Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1089: Chương 1089: Trận thi đấu lớn ( 7 )




Chương 1089: Trận thi đấu lớn ( 7 )

Một chiếc xe Ferrari màu đen, lập tức giống như tên bắn, phi thẳng ra ngoài! !

Lãnh Mặc Hàn cùng Mỹ Linh và Thanh Bình, nhanh chóng nắm tay lái, đạp mạnh chân ga, để xe chạy thẳng về phía trước ————

“Lão đại! ! Anh nói Tiểu Nhu ở nơi đó?” Thanh Bình ngồi ở một bên, thật khẩn trương nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng nói: “Anh nói chuyện a! Không để cho chúng tôi mơ hồ! Còn muốn chúng tôi phái người đi tìm OSCAR! ! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Lãnh Mặc Hàn nắm tay lái, cảm giác lồng ngực đau đớn như lửa đốt, quay đầu, liếc mắt nhìn Thanh Bình nói: “Cô còn nhớ chúng ta hoàn tất nhiệm vụ trên biển trở về, OSCAR chạy về phía tôi sủa, nói trên người của tôi có hương nguyên của Tiểu Nhu! Nhớ đi?”

“Nhớ!” Thanh Bình nghi nghi hoặc hoặc, kỳ kỳ quái quái gật đầu.

Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở ra, lại đạp mạnh chân ga, để xe chạy về phía bờ biển, kịch liệt nói: “Hôm qua chúng ta cùng OSCAR sát vai qua lại bao nhiêu lần, nó cũng không hướng tôi sủa! ! Nhưng là khi chúng ta hoàn tất nhiệm vụ trên biển, nó liền chạy về phía chúng ta sủa, cũng tỏ vẻ, ở đoạn thời gian đó, tôi nhất định là có từng tiếp xúc qua Tiểu Nhu! Mà Hách Dục Hải cũng từng tiếp xúc qua Tiểu Nhu, cho nên cuối cùng OSCAR mới chạy theo Hách Dục Hải!

“Kia... Ý của anh là...” Mỹ Linh còn là rất không hiểu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hỏi: “Kia là có ý gì?”

Lãnh Mặc Hàn nuốt chặt nơi cổ họng khô rát, lại đạp mạnh chân ga gần 200 km/h, đón gió mạnh mẽ, hơi quay đầu liếc mắt nhìn các cô, mới nói: “Nói cách khác! Ba người chúng ta từng ở cùng một chỗ! ! Các cô nói địa điểm kia ở nơi nào?”

Mỹ Linh hai mắt lưu chuyển, nghĩ nghĩ, mới khiếp sợ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nói: “Lúc trước Tiểu Nhu bị nhốt ở địa phương kia?”

“Đúng! !” Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt lợi hại chợt lóe, lại nhanh chóng nói: “Khẳng định ba người chúng ta đi vào, Tiểu Nhu cùng Hách Dục Hải lại tiến vào! ! Thậm chí chỗ đó còn có một mật đạo khác, là để cho bọn họ ra tới đáy biển! Các cô có hay không lưu ý, chúng ta nói ra thời gian, trên vách tường ẩm ướt kia, nguyên nhân nó ẩm ướt, trừ gió biển bên ngoài, khẳng định còn có một lối đi, cùng bờ biển một điểm tương thông! !”

“Trời ạ! Nếu như những gì anh nói là sự thật, Tiểu Nhu có thể hay không còn lưu ở nơi đó?” Mỹ Linh tức khắc khẩn trương kêu lên! !

Lãnh Mặc Hàn trái tim cũng phịch một tiếng vang, khuôn mặt anh hiện nên vẻ cứng ngắc cùng lo lắng nói: “Hi vọng Tiểu Nhu không có ngốc như vậy, bởi vì chúng ta đã về, nếu như cô ấy còn ở đó, vô cùng có khả năng còn có thể có nguy hiểm! ! Bởi vì Hách Dục Hải bọn họ khẳng định biết Tiểu Nhu ở nơi đó!”

Lãnh Mặc Hàn nói cho hết lời, hai tay lại nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga, sưu một tiếng, xe như mũi tên bắn thẳng phi ra ngoài! !

