Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1088: Chương 1088: Số liệu không phù hợp




Chương 1088: Số liệu không phù hợp

Editor:Thanh Thủy

Tại nhà hàng!!

Đường Khả Hinh được Á Lạc đỡ, đi vào đại sảnh nhà hàng Tây, lập tức cảm giác được trong tầm mắt một mảnh trắng xóa, càng ngày càng yếu, thậm chí bắt đầu từ từ trở nên tối đi, cô biết nguyên do mắt mình bắt đầu bị tổn thương. Không dám nghĩ tiếp nữa, Khả Hinh tận lực kiềm chế cảm xúc run rẩy của bản thân, theo Á Lạc đi về phía mà mình không thấy rõ, thế nhưng một trận gió biển phả vào mặt, cô có thể biết được đây là vị trí bên cạnh cửa sổ sát đất.

“Đến... Ngồi xuống!” Á Lạc đỡ cô ngồi trên sofa màu đỏ gần cửa sổ sát đất, sau đó quan tâm nhìn khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt của cô, vội vàng hỏi: “Đường tiểu thư, cô muốn ăn chút gì không?”

Lúc này, nhân viên phục vụ đang bê cơm đi tới.

Đường Khả Hinh không muốn ăn, cả người gần như hít thở không thông hô hấp nặng nề, cô thuận miệng nói một câu: “Tùy ý! Một phần sandwich và sữa nóng đi!”

“Vâng!” Nhân viên phục vụ gật đầu, xoay người đi chuẩn bị bữa ăn.

“Cô ăn đơn giản như vậy ư? Không phải là cô đang đói sao?” Á Lạc ngồi đối diện với Khả Hinh, khẩn trương nhìn bộ dạng này của cô, lo lắng hỏi.

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ là trầm mặc ngồi yên ở vị trí, hô hấp trong lồng ngực càng lúc càng nặng nề, đầu nhanh chóng nóng lên và trướng đau, thậm chí cả người bắt đầu hoa mắt, trước mắt càng ngày càng đen, càng ngày càng đen... Lòng của cô một trận chua xót, đôi mắt hiện lên ánh lệ, ngay lúc kích động mà lóe lên. Nhưng khuôn mặt vẫn như cũ giữ nguyên vẻ kiên nghị và bình tĩnh, không muốn bị bất cứ cái gì đánh bại!!

Gương mặt Mộc Tử Linh bộc lộ vẻ khinh bỉ và chế nhạo, nhìn về phía người phụ nữ trước mặt cười rộ lên. Thậm chí theo nhân viên phục vụ vì Đường Khả Hinh chuẩn bị sandwich lúc nãy, cô run rẩy duỗi hai tay, cầm lấy sandwich bộ dáng khẩn trương và kiềm chế muốn ăn, tỏ ý nâng một ly cà phê, thong thả đứng lên, hướng về phía Đường Khả Hinh...

Kerry ngồi một mình ở bàn ăn bên này, ăn mỳ Ý, lại không kìm được nhìn về phía Mộc Tử Linh...

Mộc Tử Linh bưng cà phê nóng, đi tới trước bàn Đường Khả Hinh, nhìn dáng vẻ nao núng của cô, bật cười nói: “Thật là thần kỳ nha... Cô quả nhiên giống như một số người nói! Cho dù là dùng quy tắc ngầm để tiến vào thi đấu, hay là ở giữa trận đấu trở nên lạnh lùng, nhưng mà bây giờ, cô lại trở nên sợ hãi rụt rè một cách kỳ quái!! Giống như bị một linh hồn hiện thân! Chẳng lẽ là người bạn tốt bị tách rời kia đã tìm tới cô?”

“Cô...” Á Lạc trừng to mắt, ngẩng đầu, hơi bất mãn nhìn về phía Mộc Tử Linh, nhưng thấy khó để nói lại.

