Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 779: Chương 779: Tới đòi lại.




Hoàng hôn! ! Như một dải lụa màu hồng phấn.

Hoa viên phía sau khách sạn.

Ánh mặt trời vẫn như cũ chói rọi!

Như biết "Thì thầm" gọi!

Một bóng hình nho nhỏ , di chuyển ở trong bụi hoa!

Tiểu Nhu mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần đùi màu lam, tóc búi hai bím , ở giữa bụi cỏ nhanh chóng chui ra , mắt sáng lấp lánh như kim cương, khẩn cấp nhìn về phía con ve không ngừng bay nhảy trong bụi hoa phía trước, khuôn mặt lập tức tươi cười ngọt ngào, mặc kệ lúc này mồ hôi đã đầm đìa trên trán, toàn thân đầy bùn, liền bổ nhào về phía trước! !

Hai tay trong nháy mắt nắm chặt con ve đang "Thì thầm" gọi! !

Tiểu Nhu bộ dáng như chó con, quỳ gối trên cỏ, đón lấy ánh nắng như thiêu đốt từ mặt trời, mở hai tay, ánh mắt mong chờ nhanh chóng nhìn vào trong lòng bàn tay là con ve màu xanh vừa to vừa mập, cô cười đến vui vẻ! !

Mông bị người ta đá một phát! !

Toàn bộ thân thể Tiểu Nhu sượt về phía trước , hai tay theo phản xạ đưa ra phía trước, ve kêu "Chi" một tiếng, tức khắc nhảy ra ngoài, thậm chí vung cánh bay đi, cô quát to một tiếng, khóc lóc kêu: "Ve của tôi! !"

"Ve của tôi! ! Ve của tôi! Ve của tôi! !" Trần Mạn Hồng tức giận đứng ở trên cỏ, mắt lạnh nhìn về phía Tiểu Nhu đang nhào vào trên cỏ kia, bộ dáng ô ô ô khóc lóc, rống lên: "Mỗi ngày không phải đào khoai tây, thì chính là làm cái đồ chơi quỷ quái gì đó! ! Đầu cô thật không phải là bình thường ! ! Thời tiết nóng như vậy, ánh mặt trời thiêu đốt như vậy, người ta trang điểm lại còn không kịp, cô thì ngược lại! ! Tan việc không quay về nghỉ ngơi, lại còn ở chỗ này lăn qua lộn lại! Thật coi khách sạn như nhà mình vậy? Quên mất là, sau khi tan việc , nhân viên cũng không thể tùy tiện ở lại khách sạn sao?"

"... ... ..." Tiểu Nhu vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt thì thầm gọi, mồ hôi đầm đìa, lại dường như sớm đã quen với điều này rồi, chẳng buồn lên tiếng.

"Đứng lên cho tôi! !" Trần Mạn Hồng nhìn cô bị phơi thành như vậy, lại gào lên! !

"... . . ." Tiểu Nhu không dám phản kháng, đành phải tỉnh táo đứng lên, nghĩ liếc nhìn về phía đám ve kia, đã chạy tới đó rồi ...

Trần Mạn Hồng còn muốn giơ hộp giữ nhiệt lên đánh cô! !

"Không muốn đánh..." Thân thể Tiểu Nhu thiếu chút nữa bị dọa sợ liếc về phía quản lý, lại nhìn về phía hộp giữ nhiệt quen thuộc trong tay cô ấy, cô thấy thật kỳ quái? Lên tiếng, hỏi: " Hộp giữ nhiệt..."

"Đã nói cho cô bao nhiêu lần rồi? ! Không thể đem đồ ăn đặt ở trong lớp vỏ bọc ! ! Cô thế nhưng lại không nghe! !" Trần Mạn Hồng thoáng cái đem hộp giữ nhiệt ném lại cho cô! !

