Phòng làm việc rượu vụ! !
Mọi người đều đến, thời gian không chênh lệch lắm.
Đường Khả Hinh thấy sư phụ đã tha thứ cho mình, lập tức nín khóc mỉm cười, đứng lên, thật sự quan tâm nhìn về phía trên trán của sư phụ, không có sưng lên, vừa nghĩ muốn vươn tay, muốn đụng vào một chút...
Vitas mặt lạnh nhanh chóng đẩy tay cô ra! !
Đường Khả Hinh nhất thời ngây ngốc nhìn ông.
Công việc vẫn tiến triển nhanh. Vitas vẫn như cũ nửa nằm ở trên ghế, hai mắt ngưng lại nhìn về phía trước, không cho cô cơ hội! Vẫn là rất tức giận!
"... ..." Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nhìn về phía thái độ của sư phụ như vậy, biết tính cách của ông, nếu như tức giận, cần một chút thời gian, vì vậy liền thập phần khẩn trương quan tâm nói: “ Sư phụ... Ngài... Ngài vừa mới hôn mê, cho nên hiện tại thân thể không tốt, cần nghỉ ngơi một chút, con lập tức pha cho thầy chén trà mang vào... Thầy không nên tức giận a..."
Trang Hạo Nhiên cũng chống tay ở bên hông đau đớn, đứng ở một bên, nhìn về phía sư phụ, liền nhanh chóng mỉm cười trấn an nói: "Đúng vậy. Thầy nghỉ ngơi một chút đi ..."
Đường Khả Hinh trong nháy mắt quay đầu lại, tức giận trừng Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên cũng có chút cố kỵ, bất đắc dĩ nhìn cô.
"Đều đi ra ngoài cho ta!" Vitas không muốn nhìn thấy hai đứa này! !
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh nghe xong , đành phải tỉnh táo trầm mặc cùng nhau xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa...
"Em hãy nghe anh nói..." Trang Hạo Nhiên tức khắc xoay người, đã nghĩ cùng Đường Khả Hinh giải thích...
"Nghe anh nói cái gì chứ! ! Eo anh vẫn còn tốt sao?" Đường Khả Hinh lập tức mặt lạnh trừng anh liếc mắt một cái, sau đó đẩy anh một phen, xoay người muốn đi đến phòng làm việc của mình! !
"A! !" Trang Hạo Nhiên nhất thời lui về phía sau một bước, nhanh tay đỡ lấy bên hông của mình, đau đến mồ hôi lạnh túa ra... Thực sự nhịn không được kêu lên: "Mẹ ơi, đau chết con rồi ! Làm sao mà khom được lưng a?"
Phốc! !
Mấy người Lâm Sở Nhai nhịn cười không được nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Ôi! ! Chỗ kia thực sự là chỗ trí mạng của người đàn ông a ! Thế nhưng chủ tịch thật xuống tay được ! ! Thật không sợ Trang gia các người đoạn tử tuyệt tôn à?"
"Đi đi! ! Ông ấy hiện tại còn rất cường tráng, mấy ngày nay còn có ý nghĩ, muốn để cho mẹ tôi sinh thêm em trai đấy!" Trang Hạo Nhiên lời vừa mới dứt...
"Phanh! ! ! !" Phía trước truyền đến một trận tiếng đóng cửa vang dội! ! !
Trang Hạo Nhiên....!
Trang Tĩnh Vũ tựa như thần nổi giận, đứng ở cạnh cửa, trừng mắt nhìn con trai! !
Tay Trang Hạo Nhiên lập tức đỡ bên hông, đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Cha con Tưởng Vĩ Quốc cùng Tưởng Thiên Lỗi cũng tức giận nhìn anh.
"Mẹ anh thật sinh thêm một đứa nữa! Lão tử lập tức bóp chết anh! Đỡ để cho anh làm người khác phiền muộn! !" Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên , giận dữ nhìn anh nói! !
Phốc! !
Nhân viên làm việc ở phòng khách rượu vụ, nghe những lời này, cũng nhịn không được mà bật cười.
"... ..." Trang Hạo Nhiên không nói gì ngẩng đầu, nhìn về phía cha mình.