**

Nhiều đường phố, không có dấu hiệu của con người sinh sống, xe đua của Lãnh Mặc Hàn giống như một mũi tên, thắng gấp ở đầu hẻm, OSCAR cũng đã theo xe SUV chạy như bay xuống, giống như tướng quân Uy Vũ lăng lợi hướng trong ngõ hẻm lủi thẳng, phảng phất như tìm được Tiểu Nhu. Lãnh Mặc Hàn nhìn OSCAR như vậy, hai mắt anh nóng lên, quả nhiên xác minh suy đoán của mình, liền lập tức theo OSCAR chạy về phía trước, Mỹ Linh cùng Thanh Bình và tất cả mọi người cũng nhanh chóng chạy theo về phía trước ————Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.ch.d.o.c.t.ruyen.com

“Gâu ——————” OSCAR quả nhiên trong nháy mắt nhảy vào trong nhà Tiểu Nhu bị nhốt kia, lỗ mũi nhạy bén ngửi ngửi, lại nhanh chóng chạy về phía thông đạo dưới đất, Lãnh Mặc Hàn cùng mọi người cũng theo sát đi xuống, quả nhiên phát hiện bên trong có một hành lang bí mật bị mở ra, bên trong một mảnh mờ nhạt màu đen, ánh mắt của anh sáng ngời, anh lập tức theo OSCAR đi vào phía bên trong————

Thân thể OSCAR, nhanh chóng theo thông đạo u ám chạy về phía trước, càng đi xuống lối đi càng ướt, liên tiếp có thể nghe thấy âm thanh sóng vỗ của biển, hiện tại bên trong còn có vài thông đạo trú ẩn khác, nhưng nó lại lựa chọn một thông đạo hơi nhẵn bóng phía trước lủi thẳng mà đi, Lãnh Mặc Hàn vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức cũng chống tay lên vết thương lồng ngực, chịu đựng đau đớn do máu chảy ra, nhanh chóng cất bước theo OSCAR chạy về phía trước ————

“Gâu ————” OSCAR nhanh chóng theo thông đạo lủi càng lúc càng xa, cho đến khi thấy thông đạo càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, cuối nó chạy thẳng ra, lập tức nhìn thấy một phiến khác của bờ biển, dương quang xán lạn, làng chài có hơi người ở, lưới cá màu trắng phơi ở bãi biển, làng chài ở đây không bị thu mua, vẫn như cũ còn có người ở, chỉ là lúc này, người ta đã ra biển , chỉ để lại mấy chiếc tàu đắm, còn có một chiếc dừng ở dưới tầng thông dày đặc, mặt trên thật nhiều thật nhiều cành thông, lộ ra một màu vàng! !

“Gâu ——————” OSCAR lập tức chạy thẳng về phía chiếc thuyền kia gầm rú, sau đó chạy quanh nó, không bao giờ chịu đi nữa ! ! !

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt dừng bước, dường máu trông người cũng đình chỉ lại, hai mắt nhìn chặt chiếc thuyền kia, còn có đôi lá thông ở phía trên màu vàng, anh không dám thở mạnh, thậm chí cũng không dám nghĩ tới tất cả kết quả bên trong, anh đã mệt mỏi dường như muốn đánh mất sinh mệnh , đây là hi vọng cuối cùng! ! Mọi người cũng tạm dừng ở bên cạnh thuyền, nhìn đôi cành lá thông nổi lên kia, cũng ngừng thở, không dám lên tiếng! !

OSCAR lại lần nữa kịch liệt chạy thẳng về phía chiếc thuyền kia gầm rú, thậm chí còn sủa dữ dội hơn, rốt cuộc, lá thông kia bắt đầu có chút âm thanh róc rách di động! !

Lãnh Mặc Hàn ánh mắt sáng ngời, kìm lòng không được nặng nề thở dốc một hơi, từng bước một đạp lên bãi cát mềm mại, đi tới chiếc thuyền kia, đón ánh sáng mặt trời và gió biển lạnh lẽo, cất bước đi vào, sắc mặt anh tái nhợt, nặng nề thở dốc, ngồi xổm xuống cạnh thuyền trên mặt có lá thông đầu tiên là bình tĩnh một lúc, mới vươn tay một đoàn một đoàn chuyển, rốt cuộc nhìn thấy bên trong có một thùng lớn màu đen, bên cạnh lại hở ra màu đen bao quanh lưới cá, hai mắt của anh nháy nháy, ngược lại nhìn đến tập tập lưới đánh cá dày đặc, có chút run run rẩy rẩy, anh nuốt cổ họng khô rát mấy lần, mới cố lấy dũng khí, vươn tay di chuyển tập lưới đánh cá dày đặc kia, rốt cuộc nhìn thấy một thân thể mặc váy trắng rách nát đang run run rẩy run rẩy, hai tay đang ôm chặt hai chân trốn ở đáy thuyền————

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn trừng lớn! !