Đường Khả Hinh không để ý cô ta, mà hai tay run rẩy nắm miếng sandwich kia, xúc động nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa không thể kìm lòng nhớ tới Tiểu Nhu, trái tim của cô vang lên một tiếng. Hình ảnh bãi biển kia bị chia cắt, còn có khuôn mặt tươi cười, đáng yêu động lòng người của Tiểu Nhu, lập tức hiện lên trong đầu mình, hai mắt nhanh chóng run run ánh nước...

“Cho nên mới nói, loại người như cô sẽ có báo ứng!!” Mộc Tử Linh oán giận nhìn về phía Khả Hinh, lại kịch liệt nói: “Trong lúc tôi vừa đi vào phòng nghỉ ngơi, ngẫu nhiên nghe thấy ký giả dưới lầu nói, thi thể bị tách rời kia, đã xác định là bằng hữu tốt nhất của cô!! Thậm chí chị của cô ấy, bởi vì viếc này, mà sinh non!! Thai nhi vừa mới chết! Tất cả đều là do cô làm hại bao gồm cả đứa trẻ chưa sinh ra!!!”

Ầm!!!

Đầu của Đường Khả Hinh như bị giáng mạnh một đòn, đem toàn bộ linh hồn vỡ vụn triệt để, sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, hai tay run rẩy nắm sandwich, đôi mắt vô hồn nhìn phía trước, hơi thở nặng nề trong lồng ngực

“Mộc Tử Linh tiểu thư!” Á Lạc đúng lúc đứng lên, nhìn về phía Mộc Tử Linh cố ý cao giọng, mang theo vài phần tức giận nói: “Đủ rồi đấy!! Cô như vậy là đang quấy rầy tuyển thủ thi đấu!!”

Mộc Tử Linh nhanh chóng nhìn Á Lạc, khuôn mặt để lộ vẻ tàn nhẫn, hung hăng nói: “Cái gì gọi là quấy rầy! Cô không nghe phu nhân George nói qua à, chúng tôi có thể tự do đi lại, nói chuyện, thậm chí là bàn luận với nhau! Cô đã không biết cái gì thì câm miệng lại cho tôi!”

“Này!!” Kerry lúc này có chút bất mãn đi tới, nhìn về phía Mộc Tử Linh mang theo ý cảnh cáo!!

Mộc Tử Linh xoay người, khuôn mặt đầy tức giận nhìn người đang đi tới, phát hiện là Kerry, mới ẩn nhẫn vài phần, gương mặt mang theo vẻ khinh bỉ, hừ một tiếng trở về!!

Kerry nhìn Mộc Tử Linh ngồi lại vị trí của mình, cảm thấy lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Are you ok? You look tired! (Cô có khỏe không? Thoạt nhìn cô hình như rất mệt mỏi!)”

Đường Khả Hinh cả người lạnh lẽo, trong đầu tất cả đều là lời nói ban nãy của Mộc Tử Linh. Cô ta nói bởi vì cái chết của Tiểu Nhu, mà chị của Tiểu Nhu bị kích động nên dẫn đến sinh non, thai nhi cũng đã chết! Trong một đêm, cô đã hại chết hai mạng người. Khóe mắt Đường Khả Hinh run rẩy, lóe lên ánh lệ, cô yếu ớt hỏi: “Những điều cô ta nói có phải sự thật hay không?”

Á Lạc bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh!

Hai mắt Đường Khả Hinh hoàn toàn rơi vào một mảnh đen tối, cái gì cũng không thấy, sau câu nói cuối cùng kia ngay cả một điểm sáng cũng không thấy. Cô kích động thở dốc muốn tìm kiếm bóng dáng Á Lạc hỏi: “Cô ta nói chị của Tiểu Nhu sinh non và thai nhi đã chết có phải là sự thật hay không?”

“Không phải!” Á Lạc nhìn cô, khẩn trương nói: “Không phải kia một hồi sự! Chỉ là... Chỉ là vừa rồi... Tôi nghe nói phảng phất rằng thai nhi... Có thể đã bị sinh non... Nhưng tình huống như thế nào, vẫn chưa rõ ràng lắm, ký giả đã đi xem!”