Trang Tĩnh Vũ càng nhìn anh càng tức giận, trong nháy mắt thở gấp, lại muốn vung tay lên đánh anh...
Trang Hạo Nhiên vội vã lui về phía sau một bước.
"Aizzz! !" Tưởng Vĩ Quốc tức khắc tiến lên, đỡ Trang Tĩnh Vũ, hơi lộ vẻ bất mãn nói: "Được rồi! ! Ở phòng làm việc còn chưa có đánh đủ sao! Nhiều nhân viên nhìn như vậy, cậu ấy tốt xấu gì cũng là một vị tổng giám đốc! ! Ông cũng không thể không cho cậu ấy mấy phần mặt mũi!"
"Đúng vậy a!" Trang Hạo Nhiên lập tức nói.
Tưởng Thiên Lỗi hơi cúi đầu mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt của cậu ta, trong lòng có chút không phục, nghĩ muốn trừng anh...
"Anh còn dám trừng người ta! !" Trang Tĩnh Vũ mắt giận vừa nhìn, lại muốn vung tay lên đánh anh, nói: "Nếu anh có nửa phần hiểu chuyện bằng Thiên Lỗi, tôi cũng không cần quan tâm! ! Hoàn toàn không phải là bộ dáng ngồi trong lòng mà vẫn không loạn**! !"
(** ý chỉ việc nước đến chân mới nhảy)
"Được rồi!" Tưởng Vĩ Quốc lập tức nắm lấy cánh tay ông, lại bất đắc dĩ buồn bực nói: "Đừng tức giận việc này ! Trở về đi! Nếu ông quả thật muốn dạy dỗ, thì đem cả nha đầu kia vào phòng làm việc để dạy dỗ !"
Nói đến Khả Hinh...
Trang Tĩnh Vũ không lên tiếng .
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, hai tròng mắt chậm rãi lưu chuyển, nhìn về phía cửa sổ bên trong phòng làm việc, có một bóng dáng nhàn nhạt, dừng ở bên cửa sổ, anh liền chậm rãi nhìn...
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt này của anh, hai mắt lưu chuyển , nhẹ ho khan một tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn anh một cái, còn thật quan tâm nhắc nhở nói: "Tôi nói... Cậu vẫn còn có sức lực để đứng a? Còn không quay về nghỉ ngơi một chút đi?"
"Tôi..." Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ, liền cười nói: "Tôi liền thích đứng đấy! !"
"Vậy anh liền đứng đi! !" Trang Tĩnh Vũ giận tái mặt nhìn anh, nói: "Chỉ cần anh đứng đây thêm một phút đồng hồ nữa! ! Tôi sẽ để anh ở nơi này ba ngày ba đêm! ! Nếu như không phải vì khách sạn dưới nước và trang viên trồng nho, tôi liền giao toàn bộ cho Thiên Lỗi!"
"Cha! !" Trang Hạo Nhiên thoáng cái thật khẩn trương nhìn về phía cha mình, nói: "Cha thế nào lại làm như vậy a?"
"Đứng cho tốt vào! !" Trang Tĩnh Vũ nói xong, người đã tức giận rời đi ! !
Tưởng Vĩ Quốc cũng ngưng mắt nhìn anh một cái, liền cũng lắc lắc đầu rời đi.
Tưởng Thiên Lỗi ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, đứng ở đối diện Trang Hạo Nhiên, hơi nhấc tay nhìn thời gian...
Trang Hạo Nhiên mặc dù trong lòng nhớ Đường Khả Hinh, lại nhìn thấy thái độ này của Tưởng Thiên Lỗi , híp mắt nhìn về phía anh! !
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “ 36, 35, 34..."
"Đừng có suy nghĩ gì, hai người đều đã là quá khứ!" Trang Hạo Nhiên cuối cùng nhịn không được muốn cho cậu ta tỉnh mộng.
"28, 27, 26, 25..." Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến anh, tiếp tục thờ ơ đếm thời gian...
"Chúng ta cùng bái sư ! !" Trang Hạo Nhiên lần nữa nhìn về phía anh , có chút cứng rắn nói.
Tam đại cầm thú lập tức có chút khẩn trương nhìn về phía anh! !
"9, 8, 7, 6, 5, 4..."
Một trận gió xẹt qua trước mặt của anh! !
