, từ trên đầu dần trượt xuống...

Tịnh Kỳ ngẩng đầu, nhìn máu tươi từ trán anh chảy xuống, hiểu rằng tâm tình anh lúc này đnag kích động, lại đưa khăn tay trắng của mình cho anh, ôn nhu nói: “Ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi... Người dù sao cũng không phải sắt thép... Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này! ! Ngài yên tâm!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, lại xoay người, nhìn về phía Tịnh Kỳ!

Tịnh Kỳ nhìn anh mỉm cười.

Đây là một hoàng hôn không tầm thường, ngoài khơi sóng cuộn trào mãnh liệt, đáy biển liên tục chiến đấu kịch liệt, không bao lâu sau, Tịnh Kỳ và hắc y nhân cùng đem người trong tàu ngầm một hành động tiêu diệt sạch, triệt để đánh bại trụ sở bí mật của người dạ hành trong nước, Tịnh Kỳ thậm chí còn lấy tàu ngầm quân đội truy xét chuyện này từ đầu đến cuối, mà vô số người dưới đáy biển đã vào thời khắc hoàng hôn, trồi lên khỏi mặt biển hướng về phía gần bờ, Lãnh Mặc Hàn lúc này, cũng cùng Tịnh Kỳ từ trên trực thăng đi xuống mặt đất, khẩn trương hỏi tình hình của Tiểu Nhu! !

Mỹ Linh cùng Thanh Bình thở dốc cởi bỏ mặt nạ che miệng của mình, sau đó mất mát cất bước, đi tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, nhìn anh gấp gáp cùng khẩn trương, chỉ đành đau lòng cùng mất mát nói: “Xin lỗi, Tiểu Nhu... Không tìm được... Cô ấy không có trong tàu ngầm!”

“Không có trong tàu ngầm! !” Tim Lãnh Mặc Hàn chợt phịch một tiếng, cảm giác nhiều ngày qua mệt mỏi cùng bị thương, cũng không bằng giờ khắc trí mạng này, anh không thể tin nổi nhìn về phía hai người, lại kích động gầm nhẹ: “Cô ấy không có trong tàu ngầm? Vậy cô ấy ở đâu ? Cô ấy sao có thể không có trong tàu ngầm được? Khi đó lúc chúng ta truy sát, liền bị ném vào đáy biển, cũng không thể nào không có trong tàu ngầm! ! Không thể nào! !”

Tịnh Kỳ cũng nghiêm mặt nhìn về phía Thanh Bình cùng Mỹ Linh, nói: “Các cô chắc chắn cô ấy không có trong tàu ngầm sao? Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn! Mà Hách Dục Hải cũng không có trong tàu ngầm!” Mỹ Linh thở dốc, nhìn về phía Tịnh Kỳ nuốt một cái nơi cổ họng khô cạn, gật đầu nói.

Tịnh Kỳ tức khắc trầm mặc suy nghĩ chuyện này! !

Lãnh Mặc Hàn thật sự muốn điên lên rồi, anh xoay người, hai tròng mắt lóe ra tia nhìn đau đớn, mặt hướng về phía biển cả mênh mông, nắm chặt nắm đấm, lại một trận trái tim vỡ vụn đau lòng gọi: “Tiểu Nhu, em ở đâu vậy?”

“Gâu ——————” OSCAR lúc này, đột nhiên từ bên bờ chạy như bay đến, thoáng cái nhằm về phía Lãnh Mặc Hàn gầm rú! !

Lãnh Mặc Hàn nhất thời bị chọc tức nhìn con vật này, vẫn lo lắng cho Tiểu Nhu đến này vẫn chưa có tung tích gì! !

“Gấu gấu gấu gấu gấu! !” OSCAR một trận kích động gầm rú về phía Lãnh Mặc Hàn! !

“Nó đang kêu cái gì vậy?” Thanh Bình vừa nuốt cổ họng khô cạn, vừa nhìn về phía OSCAR rất kích động gầm rú, liền không rõ hỏi.

Thuần dưỡng viên lúc này nhanh chóng đi tới, trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt OSCAR, vỗ nhẹ người nó, quan sát hành vi của nó một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Nó nói... Trên người Lãnh phó tổng, có hương nguyên của Tiểu Nhu!”

“Cái gì?” Thanh Bình cùng Mỹ Linh hoảng loạn la lên.

Lãnh Mặc Hàn cũng một trận khiếp sợ cúi đầu, nhìn về phía OSCAR vẫn đang trái trái phải phải vây quanh mình, dáng vẻ kích động gầm rú kia, liền kỳ quái thở dốc, nói: “Không thể nào! ! Tiểu Nhu sau khi mất tích, tôi vẫn không gặp qua cô ấy! Sao có thể có hương nguyên gì được? OSCAR hôm qua thấy tôi, cũng không thấy gầm rú như vậy với tôi?”