Đường Khả Hinh tâm vỡ vụn từng mảnh, mắt cô gần như hoa lên, cuối cùng cả lý trí và tinh thần đều bị đánh bại!!

Ở bệnh viện!!

Nhã Tuệ cùng với Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành bọn họ nhanh chóng đi vào bệnh viện, vừa nghe Trần Mạn Hồng gọi điện thoại đến nói chị của Tiểu Nhu bởi vì kích động quá độ, dẫn đến thai nhi bất ổn, có thể sinh non. Thậm chí còn có khả năng không thể bảo đảm được người mẹ và đứa trẻ. Trần Mạn Hồng, Nhã Tuệ cùng với mấy người nữa dựa theo tiếng khóc nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu, vừa vặn nhìn thấy Chu Tiểu Tình nằm trên giường bệnh, toàn thân là máu, mà chồng cô ấy cũng vừa lúc đến nơi, Chu Tiểu Tình liền khóc kêu to: “Tiểu Nhu không có!! Em gái của tôi không có! Tôi nên làm thế nào để trả nó lại cho ba mẹ đây! Em gái đáng thương của tôi mà!”

“Vợ à, em không cần kích động!! Em không cần kích động, hiện tại con của chúng ta là quan trọng nhất!” Một người đàn ông nhã nhặn chừng ba mươi tuổi, đeo mắt kính, vừa cùng bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa Tiểu Tình vào phòng cấp cứu, vừa an ủi vợ mình!!

Chu Tiểu Tình ngửa mặt khóc rống: “Em gái của tôi đã chết! Em gái của tôi đã chết rồi!! Tôi không muốn sống nữa!! Tiểu Nhu à, chị sẽ chết cùng với em!”

Nhã Tuệ cùng với Tô Lạc Hoành và mọi người chạy như bay đến, trơ mắt nhìn Chu Tiểu Tình bị đẩy mạnh vào phòng bệnh, Trần Mạn Hồng tựa vào lòng chồng mình, khóc rất thương tâm, Tào Anh Kiệt vừa ôm lấy vợ, vừa lo lắng nhìn về phía Tô Lạc Hành kêu to: “Cuối cùng ở bên kia vẫn chưa có tin tức của Tiểu Nhu sao? Đã qua hai mươi bốn giờ, máy tính đã kết nối kế hoạch xong chưa? Đứa bé này đã không có rồi! Cô ấy muốn em gái của cô ấy sống thì cô ấy mới sống nổi!”

Tô Lạc Hoành rối loạn, thật khẩn trương đứng cạnh cửa phòng cấp cứu, nhanh chóng bấm điện thoại gọi cho Tưởng Văn Phong!!

Phòng điều khiển!!

Tưởng Văn Phong ngồi trước vi tính, phối hợp với pháp y cắt vào nếp làn da cuối cùng, chuẩn bị ghép thành đôi, vừa nhận điện thoại của Tô Lạc Hành, nói: “Nghe đây!!”

“Tình hình như thế nào? Ghép thành đôi được không?” Tô Lạc Hành khẩn trương hỏi!!

Pháp y nhanh chóng nhấn nút Enter, máy tính căn cứ theo hình ảnh còn nguyên của Tiểu Nhu và hình ảnh bị hại bắt đầu ghép đôi, cô lập tức ngẩng đầu, nhìn thời gian trên máy tính nói: “Năm phút đồng hồ!”

Tưởng Văn Phong nắm di động trả lời: “Năm phút đồng hồ!”

Tô Lạc Hoành nhanh chóng cúp điện thoại, không kìm được ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng từ đèn phòng cấp cứu, bên trong còn truyền đến tiếng khóc của Chu Tiểu Tình, còn có âm thanh đụng vào tường của chồng cô, anh buồn bực xoay người, lo nghĩ nói: “Thật không có một việc gì là thuận lợi!! Khả Hinh thi, Tiểu Nhu gặp chuyện không may, chị cô ấy lại sinh non, mà Mặc Hàn còn ngất đi!!”