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nhìn về phía kim giây vừa mới đến số 12, người nọ đã không thấy bóng dáng, anh nhàn nhạt nhìn mặt đồng hồ, nhớ lại lời Trang Hạo Nhiên vừa mới nói, đứng lại một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía cánh cử kim loại trắng kia, thật lâu thật lâu, mới cất bước rời đi ...
***
Trụ sở chính Hoàn Á!
"Không cần cậu đỡ! ! Một gậy còn không làm gì được tôi đâu! !"
Trang Hạo Nhiên một trận ai oán và thống khổ, tay ấn bên hông, cước bộ có chút tập tễnh, đau đến đổ mồ hôi lạnh , không ngừng thở phì phò.
"Ai! Anh rốt cuộc vẫn là không phải do cha anh sinh đi ! ?" Tô Lạc Hoành vừa đi qua đây, vừa nghi ngờ hỏi: "Làm gì có người cha nào đánh con trai như vậy?"
"Đi! !" Trang Hạo Nhiên đến trước cửa phòng làm việc, lập tức dừng bước lại, nóng mắt nhìn anh, trách cứ nói: "Hoài nghi cha của mình, sẽ gặp trời đấy** ! ! Không có gen kia của mẹ tôi, tôi có thể đẹp trai như vậy sao?"
** ý chỉ hoài nghi cha của mình là muốn chết.
"Cho nên, khả năng cũng chỉ là gen của mẹ anh... Phốc!" Lâm Sở Nhai cảm thấy vui đùa hơi lớn! !
"Muốn ăn đạp! !" Trang Hạo Nhiên lập tức muốn đưa chân lên đạp anh! !
Ba người đàn ông cùng nhau cười lớn né tránh ! !
"Không có một bức tượng như Mặc Hàn tri kỷ của tôi ở đây ! ! Cậu ta mới đi có một ngày, lão tử đã nhớ rồi ! Cậu ta ở trước mặt tôi, so với ba người các cậu thì nhìn thuận mắt hơn! !" Trang Hạo Nhiên một tay vừa chống bên hông đẩy ra cửa lớn phòng làm việc, vừa kêu đau liên tục phân phó: "Tiêu Đồng! ! Cho tôi một tách trà táo tàu!"
Tiêu Đồng lúc này, đã chuẩn bị xong trà táo tàu , mặt lạnh đi đến...
Tô Lạc Hoành nhìn thấy bộ dáng này của cô, lập tức lấy lòng đi qua, sốt ruột nói: "Ôi! Tiểu tổ tông ! Tôi thực sự sai rồi ! Không nên tức giận nữa! Nhiều lắm thì sau này tôi sẽ nhớ kỹ thời gian cô đau bụng kinh a!"
"Cút!" Tiêu Đồng mặt lạnh quát to một tiếng, liền mang tách trà đi vào phòng làm việc.
Trang Hạo Nhiên một trận đau đớn khó chịu ngồi ở trên ghế da của tổng giám đốc , một bên hỏi: "Vừa rồi ai nhận điện thoại của Mặc Hàn, cậu ấy nói cái gì vậy ?"
Tô Lạc Hoành nghe xong, tức khắc tiến lên, có chút nghiêm túc nói: "Cậu ấy vừa gọi điện thoại qua đây nói, người đứng đầu trong bóng tối bên Mỹ muốn mạng của Khả Hinh!"
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Lạc Hoành, khuôn mặt căng thẳng nghiêm trọng, nói: "Cái gì?"
Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt hai người ngồi ở trên sô pha bên kia, nhìn qua đây, biểu tình nghiêm túc nói: "Người bên kia không chịu đàm phán, cũng chính là tỏ vẻ, người nọ muốn cùng chúng ta đối địch! ! Rốt cuộc có cái thâm cừu đại hận gì a?"
"... ..." Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng tựa ở trên ghế da, ngưng mắt nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ kia, hai mắt lóe ra một chút sắc lạnh, mới trầm giọng phân phó: "Tăng cường người, bảo vệ tốt Khả Hinh!"
