Chương 1054: Sôi trào
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Mười lăm năm trước.
Bóng trúc lay động, một luồng gió nhẹ nhàng thổi đến, ánh mặt trời đầu hè chiếu xuống có cảm giác ấm áp động lòng người.
Một thiếu niên mặc bộ quần áo màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng, vừa mới nghe giảng từ thư phòng cha mình trở về, nghĩ đến vừa nghe cha nói về quan hệ thân quen hai đời truyền lại đời sau. Nói đến quyền thống trị của người làm quan, bình thường truyền qua một thế hệ đều suy thoái, bởi vì phần lớn đều phóng đại khen ngợi con cháu. Những gia đình làm kinh doanh, gọi là doanh nghiệp gia đình cũng có truyền đến đời thứ ba, vừa làm ruộng vừa đi học, lấy việc làm nông và đọc sách làm gốc rễ cũng có thể thịnh vượng đến năm sáu đời, mà những gia đình có hiếu có thể kéo dài đời này sang đời khác! Con và Hạo Nhiên tuy không phải anh em ruột nhưng trải qua nhiều năm mưa gió, hai nhà Tưởng Trang chúng ta đã đi đến đời thứ ba, quan hệ vô cùng thân thiết, sâu đậm! ! Cha không hi vọng con làm một đứa nhỏ mềm lòng lương thiện, nhưng cũng không hi vọng con là một đứa nhỏ lãnh khốc vô tình! Ít nhất là khi cùng ngồi trên một cái thuyền, sẽ phải đồng tâm hiệp lực!
Bất quá, chờ đến ngày con có thể một mình đảm đương một phía, cha cũng sẽ không ngăn cản con xâm quyền chiếm đất, dù sao nếu tinh thần hợp tác đã chết, kiên trì cũng vô dụng! Nhưng con phải nhớ , mặc kệ con có cướp thế nào cũng phải quang minh chính đại, không được nham hiểm độc ác, hoặc chặt đứt đường đi của nhau, đây là hành vi không quân tử! Cho nên, nếu có một ngày con muốn cướp từ Hạo Nhiên, cũng tuyệt đối không thể sử dụng thủ đoạn độc ác! Đến lúc đó cha cùng chú Trang tuyệt đối sẽ không tha cho bất kỳ ai! Con muốn chiến đấu đến đầu rơi máu chảy cha cũng không phản đối, chỉ cần con có thể vì cuộc sống của mình mà gánh chịu mọi trách nhiệm! Phải thật dũng cảm, thắng, cũng thắng cho thật thẳng thắn! Có thua, cũng phải chấp nhận! Như vậy các con sẽ nắm giữ được tương lai trong tay mình.!
“Cha! Cha không muốn chúng con cùng hợp tác sao?”
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng suy nghĩ một lúc, nhìn về phía con trai, dừng một chút mới trầm giọng nói: “Cha đương nhiên hi vọng hai con có thể hợp tác cùng nhau! Nhưng nếu như kết quả không như mong muốn, con nhất định phải nhớ kỹ lời cha nói hôm nay! Mặc kệ thế nào, con cũng không được làm tổn thương Hạo Nhiên! Nó có khả năng sẽ là đối thủ duy nhất trong cuộc đời con! ! Cũng vô cùng có khả năng là người khi con đứng ở vị trí cao, có thể làm một người anh em giảm bớt sự cô đơn của con!”
“Con không thích nó!”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
“Con không cần thích nó! ! Bởi vì hai người các con là đối thủ! Con phải luôn giám sát nó, thậm chí khống chế nó! Không thể để cho nó tùy ý làm xằng làm bậy! Thậm chí lúc cần thiết, đối mặt với chiến tranh, muốn giúp đỡ cũng phải thật thông minh! ! Ví dụ ! ! Nếu có một ngày nó bị đánh, con phải nghĩ biện pháp làm cho nó hiểu được chính mình phải phản kháng, mà không phải có người thay nó đánh nhau! Phải để nó hiểu được, cuộc sống của mình thì vẫn phải tự mình chiến đấu.! Con phải biến nó trở thành người mạnh mẽ! Chỉ có đối thủ càng mạnh mẽ thì con mới có thể càng mạnh mẽ hơn! ! Trong lòng một vị vua mà không có đối thủ thì không phải là một vị vua tốt. Cứ hễ nghĩ rằng mình là thiên hạ vô địch, đều là ngu xuẩn!”