Tiểu Nhu cũng trong nháy mắt tóc ướt loạn, trên đỉnh đầu còn cắm mấy cành lá thông, trên khuôn mặt đen bẩn lộ ra đôi mắt to sáng, vẻ mặt run run rẩy rẩy ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt! !

Lãnh Mặc Hàn xác định là Tiểu Nhu, lập tức cảm giác lồng ngực của mình một trận huyết khí tuôn ra khóe miệng, lại cẩn thận đè nén, hai tròng mắt hiện lên lệ quang, kích động trầm mặc nhìn về phía cô gái trước mặt, lập tức nắm chặt nắm tay nói không nên lời...

Mỹ Linh cùng Thanh Bình và tất cả mọi người đều phi đến bên cạnh thuyền, nhìn thấy quả nhiên là Tiểu Nhu, lập tức thở hổn hển, cũng gần như muốn khóc nói: “Trời ạ! Chúng tôi tìm được cô thật là khổ a! !”

Trên đỉnh đầu Tiểu Nhu còn cắm lá thông, nhìn giống như con trâu, một hồi nhìn người bên trái, một hồi nhìn người bên phải, cuối cùng xác thực nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn ngồi xổm trước mặt của mình, mấy ngày vừa qua sợ hãi cùng khủng hoảng, rốt cuộc không kìm nén được oa khóc lớn, như trận hồng thủy vỡ đê, sợ hãi khóc lên, gọi: “Ô ô ô ô ô! ! Lãnh phó tổng! Làm tôi sợ muốn chết! Tôi đã cho rằng tôi sống không lâu ! Oa —————— “

Lãnh Mặc Hàn chống chặt thân thể chính mình gần như mờ nhạt, nhìn thân thể suy yếu của Tiểu Nhu, thất thanh khóc rống thật đáng thương, liền sâu nơi cổ họng nuốt xuống một ngụm máu, muốn vươn tay...

“Oa ——————” Tiểu Nhu lại kích động xoay người khóc rống lên, muốn ôm thùng gỗ to bên cạnh mình————

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt thống khổ im lặng vươn tay, nắm cánh tay của cô, nắm thật chặt!

Tiểu Nhu quay mặt đi, một trận kinh hoàng không định, nước mắt tiếp tục chảy nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn! !

Lãnh Mặc Hàn cúi đầu, nhớ tới hôm qua cùng Hách Dục Hải quyết đấu một quyền kia, anh nằm trên mặt đất, nhìn về phía thiên đường nơi phát ra ánh sáng, gọi tên cô gái này, trên mặt của anh co quắp mấy phần kích động cùng do dự, nhưng vẫn là dần dần nắm cánh tay kia, đem kia thân thể nho nhỏ ôm vào trong ngực của mình, để cho lồng ngực ấm áp của mình sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của cô, thậm chí còn nhẹ tay ôm lấy đầu cô , cùng với lá thông trên người cô cắm vào nhau, không khỏi đau lòng vì cô, hai tròng mắt không hiểu sao lại ẩm ướt...

Tiểu Nhu kìm lòng không được hai tròng mắt cũng tràn đầy nước mắt, tựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông này, cảm giác thật an toàn, hai tay để ở một bên, ngón tay lại khẽ nhúc nhích, tiếp xúc với áo sơ mi màu đen của anh, truyền đến một điểm ngứa...

Mỹ Linh cùng Thanh Bình và tất cả mọi người, nhìn một màn này, không khỏi cảm động cười, Trương Thục Dao đang đi ra khỏi thông đạo bí mật, nhìn một màn này, khiếp sợ

Lãnh Mặc Hàn ôm Tiểu Nhu một thời gian dài, xác định thân thể của cô không sao , mới tiếc nuối buông thân thể của cô ra, lần đầu tiên nhìn thật sâu vào khuôn mặt đen bẩn của cô, lại ngẩng đầu nhìn lá thông trên đầu cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi: “Cô cắm lá thông trên đầu làm cái gì?”