"Việc này, để tôi làm đi! !" Lâm Sở Nhai gật đầu đáp ứng, lại lại cảm thấy có chút gì đó không ổn ngẩng đầu, nhìn Tô Lạc Hoành, nói: "Mặc Hàn về sau còn nói cái gì nữa? Nếu đã không thể đồng ý , thì lúc nào trở về vậy? Lão tử cũng muốn cậu ta ! !"
Tào Anh Kiệt chậc chậc, cười nhìn về phía anh, nói: “ Cậu nghĩ cậu ta là gì? Cậu lại không cần ôm cậu ta ngủ! ! Chỉ có lão tử mới nhớ tới cậu ta ! ! Bà xã của tôi hiện tại hận tôi nghiến răng nghiến lợi , tôi nghĩ muốn đến nhà, ôm cậu ta ngủ! !"
"Cút! !" Tô Lạc Hoành lập tức đi qua, đạp bọn họ một cái, nói: "Lúc cậu ấy ở đây, mấy người không ai nhớ tới cậu ấy ! ! ! Đối với cậu ấy người tốt nhất, vẫn là lão tử! ! Cậu ấy có chuyện gì, đều tìm tôi trò chuyện! ! Trong nhà cậu ấy đến con gián, buổi tối cũng đều là gọi điện thoại cho tôi! !"
"Các ngươi cùng cút cho tôi! !" Trang Hạo Nhiên vẻ mặt coi thường nâng tách trà táo tàu, vừa uống vừa nói: "Bình thường không có việc gì, liền đến bắt nạt cậu ấy, hát khiêu vũ cũng không gọi cậu ấy, còn không biết xấu hổ mà nói như vậy! !"
Di động vang lên...
Trang Hạo Nhiên vừa uống trà, vừa liếc một cái là điện thoại từ nước Mỹ, anh sửng sốt một chút, đặt tách trà xuống, cầm di động lên, ấn nút nghe điện thoại, trả lời: "HELLO?"
Bên kia là một trận thanh âm trầm thấp, thông báo tin tức ...
Trang Hạo Nhiên cầm di động, chậm rãi nháy mắt, dường như nghe thấy tin tức đối với mình vô cùng quan trọng, máu toàn thân lập tức như đông lại, trừng mắt về phía trước, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Lãnh Mặc Hàn yên lặng làm bạn bên cạnh mình, bộc lộ thái độ trầm ổn , khó mà có được những lúc khuôn mặt có chút tươi cười,... Hai mắt anh đẫm lệ, dường như muốn níu giữ lại linh hồn của người bạn...
Mấy người Tào Anh Kiệt nhìn thấy anh như vậy, lập tức cảm giác sự tình có chút không ổn, hơi khẩn trương đứng dậy, hỏi: "Thế nào a?"
Hơi thở gấp gáp từ trong lồng ngực anh phun ra.
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt như chim ưng, lưu chuyển liên tục, sát khí hiện lên, anh không nói gì, chỉ là run run rẩy run rẩy để điện thoại di động xuống, muốn chống thân thể đứng lên, ai biết chân đứng không vững, cả người ngã trên mặt đất...
"Lão đại! ! Đã xảy ra chuyện gì?" Mấy người Lâm Sở Nhai vội vã nhào tới, khiếp sợ hỏi.
Trang Hạo Nhiên mãnh liệt đẩy mọi người ra, giống như là dã thú rống lên một tiếng, tức giận đứng dậy, hai mắt trừng trừng, đi tới trước cửa sổ, nhớ tới khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn tươi cười nhìn mình, trái tim như bị đục khoét, sinh mệnh chưa bao giờ cảm giác đau đớn như vậy, mạch máu như bị phá vỡ, anh đột nhiên kêu a một tiếng rống giận đầy bi thương, nước mắt run rẩy rơi xuống, nắm tay vung lên, hướng tới tấm thủy tinh trước mặt đấm một phát! ! ! !
"Phanh ————————" một trận âm thanh đổ vỡ vang lên, những mảnh thủy tinh lớn văng đầy trên mặt đất, toàn bộ thế giới dường như không còn....! !
Mấy người Tô Lạc Hoành kinh hãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía bầu trời rộng mở phía trước, dường như nhìn thấy linh hồn bạn tốt, một lần nữa lại thống khổ rơi lệ kêu to: "Mặc Hàn ———————— "