“Đúng rồi, Mặc Hàn như thế nào?” Tào Anh Kiệt nghe đến đó, liền vội vàng sốt ruột hỏi.

“Người vẫn đang còn hôn mê ở bệnh viện này!! Mỹ Linh cùng với Thanh Bình và Thục Dao đã sang chăm sóc anh ta!!” Tô Lạc Hành thở dài nói!!

Tại một chỗ khác ở bệnh viện!

Tô Thụy Kỳ và Hàn Văn Kiệt chờ người vừa mới từ phòng bệnh đi ra, ngày hôm qua bị đưa vào cùng một nhóm người, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Mà hôm qua, sau khi Lãnh Mặc Hàn và Hách Dục Hải quyết đấu, anh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chỉ thấy sắc mặt anh ta tái nhợt nằm ở trên giường, mắt nhắm chặt tựa như ngủ say, nhưng trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, dường như chìm đắm ở trong mộng không tỉnh. Trong đầu vẫn hiện lên cảnh biển sâu hôm qua chính mình hướng OSCAR rống lên một tiếng, còn có đã tra ra cảnh tượng Tiểu Nhu gặp được Hách Dục Hải. Cảnh tượng trận đấu này, không ngừng chuyển động trong đầu của anh, thậm chí cho đến cuối cùng, truyền đến một giọng nói hiền lành: Trên người của ông ta có mùi hương thơm mát của Tiểu Nhu!!

Trên người của ông ta có mùi hương của Tiểu Nhu.

Những lời này, dường như xoay tròn trong đầu Lãnh Mặc Hàn, đôi mắt anh chuyển động trong chốc lát mở ra, dường như trở nên mãnh liệt hơn, phát hiện ra một điểm nào đấy!!

“Không biết lão đại khỏe chưa?” Mỹ Linh và Thanh Bình đồng thời đi vào phòng bệnh, lại nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đang chống người, mắt muốn hoa lên, thân thể đau đớn, mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, vô cùng gian nan cài lại nút áo... Các cô kinh ngạc đi qua hỏi: “Lão đại! Anh đang làm gì trong đó vậy?”

Lãnh Mặc Hàn chịu đựng vết thương nóng rực trong lồng ngực, mặc cho mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng vẫn nuốt xuống nơi cổ họng, nói: “Tôi muốn đi tìm Tiểu Nhu!”

“Đi đâu tìm Tiểu Nhu đây?” Mỹ Linh vội muốn chết, lo lắng nhìn bộ dạng cố chấp của anh kêu to: “Anh căn bản cũng không biết cô ấy đang ở đâu? Anh đi tìm cô ấy trong khi thân thể không tốt, sẽ không toàn mạng đâu!”

“Tôi biết cô ấy ở đâu!” Lãnh Mặc Hàn thở dốc gần như khẳng định nhìn về phía hai người bọn họ nói!!

“A?” Mỹ Linh kỳ quái nhìn Mặc Hàn, vội vàng la lên: “Tôi biết cô ấy đang ở đâu?”

Lãnh Mặc Hàn sợ thời gian không kịp, nên không giải thích điều gì, nhanh chóng chống đỡ thân thể, đi ra ngoài...

“Lão đại!” Mỹ Linh và Thanh Bình đuổi theo, khẩn trương kêu lên!!

Lãnh Mặc Hàn không nói gì thêm, trên khuôn mặt nghiêm nghị, bộc lộ biểu tình run rẩy, nuốt khan trong họng, đi về phía trước, di động vừa vặn kêu lúc này, anh lập tức lấy điện thoại ra, ấn phím, khẩn trương và vô lực kêu: “Nói!”

Tưởng Văn Phong thoáng cái quay mặt lại, nhìn số liệu ghép đôi chính giữa màn hình máy tính, lập tức kích động nói: “Chúng tôi vừa điều tra ra!! Tiểu Nhu và thi thể bị chia cắt kia, số liệu không hợp! Người kia không phải là Tiểu Nhu!!”

Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn trở nên sáng ngời!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.