Cậu thiếu niên đứng bên cạnh rừng trúc, đón những luồng gió mát lạnh thoải mái, nhớ tới ông nội thích nhất câu thơ: Khí hậu mỗi nơi một khác, sức mạnh cao vút tầng mây, cái nhìn cuộc sống xưa nay, duy nhất bóng trúc mùa thu! Làm một người chính trực cùng tình cảm giống như những khóm trúc, vẫn là lời dạy đầu tiên của ông nội! ! Anh nghĩ ngợi một lúc liền tiếp tục cất bước vòng qua rừng trúc kia, vừa nghĩ đến lời nói của cha mình vừa muốn đi về hướng phòng ngủ của mình.
Bên trong một trận âm thanh truyền đến.
Cậu thiếu niên có chút kỳ quái bước qua từng khóm trúc hướng đến phòng mình, nghe thấy trong phòng mình truyền đến âm thanh ngày càng lớn, cậu liền nghi ngờ đi chậm lại, lặng lẽ đứng bên cạnh cửa phòng. Xuyên qua tấm bình phong bằng gỗ lim kia nhìn vào bên trong phòng, kinh ngạc nhìn thấy trên giường có một cậu bé nhỏ khoảng sáu tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần trắng, bên ngoài lại mặc một chiếc váy ngắn màu hồng phấn, cả người đầy hồ hôi không ngừng lăn qua lăn lại trên chiếc giường màu xanh lam của anh, giống như một quả cầu nhỏ.
Cậu thiếu niên ngẩn ra nhìn cậu bé nhỏ kia trên giường của mình.
“A a a ...” Cậu bé kia vẫn như cũ không hề hay biết, mặc chiếc váy nhỏ màu hồng phấn kia lăn qua lăn lại trên giường, người đầy mồ hôi, mái tóc ướt đẫm, tuy nóng nhưng vẫn đùa vui vẻ, chiếc váy nhỏ kia bị cậu bé lăn qua lăn lại đến nhăn nheo.
Cậu thiếu niên há hốc mồm nhìn về phía cậu bé kia, không hiểu sao gương mặt cứng lại, lại nhìn dáng vẻ đang kêu gào kia lại không nhịn được cúi đầu cười, nhớ tới lời nói của cha, trái tim không khỏi mềm mại. Một lúc sau cậu lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu bé, thu lại sắc mặt, nhìn thấy cậu bé kia cư nhiên đem kẹo cao su đang nhai trong miệng lấy xuống, dung ngón tay nhỏ bé dính lên sách giáo khoa của mình, thậm chí còn dính lên tấm thiệp cha tự mình viết cho cậu. Cậu quát to một tiếng, bước nhanh vào, kêu: “Này! !”
Cậu bé kia nhìn thấy anh trai đi tới, lập tức a một tiếng, mau từ cửa sổ sát đất bò ra.
“ Không được đi! ! Để tao bắt được, mày chết chắc! !” Cậu thiếu niên đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ màu trắng kia mau chóng biến mất trong rừng trúc, còn chiếc váy hồng thấp thoáng tung bay! Cậu lại không nhịn được bật cười, nặng nề thở dài không muốn để ý tới nữa liền có chút mệt mỏi xoay người ngã xuống giường, nhắm mắt lại muốn ngủ trưa.
Thời gian trôi qua một chút, bóng trúc hơi lay động, bên trong phòng ngủ có chút u ám.
Cậu bé kia lại mặc chiếc váy ngắn nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh cửa sổ sát đất, thấy anh trai đang nằm ngủ say trên giường, ánh mắt cậu bé lập tức sáng ngời, ba chân bốn cẳng như con chó nhỏ bò vào phòng. Vẻ mặt phấn khởi hài lòng dùng bàn tay nhỏ bé cầm cây bút lông lên, chấm thật nhiều mực, lại nhanh chóng bò lên giường, nhịn cười cầm cây bút lông vẽ lên mặt anh trai, một vòng quanh mắt trái, một vòng quanh mắt phải, vài chấm vào mũi, rồi lại vẽ một vòng tròn quanh miệng.