"Ai!" Tiểu Nhu thoáng cái đã ôm được hộp giữ nhiệt kia, khẩn trương lẩm bẩm nói: "Đây là bánh trà xanh, phó tổng giám đốc Lãnh nói thích ăn , sáng sớm hôm nay tôi đã cố ý trước khi đi làm , đi lên đỉnh núi hái lá trà về làm... Ăn khá ngon a ."

"Chậc! !" Trần Mạn Hồng khinh bỉ xem xét cái tiểu nha đầu này một cái, cười trừ nói: "Thế nào? Thích người ta rồi?"

"Không có a!" Tiểu Nhu mặt có chút đỏ, ôm hộp giữ nhiệt, lập tức cúi đầu, không dám nói nữa.

Trần Mạn Hồng nhìn bộ dáng này của cô, lại tươi cười một chút, vươn tay chọc cái trán của cô, nói: "Nhìn bộ dáng này của cô! Còn dám thích phó tổng giám đốc Lãnh nhà người ta ! ! Người ta là ai a? Cô đừng tưởng rằng người ta thật thích ăn bánh trà xanh và khoai tây cô làm! ! Đó là chọc cô chơi thôi! !"

"... ..." Tiểu Nhu nghe xong, lập tức thật đáng thương trừng đôi mắt to, nháy nháy.

“ Có phải anh ấy bảo cô hôm nay làm cho anh ấy ăn không?" Trần Mạn Hồng cố ý nhìn về phía cô, cười hỏi.

"Đúng vậy..." Tiểu Nhu cúi đầu, thanh âm yếu ớt kéo dài nói.

"Người ta hiện tại đang ở Mỹ a! !" Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô, lớn tiếng nói; "Thật vô dụng mà! ! Loại tư tưởng này mà cũng dám có! ! Mau tìm người nào mà gả đi thôi! !"

"... ..." Tiểu Nhu nghe những lời này, môi mím lại, tội nghiệp không dám nói chuyện.

"Nhìn cô cũng thấy phiền! !" Trần Mạn Hồng nói xong, lại ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời như muốn đem người ta phơi khô, cô chịu không nổi dùng tay quạt gió, lập tức xoay người rời đi! !

Tiểu Nhu một mình ngơ ngác ôm hộp giữ nhiệt kia, nhìn bên trong hộp là vài cái bánh lá trà, nhớ tới Lãnh Mặc Hàn đã cùng mình nói rõ ràng, hôm nay muốn ăn bánh trà chính mình làm... Lòng cô có chút lạc lõng, nhưng cũng hiểu rõ, xung quanh căn bản không có người nào quan tâm đến hứa hẹn của mình... Trừ Khả Hinh... Cô gái nhỏ ngơ ngác xoay người, đi ra khỏi khách sạn... Vừa đi vừa vẫn như cũ nhớ tới biểu tình Lãnh Mặc Hàn nhìn Khả Hinh , nhìn Khả Hinh khi cười, anh liền nhàn nhạt cười, khoảng thời gian Khả Hinh thương tâm , ánh mắt anh chưa từng dời khỏi cô ấy.

Một giọt nước mắt, lăn dài trên má.

Tiểu Nhu vội vã mím môi, cái mũi hấp háy đỏ bừng, lau đi nước mắt trên mặt, tiếp tục ôm hộp giữ nhiệt đi về phía trước...

"Tiểu Nhu?" Đường Khả Hinh lúc này, ôm văn kiện, vừa đi qua đại sảnh khách sạn, vừa muốn đi qua vườn hoa Hoàn Á, lại nhìn thấy Tiểu Nhu ngơ ngác ôm hộp giữ nhiệt đi về phía trước, vừa đi vừa lau nước mắt, cô lập tức thật khẩn trương đi tới hỏi: "Cô làm sao thế?"

Tiểu Nhu mở to hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy Đường Khả Hinh, cô lập tức lau khô nước mắt, cười rộ lên nói: "Khả Hinh! !"