Nước mắt của Tiểu Nhu lại rơi xuống, nức nở nói: “Tôi nghĩ... Che giấu...”

Phốc! !

Thanh Bình cùng Mỹ Linh kìm lòng không được cười, Lãnh Mặc Hàn càng nhìn thật sâu về phía cô gái đơn thuần đáng yêu này, nhịn không được cười rộ lên, nói: “Đứa ngốc... Sau này có người xấu đến, trốn ở phía sau tôi, chỗ đó cũng không dùng đi! Tôi sẽ bảo vệ cô!”

Tiểu Nhu lập tức ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn lại thật sâu nhìn về phía Tiểu Nhu, muốn nói chuyện, khóe miệng lại không tự chủ tuôn ra máu tươi, lập tức hai tay ôm lấy Tiểu Nhu, mặt đặt nhẹ trên bả vai của cô, và cuối cùng là một cái gì đó như mong muốn, thở dốc một hơi, mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh! !

Tiểu Nhu tức khắc một trận kinh hô gọi: “Lãnh phó tổng! !”

***

Đợt thi đấu thứ hai thời gian đã đến, Đường Khả Hinh là người thi đấu đầu tiên, vì vậy theo quy định trận thi đấu vòng này, cô vẫn được tham gia thi đấu vòng cuối cùng, chỉ thấy cô trầm mặc run rẩy ngồi ở phòng nghỉ ngơi, hai tròng mắt phân tán, dừng ở phía trước, đến thời khắc này tinh thần cùng trạng thái chậm rãi ngưng tụ, biết thi đấu sắp sửa bắt đầu, trong tay của cô bất tri bất giác giấu một chiếc kim do Á Lạc len lén đưa cho cô. Vì để cho ý chí của mình tập trung, trên trán của Đường Khả Hinh tuôn ra một trân mồ hôi lạnh, cô đem chiếc kim kia châm thẳng vào tay mình, lợi dụng đau đớn của bản thân để nâng cao tinh thần chiến đấu! Lúc này, không còn là Đường Khả Hinh một người thi đấu! ! Kia là tất cả mọi người ! Mặc kệ cô thiếu ai, cô nhất định! Nhất định phải thi đấu xong, sau đó sẽ đi chuộc tội! !

Mộc Tử Linh vẫn quan sát bộ dáng Đường Khả Hinh, hai mắt của cô híp lại, liền thừa dịp quản lý phục vụ rượu đã đi về phía phòng khách yến hội, mà Á Lạc cũng bắt đầu đi đến phía sau khán đài, kìm lòng không được đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh, hai mắt rất nhanh lưu chuyển cùng biến hóa quan sát cô, trực tiếp không khách khí nói: “Tôi nói! Con mắt của cô sẽ không thấy không thấy đi?”

Đường Khả Hinh trái tim chấn động mạnh, lúc này nghiêng mắt phản chiếu phần nào ánh sáng sắc nét và giận dữ, tìm phương hướng Mộc Tử Linh, tức giận nhìn sang, từng chữ từng chữ, chậm rãi yếu ớt nói: “Cô cảm thấy tôi nhìn không thấy?”

Mộc Tử Linh vẫn như cũ hoài nghi nhìn về phía Đường Khả Hinh, lông mày nhếch lên, nói: “Cô nếu như không nhìn thấy, nên sớm rút khỏi cuộc thi đấu này! Bởi vì sau đó, đầu tiên muốn trải qua một vòng tỉnh rượu nghiêm ngặt, đến vấn đáp! Cô được không?”

Đường Khả Hinh cắn chặt răng, đối mặt với một niềm tin, thong thả đứng lên, đôi mắt mở to như thể nhìn thấy được, nhìn thẳng Mộc Tử Linh, lại cười chế nhạo cười nói: “Có một biện pháp, có thể làm cho cô biết, ánh mắt tôi có không có vấn đề! Chuyện này là do cô nói ra, nếu không, cô có thể thử?”

Mộc Tử Linh nhíu mày nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh tức giận liếc nhìn Mộc Tử Linh một cái, dừng lại một lúc, trong nháy mắt nhanh chóng vung tay lên, hướng trên mặt của cô một cái bạt tai, ba một tiếng, vang vọng toàn bộ phòng nghỉ ngơi! !