Cậu thiếu niên cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh, lập tức mi tâm căng thẳng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đáng ghét đang mở to mắt nhìn mình, cậu chán ghét ngồi dậy rống to: “Mày làm cái gì vậy?”
Cậu bé nhỏ trừng mắt, nhìn thấy anh trai đã tỉnh, liền lập tức như con khỉ con đem bút lông ném đi, vừa la vừa chạy như bay.
“Để tao bắt được, nhất định sẽ ném mày đi! !” Cậu thiếu niên nhanh chóng đứng lên, vừa muốn đuổi theo lại nhìn thấy gương mặt mình trong gương đã trở thành đen xì, nghiến răng nghiến lợi đưa chân đá văng cây bút lông trên mặt đất, thề rằng bắt được sẽ giết chết nó.
***
Trong rừng cây! !
Truyền đến tiếng đánh nhau của mấy đứa nhỏ, một cậu bé nhỏ bị mấy anh trai lớn hơn liên tục đánh vào người, mắt trái hay má phải đều bị đánh mà sưng vù lên, thậm chí khóe miệng còn rỉ máu, nhưng cậu bé đó vẫn như cũ nắm chặt cổ áo, âm thầm thề, sau khi lớn lên nhất định phải tìm một người anh em rất biết đánh nhau! Cậu bé một bên nắm chặt cổ áo, một bên vừa chảy mồ hôi vừa chảy máu kêu to: “Chờ anh trai tao tới sẽ đánh chết các ngươi! !”
“Mày không có anh trai! !” Đứa nhỏ lớn nhất không nói hai lời, liền đem cậu bé nhỏ đẩy xuống đất, vùn tay vung chân đấm đá lên người, lên mặt cậu bé.
“A!” Cậu bé nhỏ bị đánh liền nhìn thấy bên trong rừng cây, một thiếu niên đang đứng đó, có chút kinh ngạc nhìn mình, cậu bé cũng mở to mắt nhìn thiếu niên kia.
Thiếu niên đứng bên canh gốc cây, tay nắm chặt nhìn cậu bé kia bị người ta đánh, mặt sưng đỏ, máu cùng mồ hôi cứ thế chảy ra. Anh nán lại một lúc nhưng vẫn là cắn răng xoay người rời đi.
Cậu bé kia nằm trên mặt đất, hai mắt thất lạc nhìn anh trai đang đi xa, đôi tay nhỏ bé vô lực rũ xuống.
Mấy đứa lớn lập tức đem cậu bé nhỏ tiếp tục đè xuống mặt đất mà đánh, cậu bé cũng cắn răng cố gắng bò dậy cùng bọn họ chiến đấu cho đến khi bảo mẫu của mấy gia đình đến ngăn cản mới lắng lại. Không bao lâu sau, khi mấy đứa lớn kia đang vừa nói chuyện vừa nô đùa ở một nơi khác trong rừng trúc, lập tức nhìn thấy phía trước có một bóng trắng chợt lóe, kỳ quái ngẩng đầu liền nhìn thấy một thiếu niên, trong tay anh cầm một cây gậy bóng chày, không ngừng đập vào lòng bàn tay mình, mới nói: “Các ngươi một là tới đây cho tao! ! Hoặc là tao đánh các ngươi một trận, hoặc là các ngươi để tao đánh một trận! ! Có hai cách! Các ngươi có thể tùy ý lựa chọn!”
Một lúc lâu sau, trong rừng trúc cứ như vậy truyền đến từng đợt tiếng kêu to “Tinh phong huyết vũ!”
Âm thanh này xuyên qua rừng trúc, bay tới tận tương lai.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Phòng làm việc của tổng giám đốc!
Tưởng Thiên Lỗi ngồi trước bàn làm việc, không khỏi nhớ tới chuyện cũ ngày đó, không hiểu sao tâm trạng thấy thoái mái liền cúi đầu bật cười, quá khứ có một loại không thoải mái, cũng có một loại hài hước cùng khoái trá. Hai tròng mắt anh lóe lên vẻ thâm thúy, không kìm được lòng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lại nhớ tới Trang Hạo Nhiên đưa ra yêu cầu với mình, anh lại cười chế nhạo, lắc đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Tưởng Thiên Lỗi hơi ngồi thẳng người lên, mặt hướng vào bàn làm việc, cúi xuống tiếp tục xem văn kiện.