"Cô làm sao lại khóc a?" Đường Khả Hinh nhìn cô một mặt thì cười, nhưng một mặt vẫn là bộ dáng thương tâm, có chút khẩn trương hỏi.

"Không có việc gì. Gió thổi qua mắt..." Tiểu Nhu vội vã lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói.

"Gió..." Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng kia của cô, trong lòng nghĩ đoán chừng là gặp được chuyện gì thương tâm rồi, không muốn nói, liền dừng lại một chút, mới kéo Tiểu Nhu nhẹ ôm vào trong lòng, quan tâm nói; "Đừng khóc... Đừng khóc... Không có chuyện gì, tất cả đều cũng đã qua..."

Tiểu Nhu tựa vào trong lòng Đường Khả Hinh, càng lúc càng thấy khó chịu, nước mắt cứ từng hạt từng hạt lăn xuống, mới nghẹn ngào nói: "Khả Hinh, cô nhìn vừa đẹp, lại nỗ lực chịu khó, mọi người đều thích cô, tôi rất cao hứng! Tôi cũng rất thích cô!"

Đường Khả Hinh nghe những lời này, không biết vì sao, cũng rưng rưng , nhẹ ôm cô gái nhỏ trong lòng, mới mềm giọng nói: "Mọi người cũng thích Tiểu Nhu... Tôi cũng thích Tiểu Nhu nhất..."

Tiểu Nhu lập tức nín khóc mỉm cười.

"Đừng khóc, chúng ta cùng đi vào Hoàn Á, giao văn kiện xong, tôi liền cùng cô đi ăn cơm... Hôm nay tôi mời cơm...Thế nào?" Đường Khả Hinh vừa kéo Tiểu Nhu đi về phía trước, vừa cười vì cô lau nước mắt, an ủi nói.

“ Được! Tôi thích ăn khoai tây!" Tiểu Nhu lại cười rộ lên nói.

"Được! Ăn khoai tây..." Đường Khả Hinh lại cười kéo cô đi về phía trước, lại không hiểu sao lại nghe thấy phía trước truyền đến một trận tiếng khóc, cô sửng sốt ngẩng đầu...

Bộ dáng Trang Hạo Nhiên như lửa lớn, hai tròng mắt chứa đầy lửa giận, đằng đằng sát khí đi ra khỏi đại sảnh Hoàn Á, nhanh chóng đi ra ngoài! !

Mấy người Lâm Sở Nhai hốc mắt đỏ bừng, cũng kích động tức giận đi về phía trước!

Tiêu Đồng ở phía sau, vừa khóc vừa đi theo, vẫn như cũ đến bây giờ cũng không thể tiếp thu sự thật này, chỉ biết kích động rơi lệ...

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Khả Hinh không hiểu trái tim như phát lạnh, vội vã đi lên phía trước, gọi Tiêu Đồng lại, vội vã hỏi: "Tiêu Đồng? Xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Đồng rơi lệ nhìn về phía Đường Khả Hinh, trong lòng đau xót, kích động khóc nói: "Mặc Hàn ở nước Mỹ đã xảy ra chuyện! ! Vừa nhận được tin tức, nói anh ấy đã chết trong một vụ nổ mạnh ! !"

Phanh, hộp giữ nhiệt rơi xuống đất! !

Đường Khả Hinh lập tức mở to mắt, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh, cả người đều bị một nỗi bi thương bao trùm lấy, vẫn như cũ không dám tin đây là sự thật, viền mắt cũng đã ngấn lệ, nhớ tới Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng, là một người cực kì biết săn sóc, cô lập tức nghẹn ngào rơi lệ hỏi: "Tiêu... Tiêu... Tin tức này vô cùng xác thực sao?"

Tiêu Đồng nhanh chóng rơi lệ gật đầu! !

Tiểu Nhu há hốc mồm đứng ở một bên, sợ đến mở trừng hai mắt, nước mắt lại rơi đầy trên mặt! !