“Cô! ! !” Mộc Tử Linh lấy tay ấn má trái của mình, giận dữ mở to mắt, bị khiêu kích tức giận run rẩy nhìn Đường Khả Hinh, kêu to: “Đường Khả Hinh! Cô dám đánh tôi!”

“Đánh cô thì thế nào? Đừng tưởng rằng cô là thứ gì! ! Ba lần lấy bạn tôi ra khiêu khích tôi! Tôi một lần nữa nhẫn nhịn! ! Tôi cảnh cáo cô, nếu không muốn lại để tôi tùy ý xả một chút, thì nói linh tinh ít thôi!” Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn gương mặt của Mộc Tử Linh, lại phẫn nộ nói; “Ánh mắt tôi nhìn không thấy? Ánh mắt tôi nhìn không thấy, sao có thể biết mặt của cô buồn nôn lại xấu xa như vậy! ? Đừng cho mặt không biết xấu hổ! Hừ! !”

Đường Khả Hinh một phen chuẩn xác đẩy Mộc Tử Linh ra, nhanh chóng dựa theo trực giác đi ra ngoài cửa, tay run rẩy nắm khung cửa, khuôn mặt lại run run mấy phần kích động cùng kiềm chế, cắn chặt răng đi về phía phòng thi đấu, giữa lúc cô đang tức giận đi vào phòng khách, muốn xoay người đi vào, lại nghe được một trận cộc lốc thật dày, thanh âm kích động, theo dưới truyền tới: “Khả Hinh —————— “

Đường Khả Hinh trong nháy mắt kích động dừng thân thể, bị một kích này, hai mắt tức khắc như nhìn thấy một chút màu trắng, cô lập tức đi về phía trước rào chắn, nhìn xuống, không thể tưởng rơi lệ, kêu to: “Tiểu Nhu! ! ! Là cô sao? Tiểu Nhu ———— “Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.ch.d.o.c.t.ruyen.com

Tiểu Nhu đứng giữa đại sảnh dưới những đèn flash của tất cả các ký giả, vẫn như cũ mặc bộ váy ngắn rách nát kia, trên người khoác thêm một chiếc chăn, hai mắt đẫm lệ khẩn trương đi về phía phòng yến hội phía dưới, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh cấp thiết nhìn ánh mắt khắp nơi, cũng kích động nghẹn ngào nói: “Khả Hinh! ! Tôi ở đây! Tôi còn sống! Tôi biết cô nhớ tôi! Tôi không sao! Tôi rất vui vẻ, lúc này cô còn nghĩ về tôi! Cô là bằng hữu tốt nhất của tôi, Khả Hinh cố lên! !”

Đường Khả Hinh hai mắt cái gì cũng thấy không rõ, thế nhưng cô dường như có thể dõi theo ánh sáng trắng này, nhìn thấy thân ảnh đáng yêu động lòng người của Tiểu Nhu, trong lòng như buông xuống một tảng đá lớn, vừa khóc vừa cười gật đầu, nói; “Tôi sẽ ! Tôi sẽ ! Cô nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng chính mình! Mau tới bệnh viện chỗ chị gái của cô! ! Nhanh đi!”

“Chị gái của tôi không có việc gì! !” Tiểu Nhu vội vàng đi gần phòng yến hội phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, kích động khóc lên, nghẹn ngào hài lòng, nói: “Chị ấy sinh được một bé trai rất kháu khỉnh! ! Mọi người đều rất tốt!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, lại lập tức thở phào nhẹ nhõm, cố nén nước mắt, bật cười nói: “Cảm tạ trời đất! ! Chỉ cần tất cả mọi người đều tốt là được! Cám ơn cô, Tiểu Nhu! ! Cám ơn cô vào lúc này trở về! Cám ơn cô!”

Đường Khả Hinh lại một trận kích động run rẩy, nặng nề thở dốc, cảm giác bởi vì kích động sôi trào, trong đầu lại từng đợt thiếu dưỡng khí...

“Xin mời!” Hách Lệ nhìn Đường Khả Hinh kích động như vậy, nhưng vẫn là đi tới, mời cô đi vào phòng thi đấu!

Đường Khả Hinh lại nặng nề thở dốc lần nữa, làm cho mình tỉnh táo lại, thu hồi những giọt nước mắt trong mắt, mới rốt cuộc ở trước mặt mọi người, dứt khoát đi vào phòng thi đấu! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.