Đông Anh mỉm cười đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc Trang đã thay quần áo xong, chuẩn bị bắt đầu ra khỏi khách sạn đến bờ biển phía trước để bơi. !”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Đông Anh, trên mặt không nhịn được hiện lên một nụ cười đắc ý, không thể không nói nội tâm của anh thật ra có chút vui sướng, thậm chí còn nghĩ: Trang Hạo Nhiên! Cậu cũng có ngày hôm nay! !
***
Phủ thủ tướng !
Lạnh quá! !
Vừa đến hoàng hôn, Đường Khả Hinh chợt cảm thấy khí trời có chút lạnh lẽo, liền cầm theo một chiếc áo khoác lông mặc vào rồi mới đi xuống tầng, vừa vặn nhìn thấy thủ tướng cùng Tô Linh, còn có Tô Thụy Kỳ người một nhà đang ngồi trên sô pha phòng khách vừa nói vừa cười, quản gia thì bận rộn chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, cô liền mỉm cười đi xuống, lễ phép chào hỏi: “Thủ tướng, chị Tô tỷ tỷ...”
“Mau tới đây!” Tô Thụy Kỳ ngồi trên sô pha, mỉm cười bảo Đường Khả Hinh ngồi xuống, biết khí trời có chút lạnh liền tiếp nhận chén trà tàu mà quản gia đưa rồi đưa vào tay cô, mới cười nói: “Uống trà trước cho cơ thể ấm lên, xem tư liệu cả ngày cũng có chút mệt mỏi!”
“Được...” Đường Khả Hinh cũng cảm thấy có chút lạnh, liền ngồi bên cạnh Tô Thụy Kỳ, không khách khí mà tiếp nhận chén trà.
Thủ tướng nhìn Khả Hinh khôn khéo như vậy, mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Tịnh Kỳ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười có chút trêu chọc, cất bước đi ra phòng khách, thậm chí có điểm không dám tin chuyện chính mình vừa mới nghe được từ chỗ Trương Thục Dao.
“Tịnh Kỳ?” Tô Linh kỳ quái nhìn về phía Tịnh Kỳ, cười hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Nói tôi nghe một chút!”
Tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía cô.
Tịnh Kỳ tôn kính đứng bên cạnh thủ tướng, trong tay cầm một chiếc điều khiển ti vi từ xa, không khỏi cười nói: “Hôm nay tôi nghe được một chuyện vô cùng kinh ngạc! Vừa rồi cùng Thục Dao nói chuyện điện thoại, cô ấy nói đêm nay không có cách nào qua đây được, bởi vì nghe nói tổng giám đốc Trang muốn ở trước mặt nhân viên và các phương tiện truyền thông, một mình bơi dưới biển giữa mùa đông!
Phốc! ! !
Đường Khả Hinh vừa uống được một ngụm trà, thoáng cái phun hết ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Tịnh Kỳ, nói: “Cái gì? Cô nói cái gì? Bơi giữa mùa đông! ? Trời lạnh như thế này?”
Tô Linh nghe thấy tin tức này cũng tức khắc cả kinh, theo đó là vẻ mặt cảm động cùng bội phục nói: “Tổng giám đốc Trang thực sự là một người lãnh đạo hiếm có! ! Thật sự là một hậu nhân của danh môn! Nhớ năm đó Tưởng lão cùng Trang lão cũng từng vì khí phách, muốn chứng tỏ quan hệ hợp tác giữa bọn họ vô cùng bền vững mà ở trước mặt mấy chục vạn công nhân, hai người cùng nhảy xuống biển mà vui đùa thỏa thích, đây chính là giai thoại được truyền đi.! ! Hôm nay có thể có tận mắt thấy tổng giám đốc Trang tiếp tục noi theo hai người sáng lập, lại mở ra bầu không khí khí phách, bơi dưới biển giữa mùa đông! Thật là làm cho người ta hưng phấn!”