"Tôi không nói với cô nữa! ! Lão đại hiện tại muốn đi Mỹ tìm người tính sổ! Tôi cũng không biết được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ! Anh ấy hiện tại tức giận đến nỗi nói cái gì cũng nói không nên lời! Tôi chưa từngthấy qua anh ấy tức giận như vậy! !" Tiêu Đồng nói xong, lại muốn khóc xoay người rời đi! !

Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nghĩ nghĩ, lại nhớ tới bộ dáng Trang Hạo Nhiên lúc vừa rời đi, bộ dáng đầy đau đớn bĩ phẫn kia, trong lòng cô bỗng nhiên căng thẳng, lập tức đuổi theo! !

Trang Hạo Nhiên đón gió lớn, nhanh chóng ngồi lên Pikes Peak, nghiến răng nghiến lợi cấp tốc lái xe, chạy ra bên ngoài ————

Mấy người Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng điều khiển xe tức giận rời đi! !

Đường Khả Hinh cùng Tiêu Đồng, mấy người Tiểu Nhu sau đó cũng đi qua, lệ rơi đầy trên xe ! !

Đỉnh núi, những cây hoa anh đào trùng trùng điệp điệp, một màu xanh mênh mông bát ngát!

Có một căn biệt thự màu trắng, ở đỉnh núi, có vẻ như có chút tịch mịch! !

Pikes Peak cấp tốc chạy như bay lên đỉnh núi, thắng gấp ở trước biệt thự! !

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt kích động đẩy cửa xe ra, nhìn về phía biệt thự kia, trước phòng chỉ là một cái sân nhỏ, cũng không có nhờ người quét tước, chỉ là đơn giản trồng một gốc cây anh đào, lác đác vài chiếc lá , nhìn vào cửa lớn trong suốt, , chỉ có vài đồ dùng gia đình đơn giản, vì trong quá khứ thường xuyên ra sống vào chết, anh cảm thấy chỉ cần có thể sống là được rồi...

"Mặc Hàn! !" Tô Lạc Hoành thống khổ run rẩy cắn răng đi đến, hai mắt rưng rưng, đứng ở trước cửa biệt thự, lòng như đao cắt, áy náy thống khổ cúi đầu, thanh âm nức nở, rơi lệ co quắp nói: "Tôi tới thăm cậu đây! Cậu vẫn muốn chúng tôi đến nhà cậu! Nhưng là chúng tôi chưa từng tới..."

Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt cũng thống khổ bi thiết đi xuống xe, đi đến trước cửa biệt thự, nhìn về phía đồ dùng đơn giản bên trong, tựa như cái người đơn giản kia, bọn họ đồng thời cúi đầu run rẩy rơi lệ nói: "Mặc Hàn, anh em tới thăm cậu đây ! ! Hôm nay tới đây nhìn cậu một cái! ! Chúng tôi lập tức sẽ đi Mỹ! ! Mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, chúng tôi cũng đều đòi lại mạng sống cho cậu! ! !"

Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt bi phẫn, tràn đầy lệ, tay nắm thật chặt, nhìn về phía những tán cây anh đào kia... Đáy lòng lại một trận đau đớn... ...

Một giọt nước mắt, nhẹ rơi!

Đường Khả Hinh vừa đi xuống xe, hai mắt rưng rưng liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, người đàn ông kiên nghị cúi đầu, kiềm chế những giọt lệ bi thương, hai tay nắm chặt, toàn thân đều chìm trong nỗi đau đớn tột cùng... Cô nhìn giọt nước mắt kia của anh, trong đầu bỗng thoáng qua hình ảnh... Người đàn ông khuôn mặt tràn đầy nước mắt lạc lõng nhìn về phía mình... Cô vội nháy mắt, xua đi những ký ức kia , cũng đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên chậm rãi muốn đẩy cửa, cất bước đi vào...

Mấy người Lâm Sở Nhai cũng yên lặng rơi lệ đi vào...