Thuần dưỡng viên nghe lời này, lại đưa tay vỗ về sau lưng OSCAR, xem thái độ của nó, mới ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Nó xác định trên người anh có hương nguyên của Tiểu Nhu!”

Lãnh Mặc Hàn lại trong nháy mắt khiếp sợ! !

“Gấu! !” OSCAR đột nhiên bay nhanh như một vị tướng quân, mãnh thế lủi về phía trước! ! Thuần dưỡng viên nhìn dáng vẻ này của nó, tức khắc kích động kêu to: “Mau! ! Nó tìm được hương nguyên của Tiểu Nhu ———— “

Lãnh Mặc Hàn vừa nghe, đã nhìn thấy OSCAR nhanh chóng chạy như bay về phía trước, anh tức khắc nhanh chóng chạy về phía trên bờ, nhảy lên chiếc Ferrari đen của mình, bỗng nhiên khởi động xe, theo OSCAR chạy về phía trước ————

“Gấu! ! Gấu! ! Gấu! !” OSCAR tung mình nhanh chóng hướng con đường ven biển thật dài chạy tới, tiện đà chạy ra con đường lớn ngựa xe như nước, Lãnh Mặc Hàn kỳ quái nắm tay lái, nhìn OSCAR lao ra đường cái, anh đành phải đạp số xoay tay lái muốn đi theo, lại chợt phát hiện bên trong một chiếc xe con màu đen bên cạnh, có một khuôn mặt gầy gò, quỷ dị, hai mắt anh chợt lóe, nhớ tới ngày đó đầu mình bị trúng một quyền, gương mặt đó vẫn hằn sâu trong đầu mình, là hắn ta! !

Lãnh Mặc Hàn vừa nhanh chóng rút súng lục ra, vừa một tay nắm tay lái, mắt nhìn đoàn xe phía trước, sắp sửa dừng trước đèn xanh đèn đỏ, anh tức khắc hướng người bên trong cửa xe, bang bang bang bang lái xe! !

Chiếc xe con màu đen chợt mở ra, một bóng người màu trắng như ma quỷ nhanh như gió chạy về phía trước, Lãnh Mặc Hàn cũng trong nháy mắt mở cửa xe, cùng hắn cách nhau một đường xe chạy, nhanh chóng chạy như bay về phía trước !

Hai bóng người một đen một trắng, như gió lướt nhanh qua! Phóng qua ngã tư đường, lại hướng phía trước chạy đi ———— lần này, chân chân chính chính đọ sức! !

Một chiếc xe tải, mang theo ba khối thủy tinh cao năm thước dừng trước đèn xanh đèn đỏ! !Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Hách Dục Hải thân thể như gió, nhảy lên xe tải, Lãnh Mặc Hàn cũng chân đạp mạnh cỗ xe bên cạnh, phi thân lên chiếc xe tải, cách bóng thủy tinh đủ sắc màu, nhìn thấy Hách Dục Hải sắp sửa cách tấm thủy tinh vung quyền qua bên này, anh trừng mắt, toàn thân khơi dậy ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, nắm chặt nắm đấm, hơi thở bốc ra ngàn vạn lực đạo, cũng cách ba tấm thủy tinh kia hướng về phía Hách Dục Hải ra đòn mạnh ——————

Hai bóng người một đen một trắng, hai nắm tay đồng thời ra đòn nghiêm trọng phá tan ba khối thủy tinh đủ màu sắc kia, phịch một tiếng nổ vang, vô số thủy tinh đủ mọi màu sắc vỡ ra, quả đấm hai người phá tan lớp thủy tinh nện trên lồng ngực đối phương, thân thể Hách Dục Hải nhanh chóng lùi về phía sau, đập mạnh trên mặt đất, ngưng mặt thổ huyết, thân thể Lãnh Mặc Hàn cũng đập mạnh trên mặt đất, tay giữ chặt nơi lồng ngực, trong miệng phun ra máu tươi ————

Một chiếc xe thương vụ nhanh chóng lái tới, trong nháy mắt đỡ lấy Hách Dục Hải, Lãnh Mặc Hàn lại gần như choáng váng nằm ngã vào trên mặt đường Đồng Du, trong miệng trận trận máu tươi tuôn ra, anh lại co quắp thân thể, nghiêng mặt nhìn trời xanh mây trắng, hai tròng mắt bộc lộ ánh sáng thiên đường, thật sâu tầng tầng hóa thành tưởng niệm, kêu lên...”Tiểu Nhu... ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.