Tiêu Đồng đứng ở ngoài cửa, lại không dám vào đi, bởi vì bọn họ một đám người, cùng sang Anh quốc cho đến bây giờ, bao năm tình cảm như vậy, Lãnh Mặc Hàn tựa như anh trai của mình, lúc mình đau ốm, còn nửa đêm lái xe tới nấu canh gừng cho mình uống, có đôi khi chính mình không nuốt nổi, anh đút từng muỗng từng muỗng , cô thất thanh khóc rống kêu to: "Lãnh Mặc Hàn! ! Sớm bảo anh theo chúng tôi đến khách sạn, anh nhất định không chịu! ! Anh làm chi ở cái chỗ này a? Muốn tới thăm anh một lần cũng không dễ dàng! Anh rõ ràng chính là một người sợ cô đơn tịch mịch! ! Anh trở về đi! Tôi mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị đồ ăn cho anh! ! Tôi mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị cho anh! ! Anh mau trở lại đi! ! Tôi cùng anh đi mua âu phục, tôi cái gì cũng làm cho anh hết! !"

Tiêu Đồng quỳ trên mặt đất, rơi lệ khóc rống lên! !

Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa, đã khóc không thành tiếng, cơ thể run rẩy đau lòng rơi lệ, nhìn về phía căn nhà đơn giản kia, muốn kêu lên một tiếng anh trai, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, chỉ là đau đớn khó chịu đi lên phía trước, chậm chạp đỡ Tiêu Đồng, nức nở nói: "Vào đi thôi... Đi xem cũng tốt..."

Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, khóc hỏi: "Khả Hinh! ! Cô nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật! ! Lãnh Mặc Hàn không có việc gì đi! ! Cô nói cho tôi biết, đây không phải là thật! Anh ấy cũng là bởi vì không muốn sống qua ngày như vậy, nên mới sống cùng chúng ta! Nhiều năm như vậy, chúng ta cũng thật vui vẻ! ! Cô mau nói cho tôi biết, đây không phải là thật! Tôi từng nói với anh ấy, nếu như sau này, anh ấy thật muốn sống một mình, tôi sẽ theo anh ấy! ! Tôi muốn theo anh ấy! ! Tôi muốn theo anh ấy đến mãi sau này! !"

Đường Khả Hinh ôm Tiêu Đồng, nói cũng nói không nên lời, chỉ là ôm cô, ẩn nhẫn run rẩy khóc.

Tiểu Nhu nói cũng nói không nên lời, chỉ là ôm chặt hộp bánh trà xanh, đứng ở một bên, một đôi mắt to chính là không ngừng rơi lệ, từng hạt lại từng hạt thi nhau rơi xuống , ngẩng đầu nhìn về phía tán cây anh đào kia, giống cây anh đào trước cửa nhà Khả Hinh như đúc, cô lại một trận bi thương, ôm lấy hộp bánh trà , lắc mình đi vào sân, ở trước cây anh đòa đó, ngồi xổm xuống, đem từng cái lại từng cái bánh trà xanh bày xuống, muốn khóc, mà lại không khóc được, chính là những giọt nước mắt đã rơi trên bánh, thanh âm tinh tế nức nở nói: “ Anh, anh, anh yên tâm, tôi, tôi nhất định sẽ không đem bí mật của anh nói ra... Đêm nay lúc anh trở lại, tôi... Tôi... Tôi ở đây cùng anh... Tôi không sợ... Tôi mỗi ngày sẽ đều đốt lửa bắt côn trùng... Tôi không sợ... Anh đến tìm tôi, tôi mời anh ăn thật nhiều thật nhiều bánh trà!"

Cô ngồi một bên nức nức nở nở cuối cùng khóc rống lên! !

Đường Khả Hinh cùng Tiêu Đồng hai người đỡ nhau đứng cùng một chỗ, khóc đi lóc đi vào sân, lại đi vào trong phòng, mấy người Lâm Sở Nhai, đứng ở mấy góc trong phòng khách, đều thống khổ co quắp rơi lệ, nhất là Tô Lạc Hoành ngồi xổm trên mặt đất, người đàn ông vốn không dễ rơi lệ, thế nhưng đối mặt với người anh em vào sinh ra tử, hắn cuối cùng cũng cúi đầu, khóc thành tiếng! !

Trang Hạo Nhiên cố nén run rẩy thống khổ của bản thân, đứng ở trước sofa, tay cầm một khung ảnh màu trắng , đó là lần đầu tiên đứng ở trước pháo đài cổ kính chụp ảnh, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen dài, đứng ở bên cạnh mình, đó là lần đầu tiên anh đối ống kính bộc lộ tươi cười, kỳ thực nhìn bộ dáng của anh thêm mấy lần nữa, tuy lạnh lùng nhưng lại bộc lộ ra mấy phần hàm hậu...

Ngón tay nắm chặt khung ảnh! !

Trang Hạo Nhiên ngưng mắt nhìn nụ cười thản nhiên của Lãnh Mặc Hàn trong ảnh chụp, kỳ thực cậu ấy luôn tỏ ra tươi cười yêu quý đối với người anh em của mình, sắc mặt của anh dần lạnh lại, toàn thân tức giận như dã thú , hai mắt tỏa ra sát khí dày đặc! ! !

Mặc Hàn, cậu yên tâm, mạng này của cậu, tôi nhất định phải cho người tới đòi lại ! ! !

Đường Khả Hinh đứng ở phía sau, nhìn thấu chân tình này, nhìn bóng lưng phẫn nộ bi thương kia, nước mắt của cô chậm rãi rơi xuống...

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu rọi phòng khách, ở cái chỗ này, chỉ có một ghế sô pha, một bàn trà, một ti vi, còn có một cái bàn ăn...

Tiêu Đồng lại quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc lên: "Chẳng trách anh lần trước gọi tôi cho anh một bó bách hợp! Cái nhà này, cái gì cũng không có a!"

"Đây không phải là thật! ! !" Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, vừa lau đi nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa nói: "Lão tử không tin người anh em của mình cứ như vậy rời đi ! ! Đây không phải là sự thật! ! Tôi không tin! ! Tôi không được! ! Lão tử kiếp này chỉ có mấy người anh em! ! Lão tử nhất định phải chết trước mấy người! ! Tôi không tin cậu đã chết! ! Tôi không tin! !"

Anh đập mạnh bàn, lại đau đớn khóc lên.

Tào Anh Kiệt đã nhịn không được, khóc lên, gọi: "Người anh em! ! Làm anh em, không có sống hết kiếp này! Cậu liền con mẹ nó sống thêm một ngày, để cho tôi nhìn cậu đi! !"

Tô Lạc Hoành đã gục đầu bên sofa, ngồi dưới đất, rơi lệ ...

"Các người làm gì mà ngồi ở nhà của tôi khóc?"

Một âm thanh truyền đến!

Mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài phòng...

Lãnh Mặc Hàn mặc sơ mi màu đen, quần tây dài cùng màu, tay cầm túi du lịch màu tràm, đứng ở trước cửa nhà mình, ánh chiều tà bao trùm lấy thân ảnh thon dài, đáy mắt không hiểu nhìn những người này, khóc lóc tựa như có người chết, anh sửng sốt.

Mỗi người đúng ở trong phòng, mỗi người đều lau chùi nước mắt, thần sắc khác nhau, thế nhưng tất cả đều bất động! !

Tô Lạc Hoành chỉ là ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, nháy mắt một cái, nhìn đến Lãnh Mặc Hàn quả thật là đứng ở trước cửa phòng, biểu tình kia lạnh nhạt đến muốn chết, coi như là quỷ, cũng sẽ không ác tâm như vậy, lại một trận khóc rống lên, đấm thật mạnh lên mặt đất, khóc kêu : "Tôi – con mẹ nó giết cậu a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.